Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 150




Một lúc lâu cũng không nhận thấy động tĩnh của bọn họ. Nhíu mi, Huyết Minh liền đứng dậy, vén lên mành che đi ra ngoài.

Đối diện với dung mạo của người vừa xuất hiện này, không kịp phòng ngừa, một đám tráng hán liền lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Bởi vì, người này thật sự là quá đẹp a. Khiến người ta vừa nhìn, liền hận không thể móc tim đào phổi tặng cho hắn, để đổi lấy một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Thế nhưng, rất nhanh, bọn họ liền không còn tâm trạng thưởng thức mỹ nhân được nữa. Bởi vì hiện tại, "mỹ nhân" tóc trắng này bỗng dưng lại từ trong không trung lấy ra một thanh thiết kiếm. Tay phải giơ cao, thanh kiếm màu đỏ tươi trong tay hắn liền lướt qua đáy mắt bọn họ. Đem đầu lâu của tráng hán mắt hí kia cho cắt xuống. Rồi lại nhấc chân đá vào trong gầm giường.

"Những kẻ vô tích sự, giữ lại cũng không có ích lợi gì." Lạnh lùng đảo mắt nhìn bọn họ, Huyết Minh liền hừ một tiếng mang theo uy hiếp. Hy Tà kiếm trong tay hắn, cũng nhanh chóng đem máu tươi dính trên thân kiếm cho hút khô. Trở về bộ dạng bóng loáng, không chút tì vết của nó.

Cảm thấy sống lưng lạnh toát, suýt chút nữa đã tè ra. Sáu tên hán tử còn lại liền vội vàng dùng cả hai tay loát động "vị huynh đệ" không chịu cố gắng nào đó của mình. Gương mặt nhăn nhúm, nén xuống xúc động muốn gào khóc. Cố gắng bình ổn lại tư duy của mình, ở trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh mị hoặc của một nữ nhân xinh đẹp.

Cuối cùng, trời cũng không tuyệt đường con người. Vật giữa hai chân của bọn họ, rốt cuộc cũng có xu hướng tỉnh lại. Vì vậy, cũng không dám chậm trễ thêm chút nào nữa. Bọn họ liền bắt đầu tiếp tục thực thi "nhiệm vụ" của mình.

- ----------------------

Nửa đêm canh ba, minh nguyệt treo cao.

Huyết Minh mới đẩy cửa đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ như không của ai kia. Khinh Sát liền lập tức bước về phía hắn, khẽ khom lưng. Ngay khi y sắp mở miệng xin chỉ thị, thì Huyết Minh lại phất tay, cho y ngẩng đầu.

Cũng không nhìn Khinh Sát, bàn tay thon gọn, trắng bệch, hơi nổi lên gân xanh của Huyết Minh liền đặt hờ ở trước cổ họng, kéo ngang qua, làm ra động tác cắt đứt. Lập tức, Khinh Sát đã hiểu rõ ý nghĩ của Huyết Minh. Vì thế, y cũng gật đầu cáo từ hắn. Mở ra cửa phòng, đi vào trong.

Không quản mọi chuyện nữa, Huyết Minh cũng chỉ lẳng lặng một mình bước đi trong màn đêm. Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn cũng đã bị bóng đêm cắn nuốt.

Dưới ánh trăng tròn vằng vặc phủ sáng cả thiên địa. Huyết Minh đang ngồi trên một tán đại thụ cao chọc trời. Hai chân rũ xuống không khí, khẽ đong đưa qua lại. Gương mặt của hắn, ở dưới nguyệt quang, cũng hiện lên một vẻ đẹp mờ ảo, mông lung. Một tay che lấy mặt phải của mình, thấp giọng cảm khái.

"Hôm nay, là trăng tròn sao?"

Kể từ khi đến thế giới xa lạ này, không biết vì sao. Huyết thệ của hắn, cũng chưa từng tái phát một lần nào. Hắn cũng không biết, việc này, rốt cuộc là tốt, hay là xấu...

"Tiểu yêu tinh, đêm khuya thanh vắng ngồi một mình ở đây. Ngươi cũng không sợ, sẽ có người kềm lòng không đậu mà làm gì ngươi hay sao a?"

"Ai?"

Ngay khi Huyết Minh đang chậm rãi suy tư thì một giọng nói hơi lạnh, mang theo câu nhân tà tứ liền thổi nhẹ qua bên tai hắn. Khiến cho hắn lập tức cả kinh mà quay đầu sang trái, khẽ quát một tiếng.

Nhưng là, chưa để hắn kịp nhìn thấy thứ gì. Đôi mắt của hắn, đã bị người dùng một mảnh đai lưng màu đen cho che lại. Ngay khi hắn đưa tay muốn đem vải đen kéo ra khỏi tầm mắt, thì một bàn tay mang theo hơi lạnh đã nhanh chóng đem hai tay của hắn giơ cao lên, cố định ở trên đỉnh đầu.

Bàn tay này, cũng không dùng quá nhiều sức lực. Nhưng Huyết Minh phát hiện, hắn có làm sao giãy, cũng đều giãy không ra. Hắn thử phát động linh lực cùng uy áp, muốn trấn áp đối phương. Nhưng sau đó, hắn lại phát hiện ra được, tu vi của hắn, ở trước mặt của người này, chính là giống như đá chìm đáy biển, không dậy nổi một tia gợn sóng nào.

Bị suy nghĩ này của mình làm cho kinh ngạc, Huyết Minh cũng có điểm không dám tin tưởng. Làm sao có thể? Hiện tại, ở trên Tứ Hải Bát Hoang này, hắn dám chắc rằng, không có kẻ nào có thể có tu vi cao hơn hắn được. Nhưng nếu đã nói vậy, vậy người trước mặt này, lại là gì?

Mặc dù không cảm nhận được sát khí ở trên thân của đối phương. Nhưng Huyết Minh vẫn dựa theo phán đoán của bản thân mà nâng chân. Muốn đem người này đạp xuống khỏi cơ thể mình.

Có lẽ là nhận ra ý đồ của hắn, đối phương lại nhẹ nhõm dùng một gối áp chế chân của hắn. Một chân còn lại, cũng thuận thế chui vào giữa hai chân hắn, đem hắn hoàn toàn giam cầm ở dưới thân. Không thể nhúc nhích mảy may.

Rơi vào trong thế yếu, nhưng Huyết Minh cũng không có sinh ra một tia hoảng loạn nào. Nếu có, thì cũng chỉ có kinh nghi mà thôi. Ở trong lòng triệu hồi Khốn Tiên Tác, Huyết Minh liền để nó treo lơ lửng trên không trung, đánh thẳng về người của kẻ kia. Trong dự liệu của hắn, dù không thành công bắt giữ kẻ này đi nữa, thì đối phương nhất định cũng sẽ vì tránh né mà buộc phải thả hắn ra.

Nhưng là, lần đầu tiên khi đến thế giới này, dự kiến của Huyết Minh...cư nhiên lại sai. Nhận thấy trước mắt lóe lên một tia sáng nâu sắc, người này cũng không có lộ ra luống cuống một chút nào. Ngược lại, đối phương còn bình tĩnh đưa ra bàn tay phải của mình. Không chút khó khăn đem Khốn Tiên Tác nắm lấy, cuộn lại ở trong lòng bàn tay.

Chỉ thấy, Khốn Tiên Tác cũng không có sinh ra nửa phần kháng cự nào. Trái lại, nó còn rất ngoan ngoãn để cho người này nắm lấy, cất vào trong lòng ngực.

Bỗng dưng không thể điều khiển được Khốn Tiên Tác nữa, Huyết Minh nếu nói không ngạc nhiên, thì đó chính là nói dối. Nhưng rồi, hắn cũng không có nản lòng thoái chí, thử kêu gọi Hy Tà ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, Huyết Minh lại phát hiện ra một sự thật vô cùng khó tin. Đó chính là...Hy Tà kiếm, Vấn Hồi kính, hai món đồ này của hắn. Đã biến mất ở trong không gian, không còn chút dấu vết nào...

"Ngươi...rốt cục muốn gì?" Đến chính Huyết Minh cũng không thể không thừa nhận. Lúc này, hắn thật sự đã có một chút đau đầu cùng khó xử. Nhưng ngược lại, khi rơi vào trong khốn cảnh, đầu óc của hắn, lại càng trở nên minh mẫn, bình tĩnh.

**Thời thế xoay chuyển, vạn vật luân hồi a~ Chắc không cần đoán, mọi người cũng biết được "người này" là ai rồi nhỉ?