Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 343: Tâm Cảnh Thuế Biến.




"Về phần nữ nhân này..." Huyết Minh đảo mắt nhìn qua Lâm Nguyệt Thiền, không mặn không nhạt trần thuật sự thật.

"Lần đầu tiên ngươi cứu nàng, nàng cảm thấy cảm kích ngươi. Lần thứ hai ngươi cứu nàng, ngươi sẽ trở thành đại ân nhân trong mắt nàng. Cứ vậy, nếu lần thứ ba ngươi không tiếp tục cứu nàng. Nàng liền sẽ phẫn nộ, không cam lòng, cảm thấy ngươi tư lợi, ích kỷ, đối ngươi sinh ra oán hận, so với cừu nhân giết cha thí mẹ còn phải căm hận hơn."

"Ngươi không thiếu nàng gì cả. Tất cả đều là nàng nợ ngươi, là nàng lấy oán báo ân, không phân rõ phải trái!"

"Đương nhiên, đây không phải là suy nghĩ của riêng nàng. Mà còn là nhân chi thường tình của đại đa số người. Trên đời này, không có nhiều thánh nhân như vậy. Nếu có, liền đã không có chiến tranh, cường giả vi tôn loại đồ vật này."

Mặc dù biết Huyết Minh là đang giúp bản thân bỏ đi sự áy náy trong lòng. Nhưng Trác Thiên Hạo không thể không thừa nhận, hắn nói rất đúng. Thế gian này làm gì có chân chính đúng sai, phải trái. Cứ tùy tâm sở dục, tuân theo bản tâm là được rồi.

Vì vậy, ánh mắt của Trác Thiên Hạo liền càng thêm kiên định, khi nhìn Lâm Nguyệt Thiền cũng không còn toát ra cảm xúc bi thương nữa. Hắn bỗng dưng có cảm giác, ma tộc cùng nhân tộc giống như cũng không có gì khác nhau cả. Đều có một mặt xấu xí trong linh hồn, bị tư dục, tham vọng chi phối. Chỉ là ma tộc biểu lộ ra tương đương thẳng thừng mà thôi.

[ Đinh, nam chính Trác Thiên Hạo bị ký chủ tẩy não, đối ma tộc sinh ra cảm thông. Ngoài định mức khen thưởng : 5000 Điểm phản diện.]

[..................] Có cảm giác ký chủ giống như là người trong tà giáo, đang yêu ngôn hoặc chúng a. Cứ cái đà này, nam chính thánh mẫu văn cũng sẽ bị ký chủ dưỡng thành vai ác cuối cùng mất.

Ở bên dưới lớp mặt nạ, tránh khỏi tầm mắt của Trác Thiên Hạo. Khóe môi Huyết Minh trực câu, hiện ra tiếu ý nhợt nhạt. Lúc này, hắn cũng không lại lý Trác Thiên Hạo nữa, buông ra cằm của hắn ta. Đem sự chú ý đặt vào trên người Lâm Nguyệt Thiền.

"Ban nãy ngươi không phải nói muốn đem ta làm thành nhân côn hay sao a? Nhưng đừng lo, lòng dạ của ta vô cùng rộng rãi, sẽ không chấp nhất ngươi. Ta sẽ cho ngươi một cái thống thoái."

Nhưng là, ngay khi Huyết Minh chuẩn bị động thủ. Thì lại nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, rất nhẹ từ bên tai vang lên. Khiến hắn hứng thú nhướng mày, suy nghĩ một chút vẫn là đáp ứng.

"Cho ta mượn kiếm...."

"Cho."

Trác Thiên Hạo tiếp nhận Hy Tà kiếm, dù từng gặp qua vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn nó chính diện như vậy. Lưỡi kiếm phảng phất như có máu tươi đang lưu động. Huyết tinh chi khí nhàn nhạt phả vào trong xoang mũi. Là một cái kiếm tu, Trác Thiên Hạo cũng có thể đánh giá ra được. Đây là một thanh kiếm tuyệt thế.

Trác Thiên Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt tĩnh như thu thủy, cố ép bản thân không nhìn tới phản ứng của Lâm Nguyệt Thiền thêm một lần nào nữa. Cho dù đó có là sợ hãi, kinh hoảng, hay là giải thoát, thì cũng đều không còn nằm trong sự quan tâm của hắn. Hắn chỉ cần biết, nữ nhân này từng muốn tổn thương qua Huyết Minh, thế là đủ.

[ Đinh, ký chủ gián tiếp giết chết nữ chính Lâm Nguyệt Thiền. Điểm phản diện +5000.]

Một kiếm chém xuống vô cùng dứt khoát, Lâm Nguyệt Thiền liền triệt để bỏ mình. Đứng ở một bên, Huyết Minh có thể rõ ràng nhìn thấy ánh mắt đắng chát trước khi chết của nàng ta.

'Leng keng...' Trác Thiên Hạo đem Hy Tà buông xuống, bắt đầu thở dốc không ngừng. Phảng phất đã mất hết sức lực của mình.

Mà thi thể của Lâm Nguyệt Thiền, cũng bị Huyết Minh dùng một mòi lửa đốt trụi. Triệt để bị lam hỏa bao phủ, trở về với hư vô.

Nhìn lấy ánh lửa bập bùng, Trác Thiên Hạo không khỏi dâng trào một ít cảm xúc chua xót khó tả. Cách đây không lâu, thiếu nữ này vừa mới cùng hắn vào sinh ra tử. Nay cũng đã hóa thành một luồng tro tàn. Thật sự là sinh tử luân chuyển, vật đổi sao dời...

Huyết Minh nhìn xem bộ dạng thẩn thờ của Trác Thiên Hạo, biết rõ cái chết của Lâm Nguyệt Thiền đã khiến cho tâm trạng của hắn gặp phải chấn động mãnh liệt. Thế nên, Huyết Minh đem nhẫn giới chỉ đặt vào trong tay của hắn, lấy ra một chiếc áo choàng mới phủ lên trên người mình :"Trả cho ngươi..."

"Ban nãy, ngươi vì sao lại quỳ xuống?"

Tiếp nhận nhẫn trữ vật, Trác Thiên Hạo ngơ ngác nhìn xem Huyết Minh. Khi nhìn thấy đối phương vẫn còn sống sót đứng trước mặt mình. Trác Thiên Hạo không hiểu vì sao lại cảm thấy giống như đã trải qua vô tận tuế nguyệt, tâm hồn trở nên thanh thản, nhẹ nhõm vô cùng. Hắn lắc đầu, cười nhẹ :"Ta cũng không biết, chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi chết."

"A, vậy ngươi không sợ chết?"

"Sợ, chỉ là sợ ngươi chết nhiều hơn."

Trác Thiên Hạo không biết rõ chính mình đối Huyết Minh là loại tình cảm gì. Hắn đã từng giãy giụa, bối rối, đau khổ qua. Nhưng lúc này, tâm của hắn chỉ còn lại một mảnh bình thản. Là thích cũng tốt, là hận cũng tốt, giống như lời Huyết Minh nói, cứ thuận tâm mà đi đi.

Ngàn năm ngoảnh lại hóa tro tàn. Không biết bao nhiêu tuế nguyệt về sau, khi nhớ tới bản thân lúc này, Trác Thiên Hạo vẫn không khỏi buồn cười bản thân ngây thơ, còn suy nghĩ lâu như vậy. Gần như dư sinh của hắn, đều cùng Huyết Minh trói chặt với nhau. Thời gian trôi qua, dù thọ mệnh sắp tận, hắn vẫn cùng Huyết Minh ngồi câu ô ngư. Một đời, không oán cũng không hối.

(Tuế nguyệt : năm tháng.)

Mà nghe được Trác Thiên Hạo nói, Huyết Minh không khỏi sửng sốt. Hắn đây có tính là bị người liêu không a? Hắn cũng lập tức phát hiện ra được, tâm cảnh của Trác Thiên Hạo hiện giờ, giống như đã im ắng xảy ra một chút thuế biến.

( liêu : có thể hiểu như trêu chọc, câu dẫn.)

Nhưng nghĩ tới bản thân đường đường là cái lão tài xế, làm sao có thể bị lật xe được kia chứ? Vì vậy, Huyết Minh liền khoác vai Trác Thiên Hạo, lôi kéo hắn rời đi. Cùng thân hữu không có gì khác.

"Đi thôi, nơi này không tiện ở lâu."

Náo ra động tĩnh lớn như vậy, mới đầu sẽ không có người dám xuất hiện làm chim đầu đàn. Nhưng đợi một lát nữa, thì mọi chuyện lại không nắm chắc được a.

Nói là Huyết Minh lôi kéo Trác Thiên Hạo. Nhưng trên thực tế, lại là Trác Thiên Hạo nửa dìu nửa đỡ đem hắn dời đi.

[...............] Bỗng dưng có dự cảm, một ngày nào đó, ký chủ nhất định sẽ vì bản tính 'trêu hoa ghẹo nguyệt' của mình mà trả giá thật đắt.

Có lẽ, hệ thống cũng không nghĩ tới được, một câu phun tào thuận miệng của mình. Về sau cư nhiên lại trở thành sự thật.

( phun tào : phỉ nhổ.)

Thậm chí, ngay cả Huyết Minh cũng là đồng dạng mộng bức. Quả báo này có phải là đến hơi nhanh không a...

Một ngày đó, hắn kém chút liền lật thuyền trong mương, đem mình hố hỏng, khí tiết tuổi già khó giữ, hoa cúc sắp sửa héo tàn.

**Có ai chờ đợi ngày A Minh bị nghiệp quật hay không a?

**Chương trước hơi ngắn, nên chương này bù lại.

**Tiểu kịch trường :

--Trác Thiên Hạo : Huyết Minh, EQ của ngươi không phải là rất cao hay sao a? Tại sao lại không nhìn thấy tình cảm của ta!!!

--Huyết Minh : EQ của ta cao là không giả. Nhưng đó là với nữ nhân mà thôi. Ngươi cảm thấy, một người nam nhân bình thường sẽ đi chú ý, tưởng tượng ra việc một người nam nhân khác yêu thầm bản thân hay sao?

--Trác Thiên Hạo : Vốn dĩ là vậy mà. Ta cũng thường xuyên nghĩ vậy.

--Huyết Minh : Ân, bởi vì ngươi vốn dĩ không phải nam nhân bình thường, ngươi cong a! Còn ta, ta thẳng! Tính hướng vô cùng bình thường, nào có não bổ nhiều như ngươi vậy.

--Trác Thiên Hạo :........................