Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 127: Quá giống




"Đại nhân, đến đến, nhà của ta ở đây." Mặt mũi tràn đầy u oán, nhưng Phiên Thiên cũng không thể không đánh lên 10 phần tinh thần, tươi cười nói với Huyết Minh.

‎Chỉ thấy nơi mà hắn chỉ, là một tiểu viện cũ kĩ nằm ở ven đường, tường đá bong tróc. Tấm biển treo cổng cũng trở nên lờ mờ, không nhìn rõ được gì.

Nhìn đến bóng lưng hấp tấp của phụ nhân kia, vội vàng bỏ đi sau khi va phải Huyết Minh. Phiên Thiên không khỏi lên tiếng càu nhàu. Nhưng giọng điệu cũng không hề có ý gì xấu:"Aizz, bộ trên người không có mắt hay sao?... Đại nhân cũng đừng quan tâm bà ta, bà ta là thê tử của lão Quân ở cuối huyện thành."

"...lại nói, phu quân của bà ta cũng là một cái cực phẩm, rượu chè bài bạc, hay đánh thê nhi không nói, lại còn đần độn nhát gan, căn bản chính là đồ bỏ đi."

"Nhưng là, cũng không biết là giống kẻ nào, nhi tử của ông ta thì lại rất tốt, hiền lành siêng năng. Ngặt nỗi, bộ dạng xinh đẹp nhưng lại quá mức ẻo lả, giống như một cái nương môn vậy."

Càng nói, tinh thần bát quái của Phiên Thiên càng thêm trỗi dậy. Nhưng mà, nghe xong lời cảm khái của hắn, chân mày Huyết Minh không khỏi nhíu chặt thành một đường. Dưới sự khó tin của Phiên Thiên, Huyết Minh liền để lại một câu, sau đó, trong chớp mắt đã biến mất nơi cuối con đường. Chỉ để lại cho hắn một bóng lưng thoáng qua.

"Đi trước."

"Thảo, đại nhân đây là có ý gì a? Đúng rồi, bây giờ không có hắn giám sát, ta có nên chuồn êm không đây?" Sờ mũi, lẩm bẩm một tiếng. Nhưng là, khi nhớ đến độc dược Nhất Nguyệt Cương Đỉnh Đan vẫn còn đang ở trong người mình kia. Phiên Thiên liền lập tức lắc đầu như trống bỏi, đem suy nghĩ nguy hiểm này vứt ra khỏi đầu.

"Thôi thôi, ta tốt nhất vẫn nên an phận thủ thường làm tay sai thì hơn. Cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất."

- -------------------------

Theo đường phố phi thân vào trong, một lúc sau, Huyết Minh rốt cuộc cũng nhìn đến được bóng lưng của người phụ nhân ban nãy. Mà đích đến của bà ấy, rõ ràng là nằm trong phiên chợ nhỏ ở đây.

Để tránh nhận người chú ý, Huyết Minh vẫn là theo góc tối đi vào. Nhưng cũng may, ở đây dù là trung tâm huyện thành nhưng số người qua lại cũng không tính là nhiều lắm. Sạp hàng cũng chỉ sơ sài vài cái. Còn khách nhân, đa số là những kẻ đã bỏ chạy từ trong trận chiến Cổ Thảo khi nãy.

Rất nhanh, Huyết Minh đã tìm đến người cần tìm. Lúc này, người phụ nhân mặc áo vải khô đó là đang đứng trong một sạp hàng bán bánh bao. Trong tay cầm lấy một cái khăn cũ, từ ái lao mồ hôi cho một người thiếu niên xa lạ.

Chỉ thấy thiếu niên này, sinh đến vô cùng đẹp mắt. Mắt thanh mày tú, ngũ quan có phần âm nhu, không có được sự dương cương vốn có của nam tử. Làn da trắng đến gần như không còn một tia huyết sắc. Cả người gầy gò, thoạt nhìn yếu ớt bất kham, một ngọn gió thổi qua phảng phất cũng có thể đem hắn thổi bay. Nếu không phải ở cổ của hắn có hầu kết, thì người ta, nhất định sẽ nhận lầm hắn là thân nữ nhi.

Nhưng là, vừa nhìn, Huyết Minh chỉ cảm thấy lòng ngực thắt chặt. Ánh mắt tràn đầy vẻ không tưởng. Một tay níu lấy y phục trước ngực, một tay lại vô tri sờ lên mặt mình. Hơi thở của hắn cũng trở nên ồ ạt khó khăn, giống như hít thở không thông.

"Tại sao lại giống đến như vậy..." Mặc dù tâm đã vô cùng tĩnh, nhưng đối diện với sự khó tin này. Huyết Minh cũng không khỏi sinh ra một tia thất thố. Cưỡng ép hít sâu một hơi, đầu óc của hắn lại lần nữa trở về thanh tĩnh, tiếp tục quan sát diễn biến.

Ở bên trong sạp hàng kia, gương mặt thanh tú của Quân mẫu là đang ngập tràn yêu thương, liên tục dặn dò Quân Mặc. Nếu không phải nếp nhăn ở đuôi mắt cùng với làn da rám nắng kia của bà, thì bà cũng có thể xưng tụng là một cái mỹ phụ nhân.

"Mặc Nhi, bán xong chỗ bánh này liền trở về đi. Ban nãy phụ thân con có nói, lát nữa ông ấy sẽ về nhà, nếu con về trễ, ông ấy..."

Nhìn thấy vẻ sợ hãi, muốn nói lại thôi trên mặt mẫu thân mình. Nét cười trên mặt Quân Mặc liền không khỏi lạnh xuống. Nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi. Cũng không biết là mệt mỏi, là bất lực, hay là gì khác:"Được, a nương cứ về trước đi."

"Tốt, vậy ta liền về trước..." Do dự một chút, Quân mẫu vẫn là gật đầu. Nếu để một lát nữa Quân phụ trở về không thấy bà đâu, lúc đó liền càng thêm gay go. Vì vậy, từ trong sạp hàng đi ra, bà lại càng vội vã hướng sâu trong huyện thành mà đi.

Lúc này, ánh mắt của Quân Mặc đã trở nên ảm đạm thất sắc. Rơi vào trong trạng thái mờ mịt, thất thần. Hắn cũng không biết, liệu khoảng thời gian tra tấn này, rốt cuộc phải đến khi nào mới có thể kết thúc đây. Giá như, nương hắn không sợ cha hắn đến như vậy. Giá như, hắn không có yếu đuối đến thế...

"Lộc cộc..."

Bị tiếng va chạm này đánh thức, Quân Mặc liền vội vàng thu hồi lại tâm tư. Lúc này, trên ván gỗ trước mặt hắn là đang nằm hai thỏi bạc vụn. Theo sau đó, một âm thanh trầm tính cũng tiếp nối vang lên:"Lấy ta một cái màn thầu..."

Tầm mắt nhìn lên, Quân Mặc chỉ thấy, người đứng đối diện hắn là đang khoác lên một chiếc áo choàng đen không nhìn thấy mặt. Chỉ lộ ra một góc cằm nhọn với làn da vô cùng tỉ mỉ. Đặc biệt là cổ, hầu kết...

"Cốc cốc..."

Lần này, âm thanh vang lên là do người đối diện này gõ vào trên cột gỗ. Khiến cho Quân Mặc hoàn toàn hoàn hồn lại, ngượng ngùng ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ của mình:"Khụ...khụ... Khách quan, cái này, một cái màn thầu chỉ có nửa văn tiền thôi. Ngươi cái này..."

**Chúc mừng bạn LãnhDạ đã đoán đúng nhé. ^ω^

**Có ai thấy motip cuộc đời của Quân Mặc giống như người nào đó không?

**Đây là "Tình huynh đệ", là tình huynh đệ thôi. Đừng nghĩ nhiều.(○゚ε゚○)

**Tùy theo xưng hô, cặp từ cũng sẽ khác. Phụ - mẫu. Cha - nương. ( Dành cho những bạn nghi vấn.)