Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Quyển 1 - Chương 50: Ông trời chỉ biết đánh rơi phân chim




Nàng không tin trên thế giới này thật sự có người mang tấm lòng Bồ Tát, còn tự động tìm tới cửa giúp mình! Hôm nay có lòng giúp đỡ mình, ai biết ngày mai có cầm kiếm đâm mình một đao hay không!

Nếu không phải có mục đích thì không ai lại có lòng tốt như vậy đi quản chuyện của người khác! Người như thế, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì thì mình vẫn phải cẩn thận! Nàng cũng không thích trêu chọc phiền toái! Đương nhiên, ngoại trừ trường hợp người khác dám khiêu khích nàng!

“Tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy?” Lục Trúc vẫn luôn tìm Huyết Hồ trong đám người thấy Huyết Hồ đi tới vội chạy đến bên người Huyết Hồ hỏi.

“Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện đi dạo, mục thứ hai thi xong rồi sao?” Huyết Hồ nhìn về phía khán đài thản nhiên hỏi.

“Đã xong” Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Trúc chu lên, tâm tình vô cùng không tốt lên tiếng: “Tam tiểu thư thắng”

“Ân!” Huyết Hồ thản nhiên lên tiếng, sắc mặt như trước là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc gì.

“Tỷ tỷ, ngươi không sốt ruột chút nào sao? Nếu tam tiểu thư lên làm sườn phi thái tử, nàng sẽ lại khi dễ ngươi?” Lục Trúc bất mãn trừng mắt, sắc mặt có chút lo lắng, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Lam Vũ Tích muốn trèo lên vị trí sườn phi, chỉ sợ nàng không có cơ hội! Cho dù nàng có lên được thì cũng phải ngồi vững!” Huyết Hồ hoàn toàn lơ đễnh, con ngươi đạm mạc ẩn ẩn xuất hiện vài tia hàn ý.

Lục Trúc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khó hiểu lên, có điều nàng thoáng nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của Huyết Hồ, tiểu nha đầu lập tức an tâm lại, cũng không hỏi nữa.

Lúc này, Âm Lăng Phong cũng phát hiện bóng dáng Huyết Hồ. Giây tiếp theo tầm mắt ở trong đám người tìm kiếm một bóng dáng khác chậm chạp không thấy xuất hiện. Không sai, người Âm Lăng Phong đang tìm không phải ai khác mà chính là tên thị vệ đã bị Hắc y nhân giết kia.

Xác định được tên thị vệ không có xuất hiện, Âm Lăng Phong lại thì thầm với thị vệ bên cạnh mình, kêu hắn đi phụ cận tìm xem đã xảy ra sự tình gì mà khiến tên thị vệ kia không thấy đâu.

“Mục thứ hai, Lam Vũ Tích thắng” Thanh âm thái tử Âm Lăng Triệt vang lên.

Tiếp theo lại là một trận oanh động. Tất cả ánh mắt đều hướng về Lam Vũ Tích, hâm mộ có, ghen tị cũng không thiếu.

Bạch Mạt Mạt không cam lòng đứng ở dưới đài, răng cắn chặt môi đỏ mọng, trong lòng âm thầm thề, mục tiếp theo nhất định phải thắng nếu không cừu của tỷ tỷ sẽ không thể báo, cố gắng nhiều năm của nàng chẳng phải uổng phí sao.

“Chuẩn bị bắt đầu mục thứ ba!” Âm Lăng Triệt cao giọng tuyên bố.

“Từ từ đã!”