Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 462: Biến chuyển




Đối với thuyết pháp của hắn ta, Huyết Minh chỉ cười lạnh trong lòng. Dăm ba câu của Ôn Bác, liền đã đem hết thảy liên quan trên người mình quét sạch, giống như hắn ta chỉ là người phân xử. Nếu hắn thật là tà ma, thì không còn gì tốt hơn. Mà dù hắn có không phải đi nữa, thì hắn ta cũng chỉ cần xử phạt kẻ dám báo tin giả thôi.

Chỉ là, dù biết vậy, Huyết Minh vẫn không trực tiếp vạch trần. Bởi vì mục tiêu của hắn hiện tại cũng không phải Ôn Bác, cứ để hắn ta nhảy nhót một lúc nữa đi.

"Vãn bối thanh giả tự thanh, đương nhiên sẽ không sợ gièm pha. Chỉ là, ít nhất cũng phải để vãn bối biết được là ai tung tin đồn nhảm, hãm hại vãn bối chứ?"

Bị Huyết Minh hỏi ngược, sắc mặt Ôn Bác liền hơi trầm lại. Chỉ là vẫn phất tay, ra hiệu Vô Thừa Ngạo đi ra:"Đương nhiên là có thể."

Đồng thời, hắn cũng không quên truyền âm cho Vô Thừa Ngạo.

"Ngươi tốt nhất đừng nói lung tung. Nếu bị người bắt chẹt, bổn chân nhân sẽ không bảo đảm ngươi."

"Vâng, ta hiểu rõ." Ở trong lòng hứa hẹn, Vô Thừa Ngạo liền bước về trước, cùng Huyết Minh đứng song song. Chỉ là, ngay tức khắc liền bị khí tràng trên người Huyết Minh áp đảo, kém chút không thở nổi.

"Từ tiểu hữu, cần gì phải dùng khí thế lớn như vậy làm gì chứ?"

Đem uy áp thu hồi, Huyết Minh cũng không hề nể mặt Ôn Bác, không chút lưu tình đỗi lại, nghĩa chính ngôn từ hỏi ngược:"Nếu Ôn tông chủ là người bị người khác vu oan, ngài sẽ có thể cho hắn sắc mặt tốt sao?"

"Vãn bối dám cam đoan, bản thân chưa từng bạc đãi qua Vô Thừa Ngạo. Thậm chí còn giúp đỡ hắn rất nhiều lần, cho hắn Tẩy Tủy Đan, còn tác hợp cho hắn với Mộng Phạn cô nương, đây là chuyện mà ai ai cũng biết."

"Chỉ là tri nhân tri diện bất tri tâm, vãn bối trăm ngờ vạn ngờ, nhưng lại chưa từng ngờ tới người nói xấu vãn bối lại là Vô Thừa Ngạo..." Ánh mắt Huyết Minh hơi rũ, quanh thân dâng lên một cỗ hiu quạnh, giống như đã chịu phải tổn thương và thất vọng thật sâu.

Đứng ở phía dưới nhìn thấy một màn này, Âu Dương Thụy liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Mục Thanh Ca cản lại, thì e rằng hắn đã trực tiếp phóng lên đài đánh cho Vô Thừa Ngạo một trận.

Nhưng dù không lên được, hắn vẫn như cũ đứng ở dưới đài, mắng to:"Cẩu đồ vật, ta đã sớm bảo Huyết Minh không được đến gần ngươi. Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ thú mà!"

Âu Dương Thụy vừa mắng, những đệ tử xung quanh cũng bắt đầu thấp giọng xì xào, chỉ trỏ Vô Thừa Ngạo.

"Không ngờ rằng kẻ này lại là loại người như vậy a." "Ta nhớ trước kia Tiểu cung chủ giống như còn từng tặng Ngọc Thủ Hoa cho ca ca hắn trị thương đi?"

"Hừ, Tiểu cung chủ thì đã là gì. Ta nghe nói, hắn còn vì một nữ tử mà trở mặt với thân ca ca của mình nữa kìa."

"..........................."

"Các ngươi..." Sắc mặt hết xanh lại trắng, tựa như trần trụi bị người vây xem, Vô Thừa Ngạo liền nghẹn một bụng hỏa khí, cười gằn:"Các ngươi đúng là một đám ngu xuẩn. Cứ chờ đó đi, đợi khi thân phận của kẻ này bị vạch trần, để xem các ngươi còn dám cười nhạo ta nữa không."

Lúc này, trưởng lão của Minh Nhật tông cũng đã vác ra một mặt kính lớn. Đặt ở giữa khán đài, nơi mà mọi người có thể chiêm ngưỡng.

Thấy đám người nghi hoặc, Ôn Bác liền từ tốn giải thích:"Đây là Khâu Tà Kính, là pháp bảo tiên gia lưu truyền. Chỉ cần là tà ma đứng trước gương, liền sẽ bị soi ra nguyên hình, thậm chí là cả tiền kiếp. Mức độ chuẩn xác là mười thành, chưa từng sai sót qua."

"Chỉ cần Từ tiểu hữu đứng trước gương, nếu hắn thật không phải là Thiên ngoại tà ma, bị chiếu ra nguyên hình, ta liền sẽ giúp hắn đoạt lại công đạo!" Ôn Bác nói năng hùng hồn, chính khí dâng trào.

Nhìn một màn này, trên mặt Huyết Minh liền xuất hiện vẻ do dự. Chỉ là, dưới cái nhìn soi mói của đám người, Huyết Minh chỉ có thể "bất đắc dĩ" đáp ứng, chậm rãi cất bước đến trước gương.

Thấy Huyết Minh đồng ý, trong lòng Vô Thừa Ngạo liền giật thót, có phần nghi ngờ phán đoán của mình. Chỉ là, tự thuyết phục bản thân rằng hắn đang phô trương thanh thế, giả vờ trấn định, Vô Thừa Ngạo rất nhanh liền bình tĩnh lại. Huyết Minh đi đến trước Khâu Tà Kính, cả người đều phản chiếu vào bên trong.

Vạn chúng chú mục, chỉ thấy, mặt Khâu Tà Kính liền bắt đầu gợn sóng, tỏa ra lam quang nhàn nhạt. Sau đó...liền bất động.

Trong kính vẫn như cũ là dáng người phiêu phiêu tiên khí của Huyết Minh không chút thay đổi, cũng không có hóa thành yêu quái ba đầu sáu tay gì.

Lắng nghe xung quanh, không cảm nhận đến sự kinh hãi của đám người, Huyết Minh liền đạm thanh hỏi:"Làm sao? Liệu ta có phải là thiên ngoại tà ma?"

Bốn phía tĩnh mịch.

Ôn Bác nhướng mi, siết chặt tay vịn trên bảo tọa. Ngoài mặt vẫn đạm mạc không chút biểu lộ. Đem hết thảy phản ứng của Huyết Minh đều thu vào mắt, mong muốn nhìn thấu hắn.

"Đương nhiên là không phải rồi, Tiểu cung chủ sao có thể là tà ma được chứ?"

"Đúng vậy, ta liền biết Tiểu cung chủ vô tội. Ngài chính là tiên nhân giáng thế a."

"........................"

Nếu nói những người ở đây, ai biểu lộ kích động nhất, thì đó chỉ có thể là Vô Thừa Ngạo. Nhìn thấy Huyết Minh bình an vô sự, sự tự tin trên mặt Vô Thừa Ngạo liền chậm rãi rút đi, thay vào đó là vẻ khó tin, gào rú:"Làm sao có thể, điều này làm sao có thể!!!"

Gã chạy tới trước Khâu Tà Kính, tự soi mình trong đó, nhưng đồng dạng cũng không phát sinh điều gì.

"Ngươi là đang chất vấn Khâu Tà Kính của Ôn tông chủ có vấn đề sao?" Huyết Minh không mặn không nhạt nói. Chỉ là thái độ đối với Vô Thừa Ngạo đã chuyển biến một trăm tám mươi độ.

Mà nghe Huyết Minh nói, tựa như một đầu chó điên cắn loạn, Vô Thừa Ngạo ngay tức khắc liền bắt lấy vạt áo hắn, gầm lên:"Là ngươi! Nhất định là ngươi giở trò! Ngươi là tà ma, là dị chủng, là yêu nhân!"