Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 291: Tà Ác Chi Linh




Bên trong thông đạo thời không, Lăng Phàm ngồi trên một cái ghế giống như bảo tọa. Hai chân vắt chéo, một bên uống trà, một cánh tay lại chống cằm, giống như đang chờ đợi ai đó.

Cũng không lâu lắm, không gian trước mặt Lăng Phàm liền vặn vẹo hư hóa, hiện ra một thân ảnh. Đó là một thiếu nữ xinh đẹp khả ái, mặc một bộ phục trang, phối sức màu hồng phấn.

Nhưng là, gương mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đã sớm lạnh, hai đầu lông mày cũng cau chặt lại với nhau. Khi nhìn thấy Lăng Phàm nhàn nhã tự đắc ngồi đó liền hỏi:"Ngươi đã sớm biết ta sẽ tới?"

"Đúng vậy a. Có muốn đến nếm một tách trà hay không?" Đối diện với thiếu nữ này, Lăng Phàm vẫn biểu hiện rất bình thản, thong dong. Khóe môi còn hơi nhếch lên, bưng một tách trà nâng đến trước mặt.

Không tiếp nhận tách trà của Lăng Phàm, thiếu nữ hơi vô thức bặm môi. Sau đó, giữa đầu lông mày mới lộ ra một cỗ nôn nóng cùng bất an, tức giận nói:"Ký chủ của ta đâu?"

"Ký chủ của ngươi rất an toàn, trước..."

Chưa đợi Lăng Phàm nói xong, một cỗ khí tức kinh khủng liền từ trên người thiếu nữ bộc phát mà ra. Lực lượng khổng lồ xông thẳng lên đỉnh đầu, từng luồng từng luồng tâm tình tiêu cực giống như một cái lưới, bắt đầu đan lại với nhau, cuốn lên ở sau lưng nàng, phảng phất như âm linh giáng thế. Phấn y lung linh cũng dần dần bị hắc khí nhuộm lấy.

Lúc này, quanh người Lăng Phàm đã bị vô số sợi tơ đen bao phủ, phảng phất như thiên la địa võng. Ngay sau đó, sợi tơ từ ba bên bốn phía liền siết lại vào nhau.

Dưới công kích của sợi tơ, chỉ thấy, cơ thể của Lăng Phàm liền giống như là đậu hủ, từng khối, từng khối một bị cắt xuống. Nhưng kỳ quặc thay, cũng không có máu tươi chảy ra. Mà những khối "thịt" này cũng lập tức tan biến thành âm khí, lượn lờ qua lại.

Âm khí tụ tập lại cùng một chỗ với nhau, lần nữa hình thành một cái bóng người lờ mờ. Sau đó, bóng người liền nhanh chóng ngưng thực lại, dần dần trở nên rõ ràng.

"Tiểu nha đầu, làm gì lại phải hung dữ như vậy a."

Lăng Phàm ý vị không rõ mà cười cười, nhưng đôi mắt lại ám trầm một mảnh. Hắn đưa tay, bắt lấy những sợi tơ đen này. Trong chốc lát, bọn chúng liền giống như là mạng nhện, bị Lăng Phàm từng mảnh, từng mảnh kéo xuống, vò lại thành tro tàn.

"Ngàn vạn năm trước, vô số tâm tình tiêu cực của vạn vật trong thiên địa bắt đầu tích tụ lại, hình thành ra một cặp Tà ác chi linh. Chúng thu thập những thứ xấu xí, vặn vẹo nhất thế gian, tận cùng của tội ác. Có năng lực nghịch đảo thời không, dùng ác ý cùng mặt trái cảm xúc phỏng chế lại bất kì thứ gì trên thế gian này. Mặc dù không phải là Thần, nhưng lại có được năng lực của Thần."

"Hệ thống, liệu hắn có biết, ngươi còn có một cái danh hiệu khác nữa, gọi là Tà ác chi linh hay không?" Chậm chạp, hữu lực nói, trên mặt Lăng Phàm hiện ra ý cười nghiền ngẫm. Phảng phất như đã ăn chắc hệ thống, không có nửa phần kiêng kị nào.

Bị người vạch trần, hệ thống cũng không có sợ hãi, chỉ là có phần kinh ngạc. Bình thường, mặc dù nhìn nàng có chút túng quẫn, sợ sệt, nhưng trên thực chất, nàng cũng rất ngưu bức a! Vận dụng hết tất cả lực lượng, dù không dám chắc có thể đem Lăng Phàm cầm xuống, nhưng chí ít cũng có thể thuận lợi thoát thân.

Vì vậy, hệ thống liền cảnh giác nhìn Lăng Phàm, không có trực tiếp nhận sợ. Đồng thời, cũng đem nghi ngờ trong lòng nói ra:"Ngươi làm sao lại biết ta là ai kia chứ?"

"Ha ha, cái này phải xem như là rất trùng hợp, bởi vì trên tay ta, vừa vặn còn có một tôn Tà ác chi linh a."

Lăng Phàm vừa nói xong, chỉ thấy trên đầu vai của hắn bỗng dưng lại hiện ra một bóng người đang nằm sấp. Nó chỉ to bằng bàn tay, hình dạng giống y một đứa bé trai, hai má phúng phính vô cùng đáng yêu. Nhưng là, hai mắt của nó lại đen như hắc dạ, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng nhỏ, tạo hình giống như một cái tiểu ác ma. Đáng yêu pha lẫn kinh dị.

"Ba ba..." Được Lăng Phàm gọi ra, Tà ác chi linh nãi thanh nãi khí gọi, rất thích thú cọ cọ vào trên người hắn. Phảng phất như vậy có thể để nó lây dính được một chút khí tức của hắn.

Nhìn thấy nam hài này, hệ thống không khỏi há to miệng, đôi mắt trợn tròn. Nàng nhận ra được, nam hài thật sự chính là Tà ác chi linh a. Đản sinh so với nàng còn sớm hơn một chút, nói là ca ca của nàng cũng không tính sai. Nhưng ai nói cho nàng biết, tại sao ca ca của nàng lại lớn lên dạng này a. Mặt mũi ném đâu mất rồi?

"Ngươi luyện hóa Tà ác chi linh?"

"Đúng vậy a. Hắn cũng nhận ta là phụ thân rồi. Nếu không, ngươi cũng nhận ta làm phụ thân luôn đi. Ngoan, gọi ba ba nào..."

"Phi, ta so với ngươi còn lớn hơn mấy vạn tuổi a!" Hệ thống tức giận đến thở phì phì, hận không thể đi đến đạp vào bộ mặt vô sỉ đó của hắn mấy cái. Cư nhiên lại còn mặt dày mày dạn muốn nàng gọi ba nữa, nằm mơ tiếp đi.

Nhìn thấy hệ thống khó chịu, Lăng Phàm lại tỏ ra có phần thờ ơ. Hắn vốn dĩ cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, dù sao, hắn cũng không muốn nhận một cái nữ nhi trên dưới bằng phẳng như vậy. Sau này gả không ra ngoài, không có người muốn, đó mới là tự kê đá đập chân mình.

Cũng may, hệ thống cũng không có học được đọc tâm thuật. Nếu không, nàng nhất định sẽ trực tiếp cùng Lăng Phàm liều mạng, đồng quy vô tận.