Huyết Nô: Ác Ma Muốn Chiếm Hữu

Chương 5: Rắc Rối




Ngưng Tịnh không dám nghĩ tới Hoắc tiên sinh kia một chút nào, hắn ta mang đến cho cô cảm giác áp lực đến nghẹt thở. Đôi mắt u ám cuồng ngạo kia khiến cô phát hoảng, dù rằng nhan sắc của hắn không phải tầm thường. Nhan sắc tuyệt mĩ cùng với sự nghiệp đỉnh cao như vậy, đủ để trở thành mẫu người đàn ông lí tưởng trong lòng tất cả phụ nữ.

Ngưng Tịnh nghe chị Hạ thao thao bất tuyệt kể về người đàn ông họ Hoắc đó tuyệt vời đến cỡ nào, cô chỉ lắc đầu cười ngượng. Giơ ly rượu vang lên, cô uống cạn rồi lảo đảo bước dậy:

- Chị Hạ, em đi vệ sinh một chút.

- Có cần chị đi cùng không?

Lí Hạ cũng đứng lên, thấy cơ thể cô lảo đảo nên cũng có chút lo lắng cho cô. Nhưng cô chỉ lắc đầu:

- Em tự đi được rồi, dù sao em có còn là trẻ con nữa đâu.

Cô biết chị Hạ là người luôn quan tâm, lo lắng cho cô nhất. Trong mắt chị ấy, cô vẫn mãi là đứa trẻ, mặc dù cô bây giờ đã là thiếu nữ 20 tuổi rồi. Nhưng cô không muốn lúc nào cũng làm phiền tới chị ấy như vậy, sự nghiệp diễn viên của cô luôn khiến chị phải đau đầu lo lắng rồi.

Chị Hạ nhìn cô một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý, chị nắm lấy tay cô dặn dò.

- Em đi nhanh về nhanh nha.

- Em biết rồi.

Ngưng Tịnh mỉm cười như đóa hoa chớm nở, cô bước ra khỏi bữa tiệc, đi về phía hành lang bên kia, nơi có nhà vệ sinh. Không hiểu sao đầu óc cô hơi choáng váng, có lẽ do cô uống hơi nhiều rượu chăng?

Cô giơ bàn tay mình lên khẽ đập đập vào khuôn mặt xinh đẹp, mở vòi nước ra để rửa mặt cho tỉnh rượu. Ngắm nhìn bản thân mình trong gương, đột nhiên ánh mắt cuồng ngạo u ám của người đàn ông lúc nãy lại xẹt qua trí óc cô, cô hoảng loạn lập tức lắc đầu. Trái tim cô dường như lỡ một nhịp.



Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm hơi ửng đỏ, hiện lên nét hoang mang tột độ:

- Không...sao mình lại có thể nghĩ tới anh ta cơ chứ? Mình đúng là điên thật rồi...

Rửa tay xong, cô nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh. Nhưng vừa ra đến hành lang vắng vẻ, cô vô tình đâm vào một người đàn ông lạ mặt. Theo phản xạ tự nhiên, cô lập tức cúi đầu xin lỗi:

- Vị tiên sinh này, thành thật xin lỗi ngài...

Có lẽ là do cô say rượu nên mới bất cẩn như vậy...

Người đàn ông trung niên nhìn cô chằm chằm như không muốn rời mắt, cô quả thực rất đẹp. Hương thơm nhè nhẹ của thiếu nữ mới lớn tỏa ra như một thứ khiến cho đàn ông muốn phạm tội. Khuôn mặt nhỏ diễm lệ được phủ bởi lớp trang điểm mỏng, mái tóc đen dài mềm mượt, cùng với dàn da trắng ngần không tì vết kia, cô đích thực là được sinh ra để câu dẫn đàn ông.

Người đàn ông trung niên lập tức lộ ra bản tính vốn có của đàn ông, đột ngột ôm chầm lấy cô, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ thèm thuồng, cuồng dã.

- Bé con, một mình tới dự tiệc sao? Hay là đêm nay theo ta...

Ngưng Tịnh lập tức né tránh người đàn ông lạ này, cô lạnh nhạt trả lời:

- Xin tiên sinh tự trọng, bây giờ tôi còn có việc phải đi.

Nhưng ông ta không cam tâm, vẫn không chịu bỏ cuộc. Mĩ nhân đẹp như vậy, bỏ lỡ quả thực rất phí. Ngay lập tức ông ta chặn đường đi của cô:

- Bé con, đừng có mà rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt nha.

Ngưng Tịnh nhướn mày nhìn ông ta, khuôn mặt xinh đẹp vẫn không biến sắc. Giọng nói lần này của cô lạnh hơn lần trước:



- Vị tiên sinh này, tôi thấy người muốn uống rượu phạt là ông mới đúng. Ông có biết người chống lưng cho tôi là ai không?

Không hiểu sao đột nhiên đầu óc cô lại xẹt qua hình ảnh của người đàn ông lúc nãy một lần nữa, cô nói một tràng ra như phản xạ tự nhiên. Câu nói vừa dứt, cô mới chợt nhận ra mình vừa nói cái gì.

Ngay lúc này cô chỉ muốn tự vả cái miệng đáng chết của mình mà thôi, sao đột nhiên lại nghĩ tới Hoắc Thường Nghị cơ chứ? Vốn dĩ cô và hắn ta không quen biết nhau, hôm nay mới là lần gặp đầu tiên của hai người mà thôi. Ý nghĩ của cô thật đáng xấu hổ!

Nhưng mà người đàn ông trung niên vẫn không từ bỏ ý định, ông ta cất điệu cười háo sắc:

- Haha, cô biết ta là ai không? Không ít phụ nữ muốn được ta chiếu cố đâu, vậy mà cô dám cự tuyệt ta?

Ông ta vừa nói vừa tiến lại gần cô, cô cũng hơi hoảng loạn mà lùi về phía sau như một phản xạ tự nhiên. Cô không ngờ ông ta không những không sợ mà càng hành động lộ liễu hơn, với lại khu hành lang vắng này lại ít người qua lại nữa.

- Ông...ông đừng có qua đây...

- Hehe, chỉ cần cô theo tôi đêm nay, tôi đảm bảo sẽ làm cô sung sướng suốt đêm.

Khuôn mặt thèm thuồng dã của ông ta khiến cô cảm thấy kinh tởm, cô càng lùi lại thì ông ta càng tiến lên. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì cô sẽ không thoát khỏi tay của lão già háo sắc này mất.

Hoắc Thường Nghị, tên của người đàn ông đó lại xuất hiện trong trí óc cô một lần nữa. Trong lúc cấp bách, cô đành mượn tên hắn vậy. Dù sao hắn cũng sẽ không biết đâu mà, cầu mong là vậy.

Nhưng khi nghĩ tới cái tên đó, cô cảm thấy có chút bất an. Câu nói còn chưa kịp cất lên thì ngay lập tức có một giọng nói trầm trầm mà uy nghiêm vang lên, khiến cho trái tim cô run lên từng hồi:

- Vân tiên sinh, ông đang muốn làm gì với người của tôi vậy?