(Huyết Tộc) Alpha Thân Vương, Ngài Là Của Em

Chương 100: Áy náy




Chuyện xảy ra trước khi Landulf dựa vào năng lực của huyết tộc tìm được Kỷ Dụ thật ra không hề khó đoán. Mọi chuyện chính là sau khi Giaco để ba tên Alpha kia tiến lên bắt đầu làm nhục cậu thì chính hắn cũng đi lên. Khó mà nói hắn có phải có ý định muốn cường bạo cậu bởi vì chịu ảnh hưởng của pheromone hay không nhưng ý định muốn nhục nhã cậu là không cần phải nói. Hắn cứ thế đẩy một tên đang định cưỡng ép muốn hôn môi Kỷ Dụ, mạnh mẽ bóp quai hàm đang ngậm chặt của cậu ra, ghê tởm đem của quý của hắn đút mạnh vào miệng cậu.

Sau đó... Sau đó chính là Kỷ Dụ không biết từ đâu lấy ra sức lực kinh người, vậy mà một ngụm cho cắn đút của quý của hắn...

...Nói thì nói vậy thôi chứ sức lực nào mà cắn đứt được. Nhưng Kỷ Dụ thật sự là cắn đến máu me bê bét, không cắn được đứt hết thì vẫn cắn được một nữa, mặc cho mấy người kia buộc cậu buông ra cậu vẫn là cắt chặt không thả. Lôi kéo một hồi Giaco đều là bị đau đến ngất đi, của quý trong lúc lôi kéo vậy mà thật sự bị kéo ra một đoạn. Lúc sau Landulf đến bắt cậu nhả chính là nhả cái đoạn kia ra. Dù biết cậu chỉ là trong trạng thái bất ổn không thể kiểm soát được mới ngậm nó không buông nhưng Landulf vẫn là nổi điên lại chỉ có thể từng chút một dỗ dành cậu buông ra.

May mà hắn ở trong lòng cậu có địa vị không gì sánh bằng, trước đó hắn còn nghĩ cậy miệng cậu moi thứ đó ra nhưng hắn vẫn sợ làm cậu bị thương mà không có làm. Kết quả là hắn trấn định nhưng hai mắt lại đỏ như máu, mấy người Ricca nhìn đều thấy sợ. Thế mới có chuyện Marco không cho Frency chạy tới. Lúc hắn mang cậu đi họ cũng không dám nói tiếng nào.

"Đừng!... Đừng động vào tôi!..."

Lại một lần chìm trong trạng thái hoảng loạn, Kỷ Dụ ở trong lòng người đàn ông bắt đầu giãy giụa lên.

Matteo đang bật tốc độ dễ bị cảnh sát bắt không thể phân tâm lúc nghe thấy cũng là muốn nói gì đó vì quá lo lắng. Nhưng chẳng đợi cho ông như thường lệ nghe thấy thân vương nhà mình dỗ dành con thỏ nhỏ thì thứ ông nghe lại là một tiếng phập. Ừm, chính là tiếng răng nanh cắn vào da thịt khiến nó rách toạc ra. Ông bị giật mình nên không thể nhịn được nữa bất chấp tất cả liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu. Đập vào mắt ông là cảnh thân vương nhà mình đỡ gáy con thỏ nhỏ cắn mạnh lên tuyến thể của cậu, mạnh mẽ ép pheromone của bản thân vào. Sau đó là cảnh con thỏ nhỏ xịu lơ trong lòng hắn, không còn giãy giụa hay khóc la hoảng sợ nữa.

Dù trông có chút giống như một con búp bê rách không có sự sống nhưng còn tốt hơn là không ngừng bị tra tấn tinh thần.

Có lẽ ngay từ đầu họ nên làm như thế...

Đánh dấu tạm thời có thể khiến cơn phát tình của Omega thuyên giảm, cũng khiến họ ỷ lại Alpha đã cắn mình, trong lòng không còn nghĩ cái gì khác.

Nhưng trong tình huống vừa rồi ai nào có nghĩ được nhiều như vậy. Họ còn nghĩ đưa cậu về biệt thự tìm bác sĩ nhìn xem trước, bởi vì Kỷ Dụ tâm thần có chút bất ổn, không phải trường hợp cưỡng chế phát tình bình thường thôi. Họ sợ làm ẩu sẽ sinh ra thêm chuyện không tốt. Mà bác sĩ họ gọi có khi đã đến được cổng biệt thự đợi họ rồi kia.

Hiện tại chỉ mong nó có tác dụng.



Matteo thở dài trong lòng, bản thân không lại để ý phía sau nữa mà chuyên tâm chạy về biệt thự.

Ở phía sau Landulf mặt mũi lạnh lẽo đem con thỏ nhỏ chỉ vì một phút lơ la của hắn mà mém chút bị người làm bẩn hiện tại đã mềm nhũn lại hít thở nhỏ yếu bất tỉnh cho ôm chặt trong ngực. Lúc này đây hắn thật sự hối hận vì đã để cậu trở lại De Garibaldi.

Có lẽ hắn đã lánh đời quá lâu rồi nên mới quên mất một gia tộc như De Garibaldi không hề đơn giản là một gia đình bình thường. Còn chưa tính là đấu đá tranh giành tài sản mà con thỏ nhỏ của hắn đã bị người tính kế, làm tổn thương mất rồi... Chỉ vì hắn không nghĩ một Omega vốn nên được yêu thương bảo bộc làm sao uy hiếp được người khác địa vị.

Cũng là do hắn...

Rốt cuộc về đến biệt thự, quả nhiên Matteo nhìn thấy bác sĩ ông gọi tới đã đến nơi rồi. Đám người lập tức cuồn cuộn mà tràn vào biệt thự trong lúc bầu trời bỗng nhiên đổ tuyết. Từng bông tuyết lất phất như lông ngỗng, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo thấu xương.

"Ngài cắn cậu ấy rồi à?"

Bác sĩ vừa nhìn Kỷ Dụ đã đối Landulf hỏi. Tuy rằng ngữ khí của ông không giống hỏi mà giống như khẳng định rồi. Cho nên khi nhìn thấy hắn gật đầu ông không có bất ngờ mà còn nói: "Tình huống này được người cậu ấy tâm niệm cắn một cái là tốt nhất rồi. Việc đánh dấu sẽ khiến cho tinh thần cậu ấy ổn định lại. Đương nhiên việc này cũng giới hạn trong đối tượng cậu ấy muốn tiếp thu, nếu không thì sẽ càng thêm loạn."

"Hiện tại chỉ cần đợi cậu ấy lại rồi phát tình lần nữa thì cùng cậu làm một bước an ủi thân mật hơn là có thể loại trừ tình trạng này. Sau đó mới nhìn xem được tình huống còn sót lại mà đưa ra phán đoán tiếp theo."

"Quan trọng là trấn an được tinh thần cậu ấy."

Nói đến đây rồi ông ấy không nán lại nữa mà về luôn.

Những trường hợp như thế này chỉ có dùng cách thức nguyên thủy nhất để làm. Nếu người bệnh không có đối tượng thì họ mới dùng đến thuốc. Nhưng dùng thuốc thì khó lòng nói chắc được tình huống có hỏng bét hơn không.