(Huyết Tộc) Alpha Thân Vương, Ngài Là Của Em

Chương 47: Tôi đã từng nói thích em chưa?




Vốn chủ đề này bị hai người lựa chọn lẫn tránh, bản thân Kỷ Dụ cũng không muốn phanh ra vì cậu không biết nên nói sao với hắn nữa. Nhưng những lời Matteo nói vẫn quanh quẩn trong lòng cậu chưa từng biến mất. Cậu biết mình sai khi tự ý quyết định can thiệp vào hành vi thường ngày của hắn nhưng cậu lại không muốn bỏ qua chuyện này. Bởi vì cậu không cho rằng hút chút máu của mình là có gì sai cả, mặc dù Matteo đã giải thích nhưng cậu vẫn không hiểu sao hắn lại phải phản ứng gây gắt như vậy... Nhưng cậu cũng sợ hắn giận, sợ hắn ghét cậu... Lòng Kỷ Dụ hỗn loạn vô cùng, muốn rút tay về giấu đi nhưng ai đó lại nắm rất chặt.

Kết quả trong lúc nhất thời không khí bởi vì vậy mà trở nên ngượng ngập xấu hổ lại áp lực vô cùng.

Người đàn ông lại không nói tiếng nào càng khiến Kỷ Dụ bồn chồn. Rốt cuộc cậu vẫn là cố gắng gom hết dũng khí mở miệng nói ra lời trong lòng: "Ngài không thích máu của em sao?"

Giọng nói trong lúc đó còn nghẹn nghẹn cùng thật nhỏ run rẩy thể hiện cảm xúc của cậu lúc này.

Đối với một huyết tộc, sự yêu thích đối với máu tươi còn hơn bất cứ thứ đam mê nào. Mà đối với người bị hút máu cũng trở thành sự khẳng định tốt nhất. Tuy nghe có phần suy nghĩ lệch lạc nhưng đối với Kỷ Dụ cực kỳ thiếu thốn sự an toàn thì nó đặc biệt đặc biệt quan trọng. Bởi vì cậu nghĩ cậu chẳng có gì khiến cho hắn yêu thích ngoài chút máu kia. Cậu cũng chỉ có thể dựa vào nó để đạt được một vị trí ở bên cạnh hắn. Không có nó trái tim cậu cứ mãi luôn lơ lửng trên không trung không đặt xuống được, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy cơ bị ngã đến nát vụn.

Rốt cuộc người đàn ông đã chịu ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Dụ. Nửa vì thứ cảm xúc đang tỏa ra xung quanh cậu, nửa lại vì bàn tay bị hắn nắm không khống chế được mà run lên thật khẽ bởi vì tâm tình của chủ nhân. Hắn cái hiểu cái không nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành một tiếng thở dài.

Ai biết cử chỉ này của hắn lại khiến con thỏ nhỏ Kỷ Dụ hoảng sợ đến mặt mày trắng bệch. Tuy cậu không khóc nhưng biểu tình lại càng khổ sở hơn cả khóc. Một bàn tay được tự do của cậu bởi vì căng thẳng mà nắm chặt lấy góc áo đến mức nó nhăn nhún tả tơi. Mặc dù vậy đôi mắt màu xanh lơ kia vẫn cố chấp không rời không bỏ khuôn mặt của người đàn ông điển trai gần như là một tuyệt tác nghệ thuật hoài cổ kia.

Chẳng cần biết nguyên nhân thế nào thì trong ánh mắt của Landulf, cậu chính là một bộ bị dọa hoảng loạn đến không dám có cử động gì, khiến hắn đau lòng.



"Kỷ Dụ."

Âm thanh mềm mại lại mang theo thương tiếc của hắn vang lên, vốn dĩ là nghĩ có thể trấn an được con thỏ nhỏ kia, kết quả nó rơi vào tai Kỷ Dụ lại cùng lắm chỉ khiến đôi mắt kia mở lớn hơn, nơm nớp lo sợ nhìn hắn. Ai không biết lại tưởng cậu đang đợi tòa án phán quyết trước khi hành hình. Landulf bị suy nghĩ này chọc cho khẽ nhếch môi dù hắn biết lúc này chẳng phải thời điểm để cười. Mà y như rằng cử chỉ của hắn đã chọc vào điểm yếu ớt của Kỷ Dụ đang bên bờ vực thẳm. Landulf nhìn cái miệng của con thỏ nhỏ bắt đầu méo mó lên thì biết không thể để vậy nữa. Hắn trong lúc cậu không phản ứng đem cậu nhấc bổng lên mang đi.

Kỷ Dụ vì hành động này của hắn mà bất giác kinh hô thành tiếng, hai tay theo phản xạ ôm chặt cổ hắn nhưng lại không giữ được nước mắt đã tích sẳn trong rèn mi. Chúng nó không chút trở ngại, theo tiếng hức không kiềm chế được của Kỷ Dụ không ngừng rơi bộp bộp lên mặt Landulf.

Nhưng hắn lại không có quan tâm nó mà trước mang cậu đến cái ghế duy nhất trong phòng, mặc cho nước mắt mặn chát len vào rãnh môi mỏng của mình. Hắn đặt cậu ngồi xuống còn bản thân quỳ gối ở trước mặt con thỏ nhỏ mít ướt vừa nắm tay cậu nói: "Dụ Dụ, có phải trước đây tôi chưa từng nói tôi thích em?"

Lời này quả thật có uy lực lớn đến khôn lường. Nó lập tức khiến cho những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống nữa của Kỷ Dụ bị định trụ tại chỗ, nước mắt lưng tròng còn mặt đầy ngơ ngác hài hước vô cùng. Nhưng cậu vẫn ráng cố gắng mở lớn đôi tròng mắt không thể tin được nhìn hắn.

"Không phải là thích máu của em mà là thích em, yêu em."

Đối cậu như vậy hắn đầy mặt cưng chiều lại cảm thấy lời nói của mình chưa quá rõ ràng, sợ cậu hiểu sai nên khẽ đính chính. Sau đó hắn dùng cặp mắt có thể hớp mất hồn của bao nhiều thâm tình nhìn cậu vừa khẽ nhéo nhéo cái tai thỏ nhỏ hỏi: "Không có sao?"

Con thỏ nhỏ vẫn còn khờ khạo chưa tiếp thu được tình huống đang diễn ra lại vẫn khẽ động động cái tai còn bị người nắn vừa ngốc ngốc gật đầu chứng thực lời hắn, mặc cho nước mắt bởi vì hành động của cậu mà rơi xuống, nhất thời khiến cho khuôn mặt nhỏ tèm nhem. Nhưng cậu nào quan tâm được. Lúc này trong lòng cậu chỉ toàn là những câu nói nếu như. Nếu như lúc trước hắn chịu bày tỏ, dù chỉ là hóng hóng cậu thôi thì làm sao cậu có thể thiếu thốn niềm tin như vậy được. Nhưng có thể ư...