Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 130: Dùng bữa




Hoàng Kha trại, một trong những sơn trại lớn nhất của nam Hồng Hoang. Tọa lạc tại đỉnh núi Khinh Sưu.

Lúc này, theo một ngày trôi qua, mặt trời lại lần nữa lên cao. Những thổ phỉ trong Hoàng Kha trại cũng bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho hoạt động thường ngày của mình. Đó là nấu cơm, sau đó lại đến các huyện thành, thôn xóm lân cận tiến hành cướp bóc.

"Các huynh đệ, ăn no một chút đi a. Hôm nay mục tiêu tiếp theo của chúng ta sẽ là trấn Vân Khê ở cạnh bên. Đợi khi thành công trở về, ta sẽ có trọng thưởng."

"Đại đương gia, quả nhiên vẫn là người hào phóng nhất."

"Đúng vậy, đúng vậy. Chuyến này trở về, ta lại có thể nạp thêm vài cái tiểu thiếp vào trong phòng rồi. Khà khà..."

"........."

Nhưng là, ngay khi bọn họ vẫn còn bận bịu làm việc, nhóm lửa thì một thanh âm xa lạ bỗng dưng lại từ trên cao vang lên. Cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, khiến bọn họ không thể không theo bản năng hướng về nơi phát ra thanh âm nhìn đến.

"Các vị huynh đệ, buổi sáng tốt!" Lúc này, một thân áo choàng đen, dưới ánh dương mờ ảo, Huyết Minh là đang ngồi trên vách tường gỗ của Hoàng Kha trại. Từ trên cao nhìn xuống bọn họ, âm thanh thân thiện cùng cái vẫy tay chào hỏi kia. Giống như là bọn họ biết nhau đã lâu vậy.

Nhìn thấy hành động này của hắn, đám người Hoàng Kha trại này quả thật là có một phút mê mang. Nhưng mà, dù sao bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc. Cho nên, rất nhanh, một đám liền tức khắc tìm lại lý trí. Bởi vì, nếu bọn họ thật sự quen biết hắn, vậy thì cửa lớn rộng mở như vậy hắn lại không đi. Tại sao lại phải dở hơi leo tường làm gì?

Thế nhưng, dù nghĩ vậy, nhưng đại đương gia của Hoàng Kha trại vẫn là căng ra gương mặt. Mang theo ý tứ thăm dò tiến về trước, cùng Huyết Minh câu thông:"Khách nhân ghé thăm Hoàng Kha trại này của ta, không biết là vì việc gì a?"

"Các ngươi còn thất thần đứng đó làm gì? Còn không mau mời khách nhân vào trong dùng trà..."

Nói tiếp, đại đương gia liền phẫn nộ quát đám hán tử phía sau một tiếng. Đây cũng không phải là gã hiếu khách gì, mà là do gã đang suy tính. Nếu kẻ trước mặt này, đã có thể ở ngay bên cạnh đám người bọn họ lặng im không một tiếng động trèo tường vào. Vậy thì chứng minh, kẻ này cũng có chỗ bất phàm.

"Trà thì không cần đâu. Nếu đại đương gia đã sảng khoái như vậy, thì ta cũng liền không tiếp tục vòng vo nữa. Mục đích đến đây lần này của ta, trước là để cọ một bữa cơm. Sau lại, chính là mượn một chút ngân lượng dùng vặt thôi."

Lo lắng cùng ý niệm của đại đương gia, Huyết Minh làm sao lại không biết được chứ? Từ trên vách tường đứng dậy, hắn đã phi thân xuống mặt đất. Đứng đối diện với chúng nhân Hoàng Kha trại. Sau đó, cười trừ rồi nói thẳng.

Mặc dù trên thân Huyết Minh cũng không có nửa phần sát ý. Thậm chí biểu hiện đều vô cùng hữu hảo, ý cười ngâm ngâm, quanh thân đều tản ra một cỗ khí tức nhẹ nhàng. Nhưng không biết vì sao, đại đương gia lại có cảm giác lông mao dựng đứng. Trong lòng ẩn ẩn sinh ra nguy cơ.

"Khách nhân, ngươi là có ý gì..." Nụ cười có chút cứng nhắc, đại đương gia liền khô khốc nói ra. Nhưng không lâu sau, gã rốt cuộc cũng đã biết được, ý tứ của Huyết Minh chính là gì.

Cái này ở đâu gọi là mượn? Đây là trắng trợn dùng sức mạnh cướp đoạt thì đúng hơn.

Thế nên, đợi khi Phiên Thiên mệt như cẩu từ dưới chân núi chạy đến nơi thì liền gặp phải một tình cảnh rùng rợn như vậy. Từ cửa chính Hoàng Kha trại bắt đầu, thi thể chất dọc theo đường đi, máu tươi giàn giụa đầy mặt đất, không có một chỗ trống đặt chân.

Lúc này, Huyết Minh là đang ngồi giữa một sân xác chết. Cạnh chiếc nồi sắt khói bay nghi ngút, hắn đang cầm lấy bát cơm bắt đầu ăn lên. Mặc dù không nhìn thấy được biểu cảm của hắn lúc này. Nhưng từ cách ăn đến xem, hắn rõ ràng cũng không có chướng ngại tâm lý gì khi dùng bữa ở một tràng cảnh huyết tinh thế này cả.

Không cần ngẩng đầu, Huyết Minh cũng có thể đoán được người tới là ai. Vì vậy, hắn liền vô cùng tự nhiên giống như bản thân chính là chủ nhân của nơi này, mời chào Phiên Thiên một tiếng:"Ăn cơm sao?"

Mi mắt không khống chế được co giật, Phiên Thiên rất có xúc động muốn trợn trắng mắt. Đậu móa, đại nhân có phải là nghĩ, tâm của ai cũng có thể lớn như hắn vậy có đúng không? Đừng nói là ăn cơm, chỉ đứng đây một chút thôi, hắn ta đã bị huyết khí hung đến buồn nôn rồi.

"Kh...không, đại nhân, ngươi vẫn là tự mình ăn vẫn hơn."

"Vậy được. Ngươi cứ đi thẳng vào trong cư xá kia, đi vào tầng hầm ngầm, đem ngân lượng ở trong đó, khiêng ra đây cho ta. Sau đó, lại đến trên lầu 2, đem một đám nữ nhân bị ta trói kia, đều mang hết ra đây."

Có lẽ là đoán trước được lựa chọn của Phiên Thiên, Huyết Minh cũng đã trực tiếp phân phó công việc cho hắn ta. Trong lúc hắn ta từ chân núi đi lên, ở đây, hắn đã sớm diệt cả Hoàng Kha trại. Còn đem khu căn cứ này của bọn họ lục soát một lượt. Việc cần làm cũng đều đã làm xong. Không những vậy, còn có thời gian ngồi ăn một bữa cơm.

Đương nhiên, sau khi nghe xong căn dặn của Huyết Minh, Phiên Thiên cũng là nghĩ đến việc này. Cho nên, hắn chỉ cảm thấy lòng tự tôn của mình thụ phải nghiêm trọng đả kích. Người so người, quả thật chính là tức chết người.

**Ai nha, viết tới tận đây mà vẫn có tình yêu không phát giác ra JQ giữa A Minh và Tiểu Quân sao a? Nếu ai không phát giác ra, có thể đọc lại đầu chương 127 rồi đọc lại chương 57. Để xem bối cảnh nhân vật giữa 2 người bọn họ có gì nào. Còn ai không biết nữa thì cứ chờ khoảng chục chương sau sẽ tỏa nha. Đây là một âm mưu to lớn. (๑ơ ₃ ơ)♥