(Huyết Tộc) Alpha Thân Vương, Ngài Là Của Em

Chương 14: Cố ý.




Kỷ Dụ nhận tờ giấy khám bác sĩ đưa cho, nhìn ký hiệu dành riêng cho Omega nằm chình ình ở phần giới tính thứ hai thì không biết nên thở dài hay nên vui mừng. Có lẽ là nên vui. Thở dài chỉ vì nó đến vào thời điểm này, quả thật là không đúng lúc. Bỗng nhiên có được cơ hội đến gần người kia rồi, cậu còn muốn vung đắp tí tình cảm với hắn trước đã mà. Như vậy lúc cậu phân hóa cậu có thể...

Tại sao Kỷ Dụ lại không nghĩ nói cho hắn biết cậu là Carey của hắn? Không phải cậu sợ hắn không tin... Cậu chỉ là sợ... Sợ hắn đã chán Carey rồi.

Đúng vậy, Kỷ Dụ đã nghĩ lúc đó hắn chưa từng có ý giữ cậu lại là vì đã chán cậu.

Nếu cậu lại trở về mặt dày đeo bám, có lẽ một chút cơ hội theo đuổi hắn cậu cũng không có nữa. Nếu thật sự xảy ra chuyện này cậu nhất định sẽ hối hận đến chết. Cho nên cậu chỉ còn cách cố gắng từng chút một. Hiện tại thấy hắn bỗng nhiên có hứng thú với cậu, Kỷ Dụ thật sự có thêm niềm tin để theo đuổi hắn được hắn đến tay. Cậu so với người khác có ưu thế nhiều hơn, cậu biết sở thích, tính cách của hắn để có thể không khiến hắn chán ghét lại lấy được lòng hắn.

Vì hắn cậu đã bỏ đi tính cách trước kia của mình rồi...

"Sau khi phân hóa nhớ đến đây một chuyến nữa."

Trước khi Kỷ Dụ đi bác sĩ còn dặn thêm một câu như vậy. Kỷ Dụ hiểu rõ nên không có dị nghị gì cả, an tĩnh rời khỏi phòng khám.

Thành công nhận được thuốc ức chế, Kỷ Dụ đem tất cả cất kỹ trong balo rồi lên đường đến biệt thự Napoli.

Đúng vậy, cậu muốn đi trả áo khoác rồi.

Bốn tháng trước cậu bất ngờ sống lại, nhập vào xác một người tên là "Kỷ Dụ". Cậu lúc đó thật sự mờ mịt không rõ, tại sao một người rõ ràng đã chết ở thế kỷ mười sáu như cậu lại hồi sinh ở thế kỷ hai mươi. Cậu cứ nghĩ mình chết thật rồi, chết vì dịch bệnh bùng phát lúc đó, cũng vì cái người kia không chịu biến cậu thành một huyết tộc giống hắn. Người bị cậu đoạt xá không phải do cậu tu hú chiếm tổ chim khách rồi uất ức biến mất khỏi thế gian, thật ra trước đó nguyên thân đã bị tai nạn xe cộ, chết rồi. Đổi lại là cậu đến... Dù nói thế nào cũng là cậu chiếm chỗ của người ta. Nên cậu nghĩ rằng cậu sẽ vì đối phương mà sống tiếp, giúp hắn phụng dưỡng thân nhân của hắn.

Nhưng một tháng rưỡi trước bỗng nhiên cha mẹ của thân xác này lại bất ngờ bị tai nạn xe, cũng mất. Cậu còn chưa thích ứng được với cuộc sống thay đổi sau nhiều thế kỷ, còn có văn hóa khác biệt mém chút đã nghi ngờ bản thân là tai tinh. Nhưng cậu nhanh chóng thoát khỏi ý nghĩ tự trách đó. Cậu không biết tại sao mình lại hồi sinh, nhưng đó nhất định không phải do cậu muốn vậy. Rồi sau khi có người tự nhận là nhà mẹ đẻ của mẹ nguyên thân đến tìm, còn đưa ra ý định muốn mang cậu về Ý, cậu đã cho rằng đây là ý trời. Rốt cuộc thì sự chênh lệch thời gian ở đây có thể hiện việc thế giới trước đó và hiện tại có phải là hai thế giới song song hay không thì chỉ cần có một cơ hội, Kỷ Dụ vẫn muốn lần nữa trở về bên cạnh người đàn ông kia.



Thế là mặc cho đối phương chỉ vì xuất phát từ thứ trách nhiệm gượng ép mới tìm đến cậu bởi vì di nguyện của người mẹ quá cố thì cậu vẫn vui vẻ lên máy bay đến Ý, rồi một thân một mình trèo chống mà không rên tiếng nào. Người một nhà kia sau khi ném cậu tới Pavia thì xem cậu như không có, cậu cũng vui lòng. Rồi cơ hội không ngừng đến, dẫn cậu từng bước tiếp cận người đàn ông kia, nói cho cậu biết hắn là hắn, bảo cậu dù thế nào cũng nhất định phải trở lại bên cạnh hắn.

Là ý trời phải không...

Kỷ Dụ đứng bên ngoài cổng lớn của căn biệt thự nhẫn nại đợi người bên trong xuất hiện, trong lòng không ngừng vang lên câu nói kia. Cho nên nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của quản gia cậu khó được vậy mà không cảm thấy ngại ngùng chút nào.

Vì theo đuổi người đàn ông kia mặt cậu đã muốn biến dày mất rồi...

Kỷ Dụ mang theo tâm tình khó nói cùng Matteo đi vào biệt thự.

Cả đêm hôm qua cậu đã cẩn thận suy nghĩ lại thái độ của người đàn ông đối với cậu. Rõ ràng đối phương có để ý cậu, cũng có dung túng. Cho nên...

"Em có thể đi tham quan biệt thự rồi mới về được không?"

Kỷ Dụ đứng trước mặt người đàn ông cao một mét chín mốt kia cứ như đứng trước một ngọn núi lớn. Thế nhưng cậu vẫn cố chấp giương cổ nhìn hắn.

Nếu người khác biết người trước mặt cậu là một huyết tộc thì hành động của cậu chẳng khác gì đang chuẩn bị hiến tế bản thân cả. Cứ thế đem mạch máu dưới cổ đưa đến trước mặt đối phương không chút phòng bị, không phải hiến tế thì là gì. Cậu không biết thì cũng thôi đi, đây cậu biết rõ...

Cố ý.

Hai chữ này không hiểu xuất hiện trong lòng Landulf rồi mặc kệ hắn đuổi cỡ nào đều không chịu biến mất.