Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 57: Ngoại Truyện : Chấp Niệm (1)




Ta...là một người xuyên không.

Ta trước kia là người hiện đại sống ở thế kỷ XXI, là một trạch nam mê chơi các trò chơi tiên hiệp cũng như luôn luôn trở thành đại thần bất bại, không bao giờ thua cuộc.

Mà thân phận hiện tại của ta, chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 1 tháng tuổi. Là con trai của hai vợ chồng nghèo khó sống trong khu bình dân tập thể ở thành phố S.

Khi đó, ta đã nghĩ, nếu như ông trời đã cho ta một cuộc sống mới, ta sẽ thật tốt sống tiếp. Không tiếp tục làm trạch nam nữa mà sẽ sống một cuộc sống bình thường như mọi người, học tập, làm việc, sau đó là cưới một cô vợ xinh đẹp về lo cho cha mẹ.

Thế nhưng, mọi kế hoạch về cuộc sống bình yên của ta cứ như vậy liền tan biến theo thời gian mất rồi.

Bởi vì cha ta là một tên nghiện cờ bạc, việc ông ta làm duy nhất đó chính là đánh bạc - thua - về đòi tiền.

Còn mẹ của ta, bà ấy là một người phụ nữ lương thiện. Nói đúng hơn là lương thiện đến nhu nhược.

Đối diện với chồng mình, bà chỉ biết khép nép cầu xin rồi cầm tiền đưa cho ông ta. Sau đó liền ôm lấy ta mà khóc lóc nỉ non.

Theo số tuổi của ta lớn dần, mục tiêu thù hận của cha ta cũng dần dần thay đổi. Ông ta cũng không còn đánh mẹ ta nữa, mà đối tượng được thay đổi ở đây...chính là ta.

Lúc đầu, ta cũng muốn thử phản kháng, nhưng cơ thể của ta quá nhỏ, quá yếu đuối. Căn bản là không có một chút tác dụng nào cả. Thay vào đó, đón chờ ta cũng sẽ chỉ là từng trận đòn roi đáng sợ hơn mà thôi.

Mà mẹ của ta, bà sẽ chỉ biết ôm mặt khóc lóc trong một góc tường. Ngay cả một lời can ngăn cũng không dám phát ra.

Ta đã từng gọi điện báo cảnh sát. Thế nhưng, chờ khi cảnh sát đến nhà, cha ta là chỉ hừ lạnh không nói. Còn mẹ ta thì lắp bắp giải thích, nói rằng là do ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nói đùa mà thôi.

Sau đó, ta lại bị đánh, bị đánh đến gãy hai cây xương sườn, phải nhập viện suốt mấy tháng liền.

Thế nhưng, ta vẫn chưa từng từ bỏ, ta nói cho bà. Nếu không chúng ta bỏ trốn đi, rời xa cha của ta, rời xa tên ác ma đó.

Lúc đó, gương mặt của mẹ ta lập tức trắng bệch mà quỳ xuống đất van xin ta. Van xin ta đừng cố gắng thêm gì nữa, bởi vì ông ta sẽ giết chết bà mất.

Từ đó về sau, ta liền trở nên trầm lặng không nói nữa. Mặc cho từng trận đòn roi luôn liên tục kéo dài theo tuổi thơ của ta.

Bởi vì cha ta luôn luôn lấy đi tất cả tiền trong nhà để đi đánh bạc. Từ năm 8 tuổi, ta đã bắt đầu đi rửa bát thuê hay đi đánh giày để có tiền đi học.

Mỗi buổi chiều, sau khi đi học về, ta sẽ liền cùng mẹ ta mở gian hàng bán màn thầu bên trong chợ đêm.

Những cái màn thầu này là do chính tay mẹ ta làm ra. Về sau, ta cũng sẽ giúp bà làm chúng. Thậm chí so với bà làm còn đẹp hơn.

Hôm nào không bán hết được, màn thầu còn dư lại liền sẽ trở thành bữa ăn hôm sau của ta và mẹ ta.

Nói thật, mùi vị của màn thầu cũng không tốt đẹp là mấy. Khô cứng, không ngon gì cả. Thế nhưng, ta cũng chưa bao giờ chê bai nó, bởi vì nó chính là nguồn sống của ta, là thứ sẽ nuôi sống ta. Cho nên, chỉ cần có thể ăn no, là được.

Ta đang chờ đợi, chờ đợi khi ta đủ 18 tuổi. Ta sẽ lập tức mang mẹ của ta rời đi, sau đó lập nên sự nghiệp của riêng mình. Giúp cho cả ta và bà đều có thể có được một cuộc sống tốt hơn.

Thế nhưng, mọi mơ ước của ta đều đã trực tiếp bị phá vỡ đi.

Đó là đêm sinh nhật thứ 18 của ta, ta đang ngồi ăn mì mừng tuổi thì cha của ta bỗng dưng lại xuất hiện. Ông quỳ xuống đất than khóc với ta, nói rằng ông đã biết sai, mong ta tha thứ cho ông.

Khi đó, ta không thể không thừa nhận, ta rung động. Mặc dù ta có cảm giác chuyện này rất kỳ quặc, thế nhưng, ta vẫn là lựa chọn cho ông một cơ hội. Cũng như là cho chính ta một cơ hội.

Ông ôm lấy ta, sau đó lại nói chủ nợ của ông yêu cầu gặp ta, muốn ta đứng ra đảm bảo cho ông. Nếu không thì chủ nợ sẽ đem ông giết chết.

Khi nhìn đến mẹ ta ôm mặt khóc rống, ta liền mềm lòng. Sau đó liền theo ông rời đi, đi đến nhà của chủ nợ.

Chủ nợ của cha ta là một người đàn ông trung niên mập mạp, thoạt nhìn vô cùng hạ lưu. Khiến cho người ta không thể sinh ra được hảo cảm gì đáng nói.

Ông ta từ trong bình trà rót cho ta một cốc trà, làm ta uống trước rồi nói. Đối diện với ánh mắt lập lòe của người đàn ông này, ta cảm thấy thật sự rất không được tự nhiên.

Ta biết rõ bộ dạng của bản thân rất tuấn tiếu. Bởi vì nhiều năm làm lụng nên vóc dáng của ta cũng xem như cao gầy, rắn chắc. Khi đi học cũng đã từng được vô số nữ sinh tỏ tình, theo đuổi.

Thế nhưng, khi nghĩ đến gương mặt cầu xin tràn đầy nước mắt của mẹ ta cũng như nhớ đến cha ta vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh. Ta liền hạ quyết tâm đem cốc trà này uống xuống.

Nhưng là, chờ khi ta một lần nữa có lại được ý thức thì ta đã bị người trói lại ở trên giường. Mà lúc này, tên đàn ông trung niên ban nãy là đang đưa tay cởi ra quần áo của ta. Ghê tởm đến ta muốn trực tiếp nôn mửa.

Gã nói với ta, là do cha ta đem ta bán cho gã để đổi lấy một số tiền lớn. Cho nên, muốn hận liền hận ông ta, không cần hận gã.

Lúc đó, ta cảm thấy trời đất giống như đều đang quay cuồng. Tâm của ta cũng trở nên lạnh thấu thấu.

Ta biết rõ, bản thân mình không ngốc. Thế nhưng, tất cả mọi thứ xảy ra đều là tại vì...ta có một tâm hồn thánh mẫu. Không nỡ nhẫn tâm với cha của ta.

Ta có thể vì một con mèo bị thương mà ôm lấy nó chạy bộ suốt mấy chục cây số chỉ vì có thể đem nó đưa đến bệnh viện thú y, nhờ bác sĩ cứu giúp.

Ta có thể chỉ vì vô tình lái xe đạp cán chết một con chuột mà áy náy cả buổi, còn đem xe đạp dắt bộ về. Sợ hãi lại vô tình kết liễu sinh mạng của một thứ nào đó nữa.

Hay là, chỉ vì đồng học đó có bà ngoại bị bệnh nặng không ai giúp đỡ. Ta đã trực tiếp đem hết tiền tiết kiệm của mình tặng cho hắn, mặc dù hoàn cảnh của ta cũng không tốt hơn hắn là bao.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên ta sinh ra cảm giác khống hận. Ta muốn giết người.

Nhưng là, ngay khi một hạt giống nào đó chuẩn bị nảy nở bên trong linh hồn của ta thì trời đất bỗng dưng quay cuồng...

Ta, lại lần nữa mất đi tư duy của mình...

Mà chờ ta tỉnh lại cũng đã là việc của hai ngày về sau. Lúc này, thế giới xung quanh ta đều đã triệt để thuế biến.

Tận thế... Đây là một thứ ngỡ như chỉ xuất hiện ở bên trong phim ảnh, thế nhưng, bây giờ đây, nó đã thật sự xuất hiện trước mắt của ta...

Không những zombie, thế giới cũng bắt đầu xuất hiện tân nhân loại được gọi là dị năng giả. Có được đủ loại năng lực kỳ dị, thiên biến vạn hóa.

Mà ta, giống như cũng là có một năng lực mà đến chính ta cũng không thể thấu hiểu được.

Tang thi không cắn ta...

Đây là kết luận của ta sau khi nhìn đến tên đàn ông trung niên kia mặc dù đã trở thành tang thi nhưng vẫn như cũ đối với ta thờ ơ. Thậm chí có thể nói...là sợ hãi?

Khi đó, ta đã vô cùng vui vẻ mà bắt đầu tìm cách cứa đứt dây trói của mình. Trực tiếp rời khỏi nơi đây, muốn đi trở về nhà gặp mẹ của mình.

Trên đường đi, ta nhẹ nhàng qua lại giữa đám tang thi mà không có một chút sứt mẻ gì. Việc này không khỏi khiến cho ta có một loại cảm giác thích thú.

Thế nhưng, ta rất nhanh đã trực tiếp bị đánh vào trong địa ngục. Bởi vì...

Khi nhìn đến nhân loại, ta đói...

Ta muốn trực tiếp nhào lên cắn xé bọn họ, muốn đem bọn họ nuốt vào trong bụng.

Lúc đó, ta đã trực tiếp bị suy nghĩ bản năng này của mình làm cho toát mồ hôi hột. Cắn răng đem sự đói khát này cho đè xuống...

Ta rốt cuộc cũng đã hiểu được, ta không phải trở thành dị năng giả...

Mà trái ngược với điều đó, ta thuế biến thành một con tang thi.

Một con tang thi vẫn như cũ giữ được suy nghĩ của nhân loại.

Chỉ cần nghe, liền khiến cho người ta không khỏi có cảm giác lạnh cả người.