Huyết Lệ Trần Gian

Chương 11




Thẩm Thần một thân bạch y, tay cầm kiếm, y vung kiếm, từng chiêu thức y xuất ra đều rất đẹp và chuẩn xác. Lại thêm một làn gió nhẹ thổi thoáng qua cùng múa theo đường kiếm của y, tư thế của y trong lúc luyện kiếm vô cùng đẹp. Chợt có bóng người cầm kiếm đánh đến chỗ y, Thẩm Thần lại chẳng bất ngờ gì, một biểu cảm cũng chả lộ ra, thần sắc bình tĩnh như nước của y có vẻ đã quen với tình cảnh này.

Hai người họ, mỗi người một chiêu thức không ai nhường ai, hai người họ so vài đường kiếm qua mấy canh giờ.

Thấy thời cơ đã đến, Thẩm Thần im lặng, xoay người một vòng, thanh kiếm trong tay y chạm vào lưỡi kiếm của người nọ, thanh kiếm trong tay hắn ngay lập tức bị đánh quăn khỏi tay hắn ghim thẳng vào thân cây gần đó, mặc dù trong tay không còn vũ khí nhưng hắn vẫn không từ bỏ trạng thái tấn công, hắn đang muốn đánh tiếp thì Thẩm Thần đã nhanh tay đặt lưỡi kiếm kề bên cổ hắn.

Người nọ không hề sợ hãi ngược lại còn bình tĩnh nhìn y với ánh mắt tức giận đang muốn nói thì bị y cướp lời:"Là tự vệ.", hắn bất lực với y. Thẩm Thần im lặng chậm rãi thu hồi thanh kiếm đang kề trên cổ người nọ, trước mặt y là khuôn mặt thanh tú quen thuộc, y nói tiếp:"Sư phụ, người sao lại..."

Y còn chưa nói hết thì hắn đã cướp lời, hắn tức giận quát mắng:"Thẩm Hy Nguyệt, con còn coi Huyền Phong ta là sư phụ sao? Con nói tự vệ nhưng ta thấy con đây là muốn giết người thì hơn đấy."

Huyền Phong vừa nói xong liền giận dỗi khoanh tay quay người sang chỗ khác như một đứa trẻ ba tuổi, Thẩm Thần đã quen với tính cách này của hắn, y thở dài, tiếng thở dài của y mang theo sự bất lực, y bất đắc dĩ nhận lỗi:"Là đệ tử không đúng, mong sư phụ bỏ qua."

Huyền Phong nghe nhưng lời này của y, cơn giận trong người mới nuôi đi vài phần. Hắn quay người lại nhìn y bên ngoài hắn ra vẻ giận dỗi nhưng bên trong lại đắc ý, hắn nói:"Ta không dám nhận đâu, ta sợ nhận con lại bày trò khác."

Thẩm Thần thật sự bất lực với người này, nếu người đã như vậy thì đừng trách con vô tình. Thẩm Thần liền ngay lập tức bật chế độ diễn lên, y giơ tay che khuôn mặt của mình nức nở như "thiếu nữ đi lấy chồng xa" nói:"Sư phụ đã không nhận thì người làm đệ tử này thật sự có lỗi, sư phụ làm như thế khiến con cảm thấy bản thân không đáng làm đệ tử của người. Nếu đã như vậy thì người phạt con đi."

Huyền Phong bị hành động lẫn câu nói của y làm câm nín, hắn nhìn thiếu niên trước mặt. Đứa trẻ này ở bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn bày trò thì đứa trẻ này đều có cách phản bác lại. Huyền Phong thở dài bất lực xua tay nói:"Được rồi đừng diễn kịch nữa, ta chịu thua con rồi."

Thẩm Thần ngay lập tức lặt mặt từ một "thiếu nữ che mặt khóc nức nở" trở thành một thiếu niên anh tuấn, một thân bạch y ngọc thụ lâm phong, Huyền Phong nhất thời bị đồ đệ này chơi một vố đến cạn lời. Thẩm Thần nở nụ cười tươi như hoa thỏa mãi nhìn sư phụ bị mình chọc đến cạn lời.

Huyền Phong thở dài, hắn không nói không rằng quay người rời đi. Thẩm Thần nhìn tấm lưng quen thuộc bao nhiêu năm, y thất thần một lúc. Sau khi định thần thì sư phụ đã đi xa, y ngay lập tức chạy đến bên cạnh hắn hỏi:"Sư phụ, người đến tìm con là có chuyện gì vậy?"

Huyền Phong chấp tay sau lưng vừa đi vừa nói:"Phải có chuyện mới tìm con sao?", Thẩm Thần nghe xong có chút tò mò, Huyền Phong nhìn sang y thấy được sự tò mò trên khuôn mặt tuấn tú liền bày ra vẻ mặt buồn, hắn than thở nói:"Có hai đệ tử mà chả có đứa nào để ý, hôm nay là tết trung thu. Đến ngày lễ như vậy mà không đứa nào biết để lão già mấy trăm tuổi như ta phải nhắc thật sự ta hết nói nổi hai đứa con rồi."

Thẩm Thần đi bên cạnh nghe những lời than thở của hắn có chút bối rối, trong lòng y bây giờ tràn đầy sự hận, hận không thể đánh chết mình, có ngày như vậy mà cũng không nhớ để sư phụ trách mắng. Thẩm Thần thầm thở dài.

Hai sư đồ bọn họ đi được giữa đường thì Huyền Phong chợt lấy từ trong tay áo ra một quyển sách, hắn đưa sang cho y nói:"Cái này ta cho con, con giữ lấy đi.", Thẩm Thần có chút bất ngờ, y ngơ ngác vươn tay cầm lấy quyển sách từ tay Huyền Phong, y nhìn quyển sách trên tay. Trên đó là một dòng chữ vô cùng ngay thẳng - Mộng Tịch Hoa.

Mộng Tịch Hoa vốn dĩ là một công pháp đã thất truyền từ lâu, sớm đã không còn ai nhớ đến công pháp ấy. Công pháp đó là một thứ khiến những người muốn rơi vào vĩnh hằng đều muốn có được, công pháp này là mộng cảnh, những người rơi vào mộng cảnh này sẽ thấy những thứ tốt đẹp từng xảy ra nhưng đổi lại là người đó vĩnh viễn ở lại mộng cảnh không thể thoát khỏi.

Đối với người khác thì người rơi vào mộng cảnh đã chết không thể sống lại nhưng đối với người rơi vào mộng, chỉ là một giấc ngủ ngàn thu.

Thẩm Thần nhìn qua một lượt bìa quyển sách, thần sắc lúc này của y đan xen giữa sự bất ngờ cùng với sự khó hiểu tận cùng, Huyền Phong cất tiếng xóa tan sự bất ngờ với khó hiểu của y, hắn nói:"Nếu sau này con cảm thấy thế gian này quá khổ sở thì hãy dùng công pháp này nhưng là thời điểm con cảm thấy không còn hy vọng gì và chẳng còn luyến tiếc gì."

Huyền Phong dứt lời, Thẩm Thần khó nói không biết nên hỏi như thế nào thì Huyền Phong lại nói tiếp:"Chắc có lẽ con muốn hỏi vì sao ta lại đưa công pháp này cho con, bởi vì con là người mà ta tin tưởng nhất, là người mà ta có đặt niềm hy vọng cuối cùng. Trước kia ta từng có ý muốn dùng công pháp này nhưng sau đó lại từ bỏ."

Thẩm Thần đột nhiên hỏi "Vì sao", Huyền Phong chẳng tỏ vẻ bất ngờ với câu hỏi của y, hắn chẳng trả lời câu hỏi của y chỉ im lặng nhìn bầu trời xanh thẳm. Một lúc sau, hắn cất tiếng nhưng lời câu nói của hắn lại không phải trả lời câu hỏi của y, hắn nói:"Trước kia có một tên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, ai nghe đến tên hắn đều phải sợ hãi, mọi người đều cho rằng tên giang hồ này rất độc ác nhưng bọn họ không biết hắn vốn dĩ chỉ là một kẻ tu tiên lương thiện chuyên đi giúp người. Hắn giao du khắp nơi để giúp người và thêm kiến thức. Cho đến một ngày, hắn đang đi trên đường thì gặp một người, khắp người y toàn là máu, cả người y nằm trên mặt đất.

Với tính hay giúp người của hắn đương nhiên hắn sẽ giúp. Sau khi cứu y một mạng, hắn mới phát hiện ra thân phận của y, y vốn là một chưởng môn của một môn nhưng bị quá chủ quan nên mới ra nông nổi như thế. Sau lần đó, hắn được y mời về môn làm khách, hắn cũng chẳng do dự mà đồng ý trở về. Cũng từ cuộc nói chuyện đó, cả hai người trở nên thân thiết hơn cũng biết được hoàn cảnh của nhau. Sau khi về đến môn, y cho người bắt kẻ phản bội lại rồi đưa hình phạt.

Từ khi hắn về làm khách, y chưa bao giờ để hắn chịu sự sỉ nhục từ các trưởng lão cũng như các đệ tử khác, y cũng chả bao giờ để hắn cô đơn. Mỗi ngày y đều giải quyết công việc thật nhanh để có thời gian bên cạnh hắn, cùng hắn trò chuyện. Thời gian dần dần trôi qua, từ tri kỉ trở thành bạn đời, mỗi khi y có thời gian rãnh, y đều ở bên cạnh hắn, cùng hắn quấn quýt với nhau.

Song chuyện gì đến cũng sẽ đến, hắn nhận được tin cầu cứu từ nơi khác, hắn ngay lập tức nói với y về chuyện đó. Y cũng không cản hắn chỉ chấp nhận nhìn hắn rời đi. Mặc dù hắn không đành lòng nhưng vẫn phải đi, hắn không biết cuộc nói chuyện của hai người lại là cuộc nói chuyện cuối cùng. Sau khi giải quyết, hắn trở về mới biết được y vì bảo vệ môn phái mà dùng tất cả linh lực để đánh nhau với bọn ma tộc nhưng lại thất bại. Cả một môn phái ngay lập tức trở thành một đống tro tàn, hắn cố gắng kìm nén sự đau lòng mà chạy đi tìm y trong đống đổ nát.

Sau một canh giờ tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm ra y nhưng bấy giờ y cũng chỉ còn lại một tia thôi hớt, toàn thân đầy máu. Hắn đau lòng nói không nên lời mà ôm lấy y, hắn đau khổ gọi tên y. Y nghe thấy có người gọi tên mình, cố gắng mở mắt nhìn hắn lần cuối cùng. Y chỉ nói vài câu rồi nhét vào lòng hắn hai quyển công pháp, cuối cùng y nói lời tạm biệt mới chậm rãi nhắm mắt lại. Sau chuyện đó, hắn không còn cảm xúc gì đi giao du nữa, hắn âm thầm rời khỏi giang hồ chọn một nơi mai danh ẩn tích sống đến hết đời. Còn về y, hắn luyện ra một viên đan có công dụng giữ thân thể y không bị sòi mòn cho đến khi chôn xuống đất, hắn mang y về nơi đó rồi an táng cho y."