Huyết Sắc Bình Minh

Chương 18




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười giờ sáng hôm sau, động cơ phi hành khí khởi động rời sân bay, cảnh tượng bên trong tổ ong nhìn từ cửa sổ không ngừng thu nhỏ lại, sau khi đi xuyên qua thông đạo tối đen thì cuối cùng cũng tiến vào một thế giới màu xám đầy mưa gió.

Bầu trời thỉnh thoảng có những tia chớp lóe sáng, Bạch Dực ngồi gần cửa sổ, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nước mưa lộp độp đập vào pha lê, nhiệt độ chênh lệch khiến cho cửa sổ bên mạn tàu bị kín một lớp hơi nước trắng xoá. Bạch Dực tiện tay vẽ hình đầu heo, còn thuận tiện nghĩ về người nào đó, lúc này có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu.

“Hi~ đã lâu không gặp,” Winnie quen thuộc vỗ vai Bạch Dực, cong mắt cười, “Nghe boss nói cậu tới trường quân đội liên minh, thế nào, đã làm quen chưa?”

Angela ngồi đối diện hừ một tiếng quay đầu qua chỗ khác.

“Vẫn ổn, cảm ơn cô đã quan tâm.” Đối phương đột nhiên ôm chặt khiến Bạch Dực có hơi mất tự nhiên.

Winnie đang muốn mở miệng, nhưng Angela lại cực kỳ coi thường giành nói trước: “Nữ nhân kia không phải quan tâm cậu đâu, cô ta chỉ muốn tán tỉnh cậu, nếu không muốn bị lừa lên giường thì cách xa cô ta một chút!” Nói xong giơ ngón giữa đối với Winnie.

Sức lực đặt trên vai bỗng nhiên buông lỏng, tiếp theo đó là âm thanh gãy xương vang lên, nhưng không được vài giây thì cánh tay thon dài của Winnie lại lần thứ hai triền lên.

Bạch Dực không coi ai ra gì tiếp tục vẽ, lại vẽ thêm cho đầu heo hai nét nữa để càng thêm soái một chút.

“Chết tiệt!” Nối lại đoạn gãy, Angela hùng hổ nói: “Giỡn chút cũng không được sao!”

Winnie cũng lười để ý đến cô, lại gần liếc nhìn bức ảnh vẽ xấu của Bạch Dực, “Này ~ cậu đang vẽ boss sao?”

Bạch Dực: “!!!!”

Winnie: “Đúng là boss thật sao ~ ”

Bạch Dực: “…”

Winnie cười trêu ghẹo nói: “Khuôn mặt của cậu rất giống người yêu đầu tiên của tôi.”

Phương thức tiếp cận này cũng quá cũ kỹ rồi? Đội trưởng tiểu Bạch giật giật khóe miệng.

Angela lườm một cái, hừ hừ nói: “Thôi đi, cô yêu không phải là người, là máu mới đúng!”

“Làm sao cô biết không phải người?” Winnie hỏi ngược lại.

“Huyết tộc không có tình cảm, bất lão bất tử mà nói chuyện yêu đương chỉ lãng phí tinh lực, tuổi thọ của nhân loại bình thường chỉ có mấy chục năm, binh khí cải tạo cũng chỉ có 200 năm, cô có thể nhớ chính mình đã sống bao lâu sao?” Angela cẩn thận bảo vệ ngón giữa, “Đừng kiếm cớ nữa Winnie, cô chỉ cần máu và bạn tình, cô không yêu bất luận người nào!”

“Tôi xác thực không nhớ mình đã sống bao lâu, nhưng đây là vấn đề cá nhân của tôi.” Winnie khều một lọng tóc quăn, bộ n9ực ngạo nhân lúc ẩn lúc hiện trước mắt Bạch Dực, “Thiếu uý Angela, cô chỉ cần quan tâm lúc nào chính mình mới có thể đem lần đầu tiên đưa đi là được rồi!”

Bên trong cabin vang lên một tràng tiếng cười, Angela giận dữ và xấu hổ đến đỏ cả mặt.

Winnie đắc ý cười, “Đã hơn 800 tuổi mà vẫn còn là xử nữ, thiếu uý, tôi dám xác định cho dù trên địa cầu hay mẫu tinh thì cô cũng đều rất hi hữu!”

“Cô ——!” Angela phẩn nộ vung roi dài, chiếc roi mềm bằng kim loại với màu bạc óng ánh mang theo kình phong đánh qua nửa khoang tàu bên kia, hai đội viên khác miễn cưỡng cúi đầu tránh thoát, lúc ngẩng đầu lại là bộ dạng xem kịch vui.

Winnie cũng không yếu thế đẩy Bạch Dực vào nơi an toàn, sau đó đạp một chân lên chỗ ngồi. Động tác của cô cực kỳ nhanh, cả người mượn lực lộn một vòng trên không trung, làn váy bay phấp phới, đôi chân dài của cô tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, đồng thời có màu ánh bạc loé qua, trên ngón tay có những phi đao hợp kim bằng ngón trỏ trong nháy mắt phóng ra ngoài.

Trong phút chốc Angela nghiêng người tránh thoát, đao nhỏ lướt ngang thân thể của cô rồi cắm một hàng chỉnh tề trên vách khoang kim loại, “Haha! Quá chậm ~” vừa nói xong thì cánh tay thu lại, những phi tiêu ánh bạc như gió xoáy cuốn lên thu vào trong tay thiếu nữ.

“Thiếu uý, cô còn quá non!”

Winnie cười lạnh nhếch khoé miệng, ngón tay trên không trung làm thủ thế, phi đao lúc trước khảm vào vách khoang giống như chịu một sự điều khiển vô hình nào đó đã trong nháy mắt rút ra, dao động trên không trung theo một quỹ tích khiến người hoa cả mắt.

Mặt Angela nhanh chóng biến sắc, “Winnie, cô —— làm thật sự sao!”

Ánh đèn trong khoang thuyền nhấp nháy một lúc, hai mắt Bạch Dực nheo lại, lúc này cậu mới nhìn rõ những sợi giây nhỏ quấn trên mười ngón tay của Winnie.

Dây nhỏ có đường kính chỉ khoảng mấy nanomet (Huyt Sắc Bình Minh - Chương 18mét) rất tinh tế và sắc bén, sợi dây xuyên qua chuôi của phi đao, động tác điều khiển của Winnie rất thành thạo, chỉ cần hai tay vung lên đã khiến cho chuỷ thủ cùng nhau chuyển hướng, hàn quang lẫm lẫm bay về phía Angela.

Phía sau truyền đến những âm thanh reo hò cỗ vũ của những đội viên khác, Bạch Dực xem chăm chú đến mức gần như đình chỉ hô hấp.

Đội phó Snow ngồi ở hàng đầu tiên tắt quang não, vẻ mặt bất lực liếc nhìn Hill Vison đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Boss, có ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi hay không?”

Hill Vison một tay chống cằm nghiêng người dựa vào tay vịn bên trái, ngoài đồng phục tác chiến anh còn mặc thêm một áo khoác lông tuyết hồ, hàng lông mi cong như cánh ve khẽ run run nhưng không mở mắt, thiếu tướng hỏi: “Bạch đâu rồi?”

Snow liếc nhìn phía sau lưng, trả lời: “Đang xem trò vui, boss.”

Bên ngoài đang là giữa trưa mùa hè, ánh nắng gay gắt như đốt cháy mọi vật, hệ thống tuần hoàn bên trong phi hành khí từ đầu tới cuối đều duy trì độ ấm thích hợp và cố định. Hill Vison rất sợ lạnh nên càng quấn chặt áo khoác lông hơn một chút, nói: “Cứ để cho họ đánh thêm một lúc nữa, cậu chú ý một chút, đừng để Bạch bị thương.”

“…” Đỉnh đầu đội phó chảy xuống từng đường hắc tuyến, cạn lời một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu, “Rõ, boss.”

Gò má Angela vẫn dính vài vết máu nhưng vết thương cũng đã khép lại, mái tóc đỏ rối tung, dây cột tóc đã đứt thành hai đoạn rơi trên mặt đất.

Tay Winnie đang thưởng thức phi đao hợp kim tinh xảo trong tay, nhếch đuôi mắt lên như một con mèo Ba Tư lười biếng khi3u gợi, nhẹ nhàng nhìn về phía Bạch Dực, “Tỷ tỷ rất lợi hại đúng không?”

Bạch Dực thất thần gật gật đầu, đầu heo trên kính pha lê đã bị một lớp hơi nước mới che lấp, gần như không thể thấy rõ nữa.

Winnie vui vẻ sờ sờ tóc của cậu, nhìn về phía đầu thuyền rồi lớn giọng hô to: “Boss, trong lúc làm nhiệm vụ tôi xin phép bảo vệ Bạch!”

Hàng ghế đầu có một cánh tay đeo găng tay giơ lên làm một thủ thế đơn giản, sau đó thanh âm đặc biệt của Hill Vison vang lên, “Xin phép được thông qua.”

Thu hồi phi tiêu vào trong tay áo, Winnie chỉnh sửa mái tóc lộn xộn một lần nữa rồi trở lại ngồi bên người Bạch Dực, “Đến đó nhớ đi theo sau, tỷ tỷ sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”

“Xác sống phổ thông không có vấn đề, tôi có thể tự bảo vệ mình.” Bạch Dực vừa vẽ đầu heo mới vừa nói.

“Đây là hành động theo đội, cậu phải học cách dựa vào đồng đội.” Winnie lắc lắc đầu, trên dưới đánh giá một phen, “À đúng rồi! Cậu không ở trong biên chế nên không được phân phối vũ khí.” Dứt lời, lại một lần nữa hướng về hàng ghế đầu kêu to, “Đội phó, anh hãy phân phối cho tiểu tử này một món vũ khí đi, có thừa cái nào không?”

“Tôi dùng chuỷ thủ là được rồi.” Bạch Dực nhỏ giọng nói.

Winnie xoa xoa đầu của cậu, quyến rũ nở nụ cười, “Cậu ấy nói cậu ấy dùng chuỷ thủ là được rồi.”

“Phân phối theo biên chế nên không có thừa vũ khí!” Lần thứ hai bị cắt đứt, Snow không thể nhịn được mà ngẩng đầu khỏi quang não, “Boss đang nghỉ ngơi, các người yên tĩnh một chút, hơn nữa tôi còn phải viết báo cáo cho nhiệm vụ lần trước, không có thời gian!”

“Binh khí thối, tính tình thật kém ~” Angela một lần nữa cột mái tóc thành đuôi ngựa, mượn cơ hội khinh bỉ.

Snow sờ sờ cây đao sắc bén bên hông, liếc nhìn đội trưởng đang chợp mắt bên người và nỗ lực đè xuốn9 bực tức.

Một bàn tay cầm chuỷ thủ đưa tới trước mặt hắn, Hill Vison: “Đưa cho cậu ấy.”

Snow: “…”

Boss, ngài quá bất công rồi đó? Đội phó mặt không đổi sắc nhưng trong nội tâm lại khinh bỉ, tiếp nhận chuỷ thủ, nhịn đau thả quang não xuống, làm lơ toàn bộ ánh mắt đồng tình của tất cả đội viên và giao chuỷ thủ vào tay Bạch Dực.

“Cảm ơn…” Bạch Dực suýt chút nữa bị những ánh mắt dày đặt oán niệm xung quanh đốt thành cái sàng.

“Không cần khách khí.” Mặt Snow cứng đờ nói, vừa nhấc mắt đã thấy đầu heo trên cửa sổ pha lê.

Bạch Dực: “Ách… đây không phải…”

“Đừng nguỵ biện,” Snow u oán lau đầu heo, “Cũng không phải đầu heo nào cũng có quân hàm thiếu tướng!”

Bạch Dực: “…”

Snow đi rồi, Winnie trực tiếp bật cười, Bạch Dực không nói gì nhìn cô, huyệt thái dương giật giật đau đớn.

Winnie nhìn đôi mắt của Bạch Dực, nở nụ cười ôn nhu, phản phất xuyên thấu qua cậu nghĩ về một người khác, “Huyết tộc vẫn có tình cảm, đừng nghe Angela nói bậy, cô ta còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu.”

Bạch Dực vốn nghĩ Winnie sẽ khỉnh bỉ mình vẽ quân hàm cho đầu heo, không nghĩ tới cô sẽ nói về cái này.

“Lần đầu tôi đến địa cầu thì virus vẫn chưa lây lan, lúc đó hắn còn rất nhỏ,” Winnie miêu tả đại khái một độ cao, Bạch Dực nhìn rồi sau đó thầm nghĩ trong lòng: đúng là rất nhỏ, chắc mới được vài tuổi. Winnie nói tiếp: “Đó là lần đầu Huyết tộc hợp tác với nhân loại, chuyện năm đó là cơ mật. Hắn là con của một cặp vợ chồng nhà khoa học tham dự thí nghiệm, khi biết tôi là quái vật hút máu cũng không bài xích một chút nào, còn lôi kéo tay tôi nói ‘Tỷ tỷ, chờ sau này em lớn lên tỷ tỷ gả cho em được không’.”

Winnie mỉm cười lắc đầu, Bạch Dực hỏi: “Sau đó thì sao, cô chờ người đó?”

“Tôi không coi là thật, sau đó giai đoạn đầu của thí nghiệm kết thúc, tôi trở về Lothar mẫu tinh một đoạn thời gian,” Winnie vừa nhìn vào đôi mắt của Bạch Dực, Bạch Dực chú ý tới vành mắt của cô đỏ lên, “Sáu mươi năm sau, lần thứ hai tôi đến địa cầu, gặp mặt thì toàn thân hắn bị cắm rất nhiều ống, khí quan suy kiệt, hắn nói ‘Tôi rốt cục đợi được em’.”

“Lúc đó tôi biết được mình đã luyến ái, ở bên hắn một năm lẻ bốn tháng cuối cùng, thời điểm hắn chết rất hạnh phúc, tuy rằng tôi không phải Huyết tộc thuần huyết nên không thể đọc tư duy, nhưng tôi có thể thấy.” Winnie vén một sợi tóc ra sau tai, “Sau đó tôi không ngừng yêu nhân loại, không ngừng bảo vệ đến khi họ chết đi, mỗi người đều rất giống hắn, có người giống về âm thanh, có người giống về hình dáng.”

Bạch Dực theo bản năng hỏi: “Tôi giống ở chỗ nào?”

“Câu bị boss coi trọng nên cậu không giống hắn.” Winnie tiếc nuối nhún nhún vai, không nhịn được lại xem đôi mắt Bạch Dực, “Thật sự không giống.”

Cảnh sắc rừng mưa ngoài cửa sổ đã biến thành hải dương, mấy giờ sau lại trở về lục địa.

Mặt trời đang ở phía Tây, ánh nắng chiều nhuộm bầu trời phía Tây thành một màu sắc diễm lệ, phía đông đã hiện ra màn đêm màu lam đậm. Trải qua phong hoá ăn mòn mấy trăm năm, những tòa cao ốc cao chót vót ban đầu đã trở nên mục nát không thể tả, đỉnh nhọn đứt rời cắm trên mặt đất, cái ao trên quảng trường đã khô cạn từ lâu.

Bạch Dực còn nhớ hình ảnh cha mẹ dắt cậu đi mua bánh rán socola.

Đã từng là nơi phồn hoa nhộn nhịp biết bao, hiện tại chỉ là nơi có hàng triệu con xác sống du đãng, đã từng là thành thị có dân cư đông đúc sau khi tận thế bạo phát cũng vẫn chen chúc như cũ.

“Bộ đàm để hình thức tĩnh âm, đeo tai nghe vào, bây giờ thì tập hợp.” Tất cả mọi người nhanh chóng thu dọn trang bị, Hill Vison đứng lên, cởϊ áσ khoác ném sang một bên.

Winnie lấy một tai nghe loại nhỏ đưa cho Bạch Dực, chỉ chỉ lỗ tai của chính mình, ra hiệu để cậu mang vào.

“Hai tuần trước vệ tinh đã gửi số liệu về, đo lường được dưới lòng đất có phản ứng của năng lượng, nhiệm vụ của chúng ta là điều tra rõ nguyên nhân.” Hill Vison ngẩng đầu nhìn lướt qua mỗi người, “Địa chỉ cũ của khu 4, tách ra tìm kiếm, tin tức cụ thể đã gửi về quang não của mỗi người, năm phút sau chuẩn bị tiếp đất.”

Đội ngũ mười hai người chia thành ba tổ, phi hành khí lơ lửng trên không trung, dây thừng được thả xuống, có mấy bóng đen lần lượt trượt xuống.

Tổ cuối cùng tiếp đất trên tầng cao nhất của toàn hành chính.

Găng tay ma sát với dây thừng nên nóng lên, trong gió đêm ấm áp Bạch Dực cấp tốc trượt xuống, đời trước đã từng thực hiện nhiệm vụ này đã lặp đi lặp lại hơn trăm lần nên bây giờ rất quen thuộc, trong nháy mắt trước khi tiếp đất lộn một vòng để giảm xung lượng, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, lúc buông ra dây thừng Bạch Dực có cảm giác ung dung dị thường.

Winnie đã đáp đất trước nên đưa tay muốn đỡ, hai tay vẫn nâng giữa không trung nhưng khuôn mặt xinh đẹp rất kinh ngạc, “Ồ, bình thường thì lần đầu tiên sẽ dễ bị trẹo chân nha, cậu tham gia trường quân đội còn chưa đến nửa tháng đúng không, hiện tại tố chất của người mới tốt như vậy sao?”

Sau khi hai đội viên khác tiếp đất, phi hành khí rời đi đợi mệnh lệnh.

Nhìn quét một vòng xung quanh, nóc nhà an toàn, Bạch Dực theo thói quen chuyển bị đi ở phía trước, bỗng nhiên bị người tóm cổ áo kéo về phía sau. Winnie kéo người ôm vào trong lồng ngực, tiện tay ấn tai nghe, “Báo cáo boss, tổ ba đã đến vị trí dự định, tiểu gia hỏa của ngài bình yên vô sự, hết.”

Mình không phải đội trưởng, rất tốt…

Bạch Dực đen mặt dựa lên bộ n9ực mềm mại căng tròn của Winnie, buồn bực đến mức muốn hộc máu.

“Nhiệm vụ bắt đầu, hai giờ sau tại vị trí dự định tập hợp, phát hiện dị thường phải ngay lập tức báo cáo, không được phép tự ý hành động.” Hill Vison ra mệnh lệnh cuối cùng, dừng lại trong chốc lát, bổ sung: “Thượng uý Winnie, theo sát bảo vệ cậu ấy.”

“Boss, đừng dùng bộ đàm công cộng tú ân ái được không?” Angela bất mãn kháng nghị.

Winnie: “Tôi làm sao lại nhớ là không phải tổ trưởng lâm thời thì không được sử dụng bộ đàm công cộng, tôi nói đúng không, đội phó Snow?”

Snow: “Xin lỗi —— đã không coi chừng.”

Đột nhiên, tai nghe mọi người đều phát ra âm thanh chói tai, âm thanh hỗn loạn điện lưu đâm nhói màng tai, sau đó mọi thứ đều lặng im.

Phản ứng đầu tiên của Bạch Dực là kiểm tra bộ đàm, trong nháy mắt đáy lòng phát lạnh.

Tín hiệu bị che chắn, nơi này có những người khác!