Huyết Thường

Chương 9: Đáy Vực Sâu




Mong muốn trở về thôn của Hải Điệp lớn hơn bao giờ hết, cô không quản đường xá xa xôi mà đi không ngừng, lúc trời tờ mờ sáng cũng là lúc Hồ Hải Điệp về tới thôn.

Từ xa Hải Điệp đã thấy bốn chữ "Lãn Chung Tử Điệp", cảm giác rạo rực, hối hả gặp lại sư phụ đã trào dân, làm nóng hết cả người, cô vội vã chạy vào trong nhà.

"Sư phụ, sư phụ, Hải Điệp về rồi!".

"Sư phụ".

Gọi mãi mà chẳng nghe thấy tiếng đáp lời, trong lòng Hải Điệp giờ đây có một dự cảm chẳng lành, cô vội tìm kiếm khắp nhà.

Trong nhà chẳng thấy sư phụ, trong tiềm thức của Hải Điệp, sư phụ chẳng bao giờ rời khỏi nhà, ngay cả việc đi lại vòng vòng quanh thôn còn rất hiếm, huống hồ gì sư phụ lại rời khỏi thôn, điều này là không thể. Thế là Hải Điệp nhanh chóng chạy ra sau nhà, tìm kiếm khắp khu vườn, chắc hẳn sư phụ đang ở đấy mà "thu hoạch" thảo dược.

"Máu...máu từ đâu thế này?". Hồ Hải Điệp phát hiện ở dưới nền đất có rất nhiều vết máu, cô lần từ từ theo những vết máu ấy xem chúng xuất phát từ đâu, là của ai.

Có một cánh tay bị che khuất giữa đám cây cỏ, phải khó khăn lắm Hồ Hải Điệp mới nhìn thấy.

Càng đến gần Hải Điệp càng có dự cảm chẳng lành, nhưng trong thâm tâm của cô vẫn mong những gì mình suy nghĩ trong đầu chỉ là viển vông.

".... Sư phụ".

Cánh tay đó không phải của ai xa lạ mà chính là cánh tay của Lãn Chung Tử.

Khi nhìn thấy, Hải Điệp bất giác ngã quỵ xuống đất, đôi mắt vô hồn ngấm lệ tuôn rơi.

Hồ Hải Điệp bò đến chỗ sư phụ, cô ôm chặt người vào lòng. Hai hàng nước mắt bây giờ đã tuôn rơi lả chã, cơ miệng run run không nói nên lời.

Lãn Chung Tử chết một cách tức tưởi, khuôn mặt của ông trắng bệt, môi tím tái, ở ngực bị khoét một lỗ ngay tim, máu từ đó chảy ra rất nhiều, ướt hết cả y phục của ông lẫn của Hải Điệp.

"Sư phụ, ai lại hại người thành ra thế này?". Hải Điệp khóc nức nở, tiếng khóc tỉ tê nghe vô cùng đau đớn, giằn vặt vì mình đã không về sớm hơn.

Bỗng Hồ Hải Điệp phát hiện ở gần đó có một chiếc lông, cô khẽ nhặt lên. Ngắm nghía mãi cũng không rõ đó là lông con gì.



*************

Chiều tối hôm đó, Hồ Hải Điệp có đến nhà của một người trong thôn, cô định xin một bộ y phục cũ để mặc cho sư phụ, cô không muốn để sư phụ mình phải mặc bộ y phục "ướt đẫm máu" mà đem đi chôn cất.

"Dì Thẩm, Hải Điệp đây. Dì có ở nhà không?".

Gọi mãi mà không thấy ai ra mở cửa, Hồ Hải Điệp đạp cửa xông vào, cô không muốn bi kịch lại lặp lại một lần nữa.

Trước mắt Hải Điệp giờ đây là cái cảnh cả nhà dì Thẩm nằm trong vũng máu tươi, chết không nhắm mắt.

"Dì Thẩm? A Sứ? Hai người mở mắt dậy đi mà? Mọi người sao lại ra nông nỗi này?....".

Hồ Hải Điệp như phát điên, vội vã chạy ra ngoài, cô phá cửa xông vào các nhà khác ở trong thôn, kết cục không khác gì so với sư phụ và gia đình dì Thẩm.

"Mọi người sao lại thế này? Tại sao thôn Xuân Nghiên lại trở thành một bãi tha ma? Là ai, ai đã hại mọi người...". Hồ Hải Điệp thét lớn, tiếng thét kinh hãi cộng thêm sự đau khổ tột cùng, giằng xé tâm can giữa trời đêm tĩnh mịch.

Đêm đó, thôn Xuân Nghiên rực sáng ánh nến, chính giữa thôn trang xuất hiện một đống rơm, rạ rất to, xấp xỉ cao bằng mấy ngôi nhà khá giả trong thôn.

Tất cả là do Hồ Hải Điệp chuẩn bị, cô khoác lên người bộ đồ tang trắng tinh, mái tóc đen dài xoã ngang hông. Tay cầm hai ngọn đuốc lớn, từ từ tiến lại gần chỗ rơm đấy.

Hoá ra trên chỗ rơm, rạ đấy là xác của hàng chục người dân trong thôn. Mỗi người đều được Hải Điệp đặt rất ngay ngắn, những đứa bé được cô đặt lên người của phụ mẫu chúng, tay ôm chầm lấy nhau.

Hải Điệp đứng đó, vẻ mặt đau thương không từ nào tả xiết.

Cô khẽ nhắm mắt lại một hồi, hai tay cầm chặt hai bó đuốc, chặt đến nỗi vành tay đỏ ửng cả lên.

"Tại đây, Hồ Hải Điệp xin hứa sẽ tìm ra kẻ đã hãm hại mọi người, rửa sạch mối thù cho thôn chúng ta". Hồ Hải Điệp cứng cõi nói với giọng điệu chất chứa đầy hận thù.

Bất chợt cô nhẹ giọng: "Còn bây giờ, mọi người yên nghĩ nhé".

Ngay sau đó, Hồ Hải Điệp châm lửa thiêu rụi tất cả, đốt cháy những thân xác không còn nguyên vẹn, đốt đi bao ước mơ, mong mỏi của những người dân trong thôn.

Bên góc trái vẫn còn một đống rơm khác, chỗ rơm này nhỏ hơn chỗ Hải Điệp vừa đốt rất nhiều.

Hồ Hải Điệp từ từ đi lại đó, bó đuốc còn lại vẫn đang cháy rạo rực trên tay của cô.

Hải Điệp tiến sát chỗ rơm ấy, nơi sư phụ mà cô vẫn thường xem như người cha của mình - Lãn Chung Tử đang nằm. Lúc này, Hải Điệp chợt khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe vì khóc thương cho mọi người trong thôn, còn biết bao dự định, ước mơ của họ chưa được thực hiện.... Cô nương nhỏ này đã cố kiềm nén từ nãy đến giờ.

"Sư phụ, người ở dưới cửu tuyền có linh thiêng thì hãy giúp Hải Điệp nhanh chóng tìm ra kẻ đó để trả thù cho người và người dân trong thôn nhé".

"Lãn Chung Tử an tâm nghỉ ngơi". Vừa dứt câu cũng là lúc Hồ Hải Điệp bỏ bó đuốc xuống chỗ rơm của sư phụ, đốt cháy thân xác của người.

Lúc đầu, Hồ Hải Điệp dự định chôn cất sư phụ, nhưng sau đó phát hiện mọi người trong thôn ai ai cũng mất mạng, nếu chôn cất thì cái thôn Xuân Nghiên này chẳng khác gì nghĩa địa, thế nên cô mới quyết định hoả táng tất cả.

Trời trăng gió se se lạnh, Hồ Hải Điệp một thân nữ nhi mang tro cốt của những người dân trong thôn, thả từ từ xuống biển. Để dòng nước cuốn đi, thả hồn họ vào biển cả mênh mang, rộng lớn.

Riêng phần tro cốt của sư phụ mình, Hải Điệp cẩn thận bỏ vào một chiếc hũ, đậy kín nắp lại rồi gói ghém vào hành lí của mình. Mặc cho trời còn khuya khoắt, cô vẫn ung dung lên đường.

Tà áo trắng đi lượn lờ trong bóng tối,



Mái tóc dài nàng xoã ngang lưng.

Khuôn mặt bây giờ chỉ toàn thù và hận,

Vẻ ưu phiền, lạc quan ngày trước đâu rồi?.

Một lần nữa, Hồ Hải Điệp đặt chân đến trung nguyên, cái nơi mà vừa mới hôm qua, nàng sợ đến nỗi quay trở về thôn, ấy thế mà bây giờ nàng lại đến.

Hồ Hải Điệp dừng chân tại một ngôi chùa. Trời lúc này vừa tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng, ánh trăng vẫn soi xuống nhân thế này.

Hải Điệp quỳ gối xuống, đặt hành lí cạnh bên mình, hai tay chắp lại và khẩn cầu với Trời Phật.

"Mấy ngày nay chưa thấy tung tích gì của bọn chúng, chúng ta hãy thử vào chùa cầu xin ông Trời dẫn lối". Một nam nhân lớn nói.

Chùa là nơi linh thiêng, yên tĩnh. Thế mà nam nhân đó lại làm ồn ào, ảnh hưởng đến những người đến vái cũng như các nhà sư trong chùa, thật là không biết phép tắt.

Hồ Hải Điệp vái xong, cô nhẹ nhàng đứng dậy rồi bước ra ngoài.

Hải Điệp ngước mắt lên, thật bất ngờ, là bọn người Tạ Niên Không.

Niên Không, Ngụy Hiên và Nhạn Thanh đều nhận ra Hải Điệp, không ai là không ngạc nhiên bởi vẻ ngoài khác lạ của cô.

"Hồ Hải Điệp, là cô sao?". Ngụy Hiên ngỡ ngàng ra mặt, há hốc mồm hỏi Hải Điệp.

"Hoá ra huynh là người vừa làm ồn trong điện". Hải Điệp không trả lời câu hỏi của Ngụy Hiên.

Ngụy Hiên nắm vạt áo của Tạ Niên Không, không ngừng nói: "Thần quân, là....là Hải Điệp thật".

Tạ Niên Không hất tung vạt áo, đưa mắt nhìn Ngụy Hiên: "Đây là chùa, không được làm ồn".

Ngụy Hiên nghe thế liền "trấn tỉnh" lại ngay.

"..... Cô..". Tạ Niên Không cũng không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy hình dáng và cách cư xử khác lạ của Hồ Hải Điệp.

"Ở đây không tiện, có gì hãy ra ngoài rồi hẳn nói". Hồ Hải Điệp ôn tồn nói.

Thế là bốn người bọn họ ra ngoài, đến một quán nước ven đường để cùng trò chuyện.

"Hải Điệp, ta thật sự không tài nào tin nổi khi nhìn thấy cô trông bộ dạng này, chuyện gì đã khiến cô thay đổi đến thế?". Ngụy Hiên tò mò hỏi.

Hồ Hải Điệp từ từ rót cho mình một tách trà, cô khẽ nhăm nhi một ngụm trong khi ai ai cũng mong chờ câu trả lời của cô.

"Ta cũng không ngờ chúng ta lại có duyên đến như vậy, lại gặp nhau nữa rồi".

".....".

"Cô vẫn ổn chứ? Có gì mới mẻ không?". Ngụy Hiên hỏi.



Hồ Hải Điệp chợt cười lạnh, cô khẽ nói: "Khoẻ? Đương nhiên là ta khoẻ rồi, nếu không sao lại cùng các người ngồi lại đây nhăm nhi trà".

Ánh mắt Tạ Niên Không từ nãy đến giờ vẫn đao đáo nhìn Hồ Hải Điệp, không phải là ánh mắt ngạc nhiên, bất ngờ nữa mà ẩn bên trong là sự đa nghi.

"Có chuyện gì sao? Sư phụ cô, Lãn Chung Tử vẫn khoẻ chứ?". Đột nhiên Niên Không hỏi.

Đang mỉm cười chợt nghe câu hỏi của Niên Không, Hải Điệp thay đổi thần sắc chưa đầy một giây.

"Ông ấy.... chết rồi!". Ánh mắt của cô chợt lảng sang chỗ khác, không còn đủ can đảm nhìn vào đám người Tạ Niên Không nữa.

Đôi mắt của Hải Điệp đỏ hoe, đang yên đang lành bỗng có người nhắc đến sư phụ, khiến lòng cô đau như cắt, bờ mi ngấm lệ.

"Giờ....ông ấy ở đâu?". Tạ Niên Không khẽ hỏi.

Hồ Hải Điệp lấy vạt áo lau đi nước mắt, khút khít một hồi rồi lấy từ trong hành lí ra một cái hũ to: "Ông ấy luôn ở bên ta", nói rồi Hải Điệp ôm chặt hũ tro cốt vào lòng mình.

Ba người: Tạ Niên Không, Ngụy Hiên và Nhạn Thanh đều đau buồn thay cho Hồ Hải Điệp, phải chăng cuộc đời đã quá bất công với một cô nương như nàng?.

"Người chết không thể nào sống lại, cô đừng quá đau lòng". Niên Không an ủi.

"....". Hồ Hải Điệp bần thần im lặng.

Ngay sau đó, Hồ Hải Điệp vội cất hũ tro cốt vào lại hành lí, nhanh chóng nói: "Đa tạ mọi người đã có lòng tốt hỏi thăm ta, cũng đã đến lúc ta phải đi rồi. Cáo từ".

"Cô có dự tính gì?". Niên Không hỏi.

Hồ Hải Điệp lấy từ trong y phục ra một chiếc lông màu tím nhạt, đặt lên bàn, nói: "Ta đã tìm được thứ này bên cạnh thi thể của sư phụ".

Nhạn Thanh vội cầm chiếc lông lên, quay sang nhìn Tạ Niên Không, ánh mắt sáng rực nói: "Thần quân, đây chính là...".

"Là gì?". Hồ Hải Điệp hỏi: "Cô biết lông này từ đâu sao?".