Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 407: Hầu Đàn.




"Đứng lại, ngươi là kẻ nào?" Mặc dù bị dung mạo của Huyết Minh làm chấn động không ngớt. Nhưng hai tên lính canh vẫn không quên chức trách của mình, giơ lên trường thương, đem Huyết Minh ngăn lại. Chỉ là, thanh âm cũng không quá nghiêm khắc.

Huyết Minh không chút sợ hãi, chỉ là khom người thi lễ. Sau đó, mới chậm rãi giải thích :"Tiểu nữ nghe nói Vương cung đang tuyển cầm sư. Cho nên mới đến đây ứng tuyển. Xin nhờ vị đại nhân đây vào truyền lời giùm cho."

"Được rồi. Ngươi chờ ở đó." Nếu là bình thường, binh lính thủ vệ khẳng định sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy. Chỉ là, đối diện với một mỹ nữ khiến thiên địa đảm sắc, dù cho là sắt đá cũng sẽ không chịu đựng nổi. Cho nên, thủ vệ liền không có cốt khí mà ngoan ngoãn chạy vào trong Vương cung, giúp Huyết Minh bẩm báo một tiếng.

Không lâu sau, chưa đến nửa khắc thời gian, tên binh lính vừa nãy đã trở về, đồng thời còn dẫn theo một cái lão nhân. Vừa mới nhìn thấy Huyết Minh, hai mắt lão giả đã sáng lên, bị kinh diễm đến choáng váng. Hai ba bước liền đi tới, nghiêng người làm ra vẻ mời chào :"Để cô nương chờ lâu rồi, thỉnh cô nương vào trong, Vương thượng và Thứ phi nương nương đợi ngươi đã lâu rồi."

"Đa tạ vị đại nhân đây. Chỉ là...ngài không cần thử xem tài nghệ của dân nữ sao?"

"Không cần, không cần, ngươi cứ trực tiếp đi diễn tấu là được." Lưu lão lập tức phất tay, cười thành một đoá hoa cúc. Một cái liếc mắt, lão đã có thể nhìn ra tu vi Kiếm Đế cảnh của Huyết Minh. Về phần điều tra bối cảnh, thân phận, xem thử Huyết Minh có phải là thích khách đến ám sát hay không? Đó lại càng không cần. Ở trước mặt Quỷ vương, Huyết Minh căn bản là lật không nổi sóng gió gì.

Mà việc kiểm tra tài nghệ của Huyết Minh, một khắc nhìn thấy được tư dung của hắn, Lưu lão đã triệt để đem nó đá sang một bên, chẳng thèm quan tâm nữa. Không biết đánh đàn, hay đánh rất tệ thì đã thế nào? Vị cô nương này xinh đẹp như vậy, Vương thượng chỉ cần nhìn thôi thì cũng đã cảnh đẹp ý vui rồi, cần đánh đàn giỏi để làm gì?

Bên trong Vương cung so với bên ngoài lại càng kim bích huy hoàng, nguy nga tráng lệ. Lối đi đều được lấp bằng Cực phẩm linh thạch, cột đình mạ vàng, đính ngọc. Chỉ cần hít sâu một hơi, liền có thể cảm nhận được một loại mùi hương ngào ngạt trong không khí...vị tiền.

Lưu lão dẫn Huyết Minh vượt qua ba ngàn bậc thang. Đi sâu vào trong một dàn đình đài lầu các, vượt năm ải trảm sáu tướng, đi hết nửa nén hương, rốt cuộc mới tới được địa điểm cần đến.

"Tế Thảo cô nương, Vương thượng và Thứ phi nương nương ở trong đó có đúng không?" Đến trước một tòa thiên điện rộng lớn, tường cột trạm đầy hình hắc long vờn mây. Lưu lão mới hơi dừng bước lại, khách khí cười nói.

Đứng ở trước cửa vào thiên điện là một hàng tỳ nữ trên dưới mười người. Đứng đầu là một cái nữ tử thanh tú động lòng người, mặc một thân thanh y đạm màu, đơn giản trang nhã. Nghe thấy Lưu lão nghi vấn, nữ tử liền lập tức cúi đầu thi lễ :"Đúng vậy, Lưu đại nhân."

Nữ tử này tên gọi Tế Thảo, là thị nữ thiếp thân của Thứ phi. Cho nên, trên dưới Vương cung, rất nhiều người đều sẽ nể mặt nàng, đối xử với nàng cũng là lễ ngộ có thừa.

Lúc này, Lưu lão cũng không tiếp tục lưu lại nữa, mà là dẫn Huyết Minh đi vào trong. Trước mặt lướt qua một tà váy trắng, Tế Thảo liền theo bản năng ngẩng đầu. Ánh vào mắt là sườn mặt nhu mĩ, tuyệt sắc của Huyết Minh. Ngay tức khắc, đầu óc của nàng liền tắt máy.

"Nữ nhân đó....là cầm sư mà Lưu đại nhân tìm đến?"

Nàng ta so với nương nương nhà nàng còn phải đẹp hơn rất nhiều. Lỡ như Vương thượng coi trọng nàng ta, khiến nương nương nhà nàng bị thất sủng thì phải làm sao đây?

"Đây là tìm cầm sư, hay là tuyển tú tìm tân hoan cho Vương thượng vậy a!!!"

----------------------------

Bên trong thiên điện, giữa phòng có đặt một bộ trường kỷ, phủ lên một lớp lông bạch hồ thật dày. Trần nhà đính đầy dạ minh châu, đem cả căn phòng đều chiếu sáng không có góc chết. Bốn phía có mành che buông xuống, tạo thành bầu không khí ảo mộng, hư vô.

Nam tử mặc một bộ trường bào màu đen, xen lẫn kim sắc tuyến. Tóc mái tết lại, kéo ra sau đầu, cùng số tóc còn lại cột thành đuôi ngựa ở phía sau, dùng kim quan vấn lên thật cao. Trên mặt đeo một tấm mặt nạ quỷ dữ, chỉ lộ ra môi đỏ cùng với phần cằm thon gọn, lưu mỹ. Một chân của hắn gác lên trên án kỷ, tay phải chống cằm, tay trái lại vòng qua, ôm lấy vai của một nữ tử.

Lúc này, nữ tử gần như đã nép gọn vào trong lòng hắn. Nàng mặc một bộ váy chiết ngực màu đỏ, đem gần nửa bộ ngực căng tròn đều lộ ra không khí, tà áo tung xõa trên án kỷ. Dung mạo kiều tiếu mỹ lệ, diễm áp quần phương, giống như cửu vĩ yêu hồ biến thành.

"Vương thượng, ăn nho đi a."

Hai ngón tay trắng nõn kẹp lấy một quả nho đã lột vỏ đưa tới bên miệng nam tử. Giọng nói nữ tử vô cùng kiều nhu, hối thúc.

Nam tử hé miệng, ngậm lấy quả nho, đầu lưỡi lại khẽ ngậm lấy đầu ngón tay của nàng ta. Khiến nàng ta lập tức đỏ mặt cúi đầu, trong mắt hiện ra si mê.

Chỉ là, một tiếng mở cửa vang lên liền cắt ngang bầu không khí kiều diễm này. Hai tiếng bước chân vang lên cùng một lúc, thông qua mành che, có thể lờ mờ nhìn thấy đây là thân ảnh của hai người. Trong đó, một âm thanh trầm tĩnh, cung kính liền vang lên :"Bẩm Vương thượng, Thứ phi nương nương, cầm sư đã được đưa tới."

"Tốt. Ngươi lui ra đi. Để cầm sư ngồi ở sau mành diễn tấu là được rồi." Phát hiện nam tử giống như cũng không quá hứng thú, Đổng Tuyền liền nâng giọng phân phó, để Lưu lão lui ra ngoài.

Kỳ thật, ý muốn tuyển cầm sư này cũng là do Đổng Tuyền đưa ra. Bởi vì nàng ta ưa thích âm luật, đồng thời lại muốn học ca hát lấy lòng Quỷ vương. Cho nên mới mượn cớ nghe diễn tấu mà tìm người dạy cầm xướng.

Nghe thấy lệnh của Thứ phi, Lưu lão liền lui ra, để lại một mình vị cầm sư kia. Y rảo bước đi đến, mành sa che chắn, nên chỉ có thể nhìn thấy đây là thân ảnh của một nữ tử dịu dàng mong manh, ôm lấy một cây đàn tỳ bà, chậm rãi ngồi xuống.

**Muốn biết kế tiếp sẽ như thế nào, mời bạn xem tiếp tập sau.