Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 383: Sư tôn giận a...




"Ồ, vậy ngươi còn nhớ ký ức trước kia của bản thân không?"

Nhắc tới quá khứ, thần sắc đờ đẫn của Trần Tĩnh cũng không biến đổi một chút nào. Không chút phập phồng hồi đáp:"Nhớ."

"Vậy được rồi. Há miệng ra đi." Được đến đáp án mà mình muốn, khóe môi Phó Tử Tranh đều có chút cong cong vì vui sướng. Khi thấy Trần Tĩnh nghe lời mà há miệng ra, y liền từ trong giới chỉ lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng của gã.

"Lúc trước ngươi thích Liễu Ninh Anh như vậy, hiện tại bị ta điều khiển rồi vẫn còn có thể uống được đan dược mà nàng ta đưa. Ngươi khẳng định sẽ rất vui vẻ đi?"

Phó Tử Tranh nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn xem vết thương trên người Trần Tĩnh đang lấy tốc độ chóng mặt mà hồi phục lại. Cũng không khỏi cảm khái về dược hiệu khủng bố của viên đan dược mà mấy ngày trước Liễu Ninh Anh tặng cho y phòng thân.

Đợi đến khi Trần Tĩnh hoàn toàn khôi phục lại, từ trên mặt đất đứng dậy, quỳ gối trước mặt mình. Phó Tử Tranh mới phủi phủi vạt áo đứng lên, phất tay ra lệnh:"Đi. Dẫn ta đi một chuyến, viếng thăm Trần gia của các ngươi a."

"Vâng." Sau đó, Trần Tĩnh liền dẫn trước rời đi, trong mắt phục hồi lại thần thái, không còn giống với cái xác không hồn như trước nữa. Chỉ là hành động quy củ, kính cẩn kia của gã, lại chứng minh một việc vô cùng quan trọng...Gã vẫn như cũ nghe sự sai phái của Phó Tử Tranh!

Sau khi Phó Tử Tranh và Trần Tĩnh rời đi. Chừng nửa khắc sau, thân ảnh mặc kim sắc cẩm phục của Âu Dương Thụy cũng xuất hiện. Khi nhìn thấy bậc thang trống không, không một bóng người, chỉ còn sót lại một vũng máu trên đất. Hắn liền không khỏi chau nhẹ mi tâm, lẩm bẩm:"Người đâu? Chẳng lẽ bị người của Trần gia đưa đi rồi? Nếu thật vậy, e rằng sẽ có chút phiền phức..."

- -------------------------

Thính Trúc phong, trúc xá.

Ân Như Tuyết đạp cửa tiến vào, không chút lưu tình đem Huyết Minh vứt xuống giường. Đương nhiên, bởi vì bên trên đã sớm lót một lớp lông thú thật dày, sẽ không làm đau hắn. Nên nàng mới có thể "nhẫn tâm" làm ra "hành động thô bạo" như vậy.

Bị vứt xuống một khắc này, Huyết Minh liền biết, Ân Như Tuyết nhất định là sinh khí rồi! Hơn nữa còn là siêu cấp sinh khí nữa kia!

Quả nhiên, vừa ngẩng đầu, hắn liền phát hiện đối phương đã ngồi vào bàn trà, đưa cho hắn một bóng lưng "cao lãnh". Thấy vậy, Huyết Minh cũng không vội đi dỗ ngọt ai đó. Trái lại, lại nhỏ giọng rầm rì, ôm ngực:"Đau quá..."

Vừa nói, hắn còn vừa liếc mắt chú ý động tĩnh của Ân Như Tuyết. Ngay tức khắc liền thấy được, bàn tay đang nâng lấy tách trà của nàng giống như vừa khựng lại một chút, ống tay áo hơi giật giật.

"Sư tôn...đồ nhi đau..."

"Sư tôn...sư tôn...tại sao không nhìn đồ nhi a...Ngài bỏ rơi đồ nhi rồi sao? Ngài...ngài không thương Minh nhi nữa à..."

Từng tiếng "sư tôn", gọi đến đáy lòng Ân Như Tuyết đều muốn nhũn ra, lửa giận giống như bị tạt cho một gáo nước lạnh, dập tắt không còn một mống. Rốt cuộc, sau khi đấu tranh tư tưởng, nàng vẫn là không nhịn được mà đứng dậy. Gương mặt đen như đáy nồi, một đường đi thẳng đến trên giường băng, cưỡng chế đem Huyết Minh ôm vào trong ngực. Lại đem một viên đan dược nhét vào trong miệng của hắn.

"Sư...ngô?"

"Câm miệng." Ép bản thân không đi nhìn bộ dáng đáng thương, mềm yếu vô lực như tiểu cẩu bị bỏ rơi của Huyết Minh, Ân Như Tuyết lạnh rên một tiếng. Bởi vì nàng biết rõ, nếu bản thân nhìn đến biểu cảm bây giờ của hắn, thì nhất định sẽ mềm lòng mà nhân nhượng!

Huyết Minh ủy khuất chớp chớp mắt, tạm thời không dám nói gì. Dược hiệu của Vô Cực Tiêu Dao Đan mà hắn vừa nuốt vào cũng lập tức phát huy tác dụng, chữa trị nội thương bị kình khí quấy phá của hắn.

Mùi vị quen thuộc, hiệu quả quen thuộc này, khiến Huyết Minh không khỏi kinh ngạc, bắt đầu suy nghĩ vu vơ. Vô Cực Tiêu Dao Đan này giống như là Thiên cấp đan dược a? Ân Như Tuyết rốt cuộc là giàu có đến mức nào mà có thể đem Thiên cấp đan dược xem như kẹo ngọt, dăm ba bữa lại mang ra chữa thương cho hắn, hơn nữa còn là vết thương nhỏ cái loại kia. Nếu như việc này bị những tu sĩ đang liều mạng tranh giành tư nguyên ở bên ngoài biết được, thì bọn họ có thể hay không sẽ ganh tị đến đỏ mắt, tức giận phun ra một ngụm máu lăng tiêu không nhỉ?

( máu lăng tiêu: hộc máu ba thước.)

"Sư tôn, người giận Minh nhi sao?" Đợi khi thương thế khôi phục. Huyết Minh mới ngẩng đầu níu lấy tay áo của Ân Như Tuyết, thấp giọng dò hỏi. Hắn biết rõ, làm nũng có thể, nhưng đôi lúc cũng phải tự hạ xuống thân phận, cho đối phương một điểm ngon ngọt. Ngàn vạn không thể thị sủng sinh kiêu.

( thị sủng sinh kiêu: được sủng ái mà kiêu ngạo.)

Lúc này, Ân Như Tuyết chỉ hơi nghiêng đầu, trên mặt không chút biểu lộ. Sau khi xác định Huyết Minh đã khỏi hẳn, nàng liền đem hắn buông ra. Không mặn không nhạt phủ nhận:"Không có."

"Sư tôn rõ ràng chính là tức giận." Nhìn thấy vẻ mặt đều sắp hiện ra mấy chữ: Ta rất tức giận, mau đến dỗ ta của Ân Như Tuyết. Đáy lòng Huyết Minh có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra. Chỉ dùng giọng điệu khẳng định.

"Sư tôn, Minh nhi biết sai rồi, người đừng tức giận có được không? Về sau Minh nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời người mà. Sư tôn nhìn Minh nhi đi..."

Lúc này, Ân Như Tuyết bỗng bi ai phát hiện ra một sự thật, nàng căn bản là không có cách bắt hắn thế nào cả. Vì vậy, chỉ có thể thở dài trong lòng, ghé mắt nhìn xem vẻ mặt thương cảm kia của hắn. Nhượng bộ răn dạy:"Về sau không được phép nói ra những lời như trục xuất sư môn này kia nữa. Ngươi là đồ đệ của ta, trừ phi ta đuổi ngươi, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng không được rời khỏi."

"Còn có, sau này bị ức hiếp, trước nhẫn nhịn, sư tôn giúp ngươi trút giận."

"Sư tôn là tốt nhất! Về sau đều nghe sư tôn căn dặn." Huyết Minh híp mắt cười nói, biểu lộ chân thành đến mức không thể chân thành hơn được nữa. Khiến Ân Như Tuyết không dậy nổi một chút chống cự nào, ngượng ngập nói sang chuyện khác. "Được rồi, đừng nịnh nọt. Có đồ cho ngươi."

**Cảm ơn talama260 đã ủng hộ KP cho ta.

**Kịch trường vô liêm sỉ ( bị che đậy):

- -Nhóc: Shizun, wo ai ni~~~ (づ ̄ ³ ̄)づ

- -Ân Như Tuyết:............/not care/

- -Nhóc: Sư tôn, người thiếu chân chó sao? (。’▽’。)♡

(*Chân chó: kiểu như tiểu đệ, hay tỏ ân cần, đi theo sau lưng và nghe theo phân phó của người nào đó để xoát hảo cảm.)

- -Ân Như Tuyết: Không.

- -Nhóc: Vậy người cần vật trang trí sao? (๑・ω-)~♥

(*vật trang trí/vật đeo chân: ý chỉ kiểu ăn bám, nương nhờ, phụ thuộc vào người khác.)

- -Ân Như Tuyết: Không.

- -Nhóc: Aaa!!! Vậy rốt cuộc người còn thiếu loại nhân vật gì a?!!(¯口¯)

- -Ân Như Tuyết: /suy tư/

- -Ân Như Tuyết: Có. Đạo lữ.

- -Nhóc: Hả...hả...Người người...chẳng lẽ người.../ngượng ngùng/ Kỳ thật, nếu người thích ta...ta có thể cân nhắc chơi les... ⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄

- -Huyết Minh: SƯ TÔN!!! Tại sao người có thể.../cắn khăn tay/ /khóc thút thít chạy đi/

- -Ân Như Tuyết: /nhìn chằm chằm tên đầu sỏ nào đó/ CÚT!!! (╯°□°)╯︵(.o.)

- -Nhóc: /mờ mịt/ Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đã làm gì sai? Σ(っ゚Д゚;)っ