Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 320: Điên Cuồng Nhập Ma




Bỗng dưng, quanh thân Nhan Mạc Oa lại bộc phát ra một cỗ khí tức tà dị. Xung quanh là từng luồng ma khí lượn lờ, cùng linh khí phiêu lượn ở Vạn Kiếm tông hình thành đối lập cực lớn.

Sự chuyển biến này của Nhan Mạc Oa đập vào trong mắt của đám người Liễu Chính, đơn giản còn kinh khủng hơn cả nhổ ria trên miệng cọp. Lúc này, một đám đều nghiêm nghị nhìn xem hắn, đồng loạt kinh hô :"Kẻ này cư nhiên là dã chủng của Ma tộc!"

"Không...ta không phải..." Lúc này, Nhan Mạc Oa cũng không cảm giác được cơ thể có chỗ nào khó chịu. Thế nhưng, hắn cũng không phải là không nhìn thấy được từng sợi ma khí đang từ trong người mình len lỏi ra.

Hắn muốn giải thích, thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt căm ghét của những người xung quanh. Hắn liền không khỏi tuyệt vọng, bắt đầu suy nghĩ đối sách. Thế nhưng, bởi vì đầu óc không quá nhanh nhạy, nên cũng không nghĩ ra được diệu kế gì.

Liếc nhìn Nhan Mạc Oa, Liễu Chính bỗng dưng lại cảm thấy biểu hiện của kẻ này có chút là lạ, không giống như đang giả vờ. Thế nhưng, muốn ông tin tưởng hắn, căn bản là không có khả năng. Bởi vì việc Ma tộc phái người trà trộn vào để giết tuyệt thế thiên tài của chính đạo cũng là một việc vô cùng dễ hiểu.

Hơn nữa, Nhan Mạc Oa còn từng có qua tiền sử giết chết nữ nhi của Sát Vô Quan, nên kẻ này chín phần mười là không thể tin được. Thế nhưng, dù chỉ còn một phần khả năng tin tưởng, ông cũng không dám buông xuôi. Vì vậy chỉ có thể tiếp tục đánh cược, tìm ra bí mật trên người hắn :"Đem tên Ma tộc này bắt lại, nhốt vào trong địa lao, ta sẽ đích thân đi thẩm vấn."

"Sư tôn!" Nghe thấy Liễu Chính giao phó, Âu Dương Thụy liền không phục ngẩng đầu. Đồng thời không hiểu được sư phụ tại sao lại làm như vậy. Kẻ này tổn thương Huyết Minh, không phải là nên trực tiếp xử tử để răn đe hay sao?

"Được rồi, đừng la lối nữa. Ta sẽ để kẻ này khai ra mọi chuyện, trả cho Từ sư đệ một cái công đạo."

Cùng Âu Dương Thụy không sai biệt lắm, cảm thấy tình thế có chút mất khống chế. Huyết Minh không khỏi liếc xéo Liễu Chính, mang theo lạnh lùng cùng oán độc. Lão cáo già a, tư lợi mà còn có thể nói đến quang minh chính đại như vậy, đây là đánh hắn một bàn tay, còn muốn hắn yên lặng nuốt xuống, gật đầu cảm tạ hay sao?

Chỉ là, kẻ này đánh giá quá thấp hắn rồi a. 'Tổn thương' hắn mà muốn toàn thân trở ra, đó căn bản là không có khả năng. Cũng may, hắn đã sớm chuẩn bị vài cái phương pháp ứng đối...

"Sư tôn..."

Vốn đang lo lắng quan sát, khi nghe thấy tiếng nói yếu ớt bất kham của Tiểu đồ nhi, Ân Như Tuyết liền cuống quýt lên. Nhanh chóng phong toả lại kinh mạch của hắn, cố gắng nhu hòa an ủi :"Đừng sợ, sẽ không sao."

"Sư tôn...khục..." Sắc mặt Huyết Minh lúc này đã tái nhợt vô cùng, trên mặt thấm đầy mồ hôi, lộ ra một cỗ khí tức suy yếu, khiến người sinh lòng thương tiếc. Ngay khi Ân Như Tuyết nhẹ nhàng xoa đầu của hắn, hắn bỗng dưng lại liên tục ho ra vài ngụm máu tươi.

"Huyết Minh!"

Không riêng Ân Như Tuyết, Âu Dương Thụy cũng kinh hoảng đỡ lấy Huyết Minh. Vội vàng giúp hắn đề khí, đáy lòng vô cùng khó chịu. Phảng phất như mỗi một một tiếng ho của hắn, đều là thanh chùy sắt đập vào trên ngực bọn họ.

"Khụ...khụ...Sư...tôn...khụ..." Phun ra gần một vũng máu, Huyết Minh mới khó nhọc nhả ra mấy từ này. Ánh mắt đáng thương, bất lực nhìn sang Ân Như Tuyết. Sau đó, liền trực tiếp ngất xỉu ở trong ngực của nàng.

Huyết Minh cũng không có giả vờ, mà là thật ngất đi, ngay cả máu cũng là như vậy. Bởi vì hắn là thật sự bị trúng phải ám khí cùng độc tính. Nếu không dám ra tay tàn nhẫn với mình, thì muốn người khác làm sao tin mình đây?

"Minh nhi! Minh nhi!!!" Ân Như Tuyết thất thố hô, hoảng loạn ôm lấy thân thể mềm oặt, không có một tia sức lực của Huyết Minh. Nhất là khi nhìn thấy sắc mặt cùng vết máu ứ đọng trên y phục và mặt đất, Ân Như Tuyết không khỏi trùng điệp dâng lên sát ý.

Nhan Mạc Oa vừa mới, khi nghe thấy được phân phó của Liễu Chính thì cũng không khỏi thả lỏng người. Bởi vì hắn cảm thấy, chỉ cần không chết, bản thân nhất định sẽ vẫn còn cơ hội làm lại.

Thế nhưng, bộ dạng thê thảm đau đớn của Huyết Minh cũng không khỏi đem hắn dọa sợ. Nhất là trước khi Huyết Minh ngất đi, ở góc khuất người khác không nhìn thấy, còn đối với hắn câu lên nụ cười khiêu khích, miệt thị. Khiến đầu óc của hắn trong tức khắc liền trống rỗng.

"Chậc chậc, Nhan huynh a, ngươi tìm lâu như vậy, có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới ta chính là tên Ma tộc đó đi? Kỳ thật cũng không trách ngươi được, ai kêu đầu của ngươi là bị cửa kẹp kia chứ? Một đầu heo so với ngươi còn phải thông minh hơn nhiều."

"Ngươi có phải cảm thấy bản thân mình là người xuyên không, liền đặc biệt hơn người, chính là khí vận tử hay không? Ha hả, kỳ thật, ta mới là khí vận tử a. Còn ngươi? Chính là đá kê chân cho ta, một cái pháo hôi mà thôi. Có muốn hay không ta ngâm một bài 'Dịch thủy ca' để thương cảm thay cho ngươi? Dù sao hôm nay, ngươi cũng phải chết chắc rồi."

"Đúng a, tiểu đệ còn chưa nói cho Nhan huynh biết. Thê tử của ngươi á, chơi lên...cái tư vị kia, chính là tuyệt hảo đâu. Ai nha, còn quên nói cho ngươi biết, tẩu tử đã mang thai con của tiểu đệ rồi đây. Ngươi cảm thấy nên đặt tên gì thì tốt nhất? Nhan Lục? Nhan Giác?"

( lục = xanh. - bị đội nón xanh.

‎ giác = sừng. - bị cắm sừng.)

Âm thanh của Huyết Minh vô thanh vô tức xuất hiện ở trong đầu của Nhan Mạc Oa, phảng phất như tiếng lòng của hắn, cũng không có bị người khác nghe đến. Từng câu từng chữ, lại khiến sắc mặt Nhan Mạc Oa biến ảo khôn lường, so với cầu vồng lại càng đặc sắc.

Đầu tiên là cả kinh, tức giận, phẫn hận, kinh hãi, khó tin,... Sau đó là khuất nhục, căm hận đến tận xương tủy. Nhan Mạc Oa lúc này chỉ cảm thấy trên đầu mình xanh tươi rười rượi, so thảo nguyên còn phải tươi tốt hơn nhiều. Vô hạn tra tấn từ sâu trong linh hồn, khiến hắn trực tiếp đọa nhập ma đạo, đau đớn phun ra một ngụm máu. Đầu óc trở nên điên cuồng, chỉ còn sót lại một cái ý nghĩ duy nhất - đó chính là đem hắn ăn thịt lột da.

"Aaa...Ta giết ngươi!!!"

**A Minh với Đại Đại giống nhau quá a, mắng người đều mắng đến có hàm lượng kỹ thuật, thâm - thâm - thâm đến như vậy. Không sợ ngươi tức chết, chỉ sợ ngươi tức không chết mà thôi.