Huyết Tình 2

Chương 69: Bóng Đêm Của Quá Khứ ( 10 )_ END




Cố Lưu Ly vừa tỉnh đã đi tìm con gái, cô đi khắp nhà tìm từng căn phòng từng góc nhỏ ngay cả nơi của người hầu cũng không bỏ qua nhưng vẫn không tìm thấy Bối Bối đâu, Cố Lưu Ly trở nên lo sợ, cô cứ như phát điên cứ chạy đi chạy lại trong nhà tìm con gái dù có hỏi bao nhiêu người cũng không một ai biết Bối Bối đang ở đây, Cố Lưu Ly cứ vậy mà tìm hai mắt cô lo lắng đến mức đỏ hoe cứ gọi tên con gái nhỏ của mình, cả Hàm Viên cũng bị cô làm cho trở nên rối ren bọn họ chia nhau chạy tìm khắp nơi đến cả Mộ Khiếu Thành cũng không thấy đâu, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần Bối Bối không ở trong tầm mắt mình Cố Lưu Ly sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình cô sẽ trở nên rối bời cùng khẩn trương tột độ, nỗi lo lắng đạt đến đỉnh điểm Cố Lưu Ly dung danh phận bà chủ Hàm Viên ra lệnh cho đám vệ sĩ ngoài kia dù là bằng cách cũng phải tìm cho ra Bối Bối cho cô nhưng bọn họ còn chưa kịp giải thích Mộ Khiếu Thành đã cùng Bối Bối ở bên ngoài trở về lúc này Cố Lưu Ly vẫn đang thấp thỏm đi đi lại lại trong nhà.

“ Bối Bối, con đâu rồi, con đừng xảy ra chuyện gì nhé, con gái của mẹ “

“ Mẹ ơi,…mẹ..”

“ Bối Bối “

Cố Lưu Ly vừa quay người Bối Bối đã từ đâu nhào vào lòng cô hai người ôm chặt lấy nhau, khi ôm được con gái vào lòng Cố Lưu Ly như trút được một tàng đá lớn trong lòng mình, thật may con gái của cô vẫn không sao nhưng vì quá lo mà Cố Lưu Ly đã không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô đẩy con gái ra rồi lớn tiếng.

“ Con đi đâu vậy hả?, có biết mẹ lo thế nào không?, Bối Bối sao hết lần này đến lần khác cãi lời mẹ vậy hả?, mẹ đã nói đi đâu cũng phải cho mẹ biết mà, mẹ đã nói không muốn con rời khỏi tầm mắt của mẹ, Bối Bối sao con không nghe lời, con gái con càng ngày càng hư “

Cố Lưu Ly dứt câu cô đẩy mạnh con gái ra sau khiến cô bé suýt thì ngã ngửa may mà có Mộ Khiếu Thành đi nhanh lại ôm lấy, Bối Bối chưa từng thấy mẹ mình tức giận như vậy đây là lần đầu tiên thấy Cố Lưu Ly lớn tiếng với mình, con bé đã nhất thời bị dọa cho sợ hãi từng dòng nước mắt rơi xuống, con bé chỉ nhìn chăm chăm vào Cố Lưu Ly mà khóc thút thít, thấy con gái khóc Cố Lưu Ly mới nhận ra bản thân mình đã thật sự quá đáng, cô còn không biết mình vừa mới àm gì nữa sao cô lại lớn tiếng mắng nhiết cô con gái nhỏ cô xem như bảo bối, đây là lần đầu tiên cô mắng Bối Bối đến mức khiến cho con bé khóc, Cố Lưu Ly nuốt ngụm nước bọt cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình đi đến ôm lấy con gái từ tay Mộ Khiếu Thành, hành động cùng lời nói vừa rồi của cô cũng khiến anh không khỏi bất ngờ, anh không biết nếu Bối Bối thật sự xảy ra chuyện Cố Lưu Ly sẽ trở nên như thế nào nữa, anh cũng chỉ là mốn đưa con gái ra ngoài chơi một chút đã có thể khiến cô như thể phát điên như vậy.

“ Mẹ sai rồi, Bối Bối đừng khóc nữa, mẹ không mắng con nữa, con gái ngoan con nín đi được không, mẹ sai rồi Bối Bối, đừng khóc nữa mẹ đau lòng lắm, Bối Bối của mẹ là ngoan nhất, mẹ hứa sẽ không lớn tiếng với con nữa “

“ Mẹ ơi, mẹ không thương Bối Bối nữa sao, sao mẹ lại mắng con, huhu...”

“ Không phải như vậy, mẹ thương con nhất, chỉ thương mỗi con thôi, Bối Bối mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, Bối Bối của mẹ con ngoan đừng khóc, mẹ thương con lắm “

Cố Lưu Ly thấy con bé nức nở cô cũng không kiềm được mà khóc theo, làm sao cô lại khiến con gái cô khóc chứ, cô còn không nỡ để con bé bị thương hay nhăn nhó mà bây giờ lại mắng con bé, Cố Lưu Ly thật hận bản thân mình, từ lúc có Bối Bối cô vẫn luôn đặt mình trong tình rằng dễ dàng nổi nóng như vậy nhưng tất cả cũng là vì quá lo cho cô con gái nhỏ của mình, dù có Mộ Khiếu Thành hay không thì đối với cô Bói Bối vẫn luôn là niềm sợ hãi lớn nhất của đời cô.

Sau khi bế Bối Bối lên phòng, Cố Lưu Ly vẫn luôn ôm chặt con gài mình cô muốn dùng chính sự ấm áp vốn có để xoa dịu đi nỗi sợ trong lòng con bé, Bối Bối tuy đã không còn khóc nữa nhưng nước mắt vẫn cứ rơi mãi, một đưa bé hiểu chuyện như Bối Bối biết rõ vì sao Cố Lưu Ly lại trở nên như vậy, con bé biết mỗi khi mình rời xa tầm mắt của mẹ sẽ khiến mẹ mình lo lắng thế nào nhưng vẫn không thể chấp nhận được chuyện mẹ mình bao lâu nay luôn là người điềm đạm bây giờ lại lớn tiếng mắng mình, Bối Bối có chút không thích hành động này của Cố Lưu Ly nhưng vẫn không muốn khiến mẹ mình lo lắng thêm nữa.

“ Mẹ đừng lo nữa, Bối Bối lúc nãy là cùng bố đi siêu thị, Bối Bối muốn mua trái cây cho mẹ, mẹ à hôm nay là sinh nhật của mẹ đó, Bối Bối sẽ cùng bố nấu cho mẹ ăn “

Cố Lưu Ly đưa mắt nhìn lên Mộ Khiếu Thành đang ngồi sau lưng con bé rồi lại nhìn xuống con gái mình, cô nhướng mày có chút ngạc nhiên, đến cả sinh nhật cô cô cũng không mấy khi nhớ đến cũng đã lâu rồi chỉ có mỗi con gái cô nhớ ngày này, ba năm qua đều vào ngày này cô sẽ cùng con gái ăn uống rồi đi dạo cùng nhau thổi bánh sinh nhật cùng nhau ước nguyện.

Vậy mà cô lại vừa lớn tiếng với cô bé, Cố Lưu Ly không nói nên lời cô ôm chặt lấy Bối Bối im lặng thật lâu rồi mới lên tiếng.

“ Con gái mẹ xin lỗi, Bối Bối mẹ hứa về sau mẹ sẽ không lớn tiếng với con nữa, mẹ xin lỗi con gái, mẹ thật tệ,...Bối Bối tha lỗi cho mẹ được chứ? “

“ Bối Bối không giận mẹ đâu, mẹ ơi con gái xin lỗi nhé, con cũng hứa sẽ không làm mẹ lo lắng nữa đâu ạ “

“ A Ly, là anh sợ khiến em thức giấc nên mới không cho em biết, lần sau nếu đưa con gái ra ngoài anh nhất định sẽ nói với em, đừng lo lắng “

Cố Lưu Ly cười tươi lắc đầu, đều là lỗi của cô, rõ ràng là Mộ Khiếu Thành cùng Bối Bối chỉ muốn làm cho cô vui mà thôi nhưng cô lại khiến cả hai người buồn bã rồi, Cố Lưu Ly vì quá sợ mất con gái mà trở nên không kiểm soát được bản thân mình cho dù bây giờ cô và con gái đang ở trong vòng tay của Mộ Khiếu Thành cô vẫn luôn không khỏi yên tâm, nhẹ lòng mà sống vì Bối Bối đối với cô là tất cả những gì cô còn lại trên đời này.

Trong mắt cô Mộ Khiếu Thành cũng không quan trọng bằng Bối Bối nếu con gái cô đau một cô sẽ đau mười, con gái cô khóc cô cũng sẽ khóc, con bé thế nào cô cũng phải chịu đựng như thế ấy, vì Bối Bối tựa như là sinh mạng thứ hai của cô là linh hồn là trái tim cũng là trí óc, Bối Bối dường như là đang tồn tại bên trong con người cô, vì cô đã mang thai con bé chín tháng mười ngày mà, tất cả những nỗi đau của con bé cô đều cảm nhận được rõ ràng thế nào.

HOÀN