Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ Phi

Quyển 1 - Chương 2: Đột kích ngoài ý muốn




Huyết Hồ hít sâu mấy hơi, bắt mình trấn định một chút, liên hệ với đoạn đối thoại vừa rồi của những người đó, nàng xem như hiểu được một chút, nam nhân biến thái vừa rồi hẳn cùng phụ thân khối thân thể này có cừu hận gì đó, vì vậy mới đem mình trói lại mang đến đây. Thật đúng là biến thái, cư nhiên đem nàng nhốt vào trong quan tài! Lại không nghĩ tới khối thân thể này nửa đường lại bị tra tấn đã chết, vừa vặn đúng lúc nàng xuyên qua.

Dựa vào! Nam nhân biến thái kia vừa nói gì mà đêm nay sẽ đem nàng đưa đến Minh Phượng lâu! Nghe thôi đã biết là không phải địa phương tốt lành gì, chắc là nơi để nam nhân đi trêu hoa ghẹo nguyệt! Huyết Hồ nàng là quả hồng mềm để mặc người khi dễ sao? Quả thực là người si nói mộng!

Nếu là ở hiện đại, nàng lập tức đi đánh hắn răng rơi đầy đất, về nhà nương hắn còn muốn hỏi hắn là ai! Bất quá địa phương này thật quỷ dị, Huyết Hồ nàng chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc tình hình! Món nợ này, nàng sẽ nhớ kỹ, về sau ở từ từ cùng hắn tính sổ!

Thu lại suy nghĩ, phân tích rõ tình thế, Huyết Hồ quyết định rời khỏi địa phương này. Tâm tư đã quyết, liếc đến một bên cửa sổ, bỗng nhiên nhìn đến bên cửa sổ có một cây tơ vàng, nàng tiến lên thu lấy. Giơ lên nhìn một chút, nàng nở nụ cười quỷ dị, lấy xuống một cây trâm cài trên đầu khắc lại vài chữ to dễ dàng thấy được ở trên tường: “Nam nhân biến thái, mối thù hôm nay, ngày sau báo”.

Vừa lòng nhìn lại một chút, vỗ vỗ tay, nàng nhanh chóng hướng tới cửa sổ đi tới.

Mở cửa sổ ra, phát hiện trời đã có chút tối, nam nhân biến thái kia chỉ sợ sắp bắt đầu hành động, nàng sẽ chờ xem kịch vui , khóe môi giơ lên một chút cười lạnh, sâu trong con ngươi tràn đầy châm chọc.

Nàng nhẹ nhàng từ cửa sổ nhảy xuống, không chờ thủ vệ quay đầu liền cho hắn một dao, rồi kéo hắn tới một chỗ khuất, sau đó nhảy lên tường đi ra ngoài.

Có lẽ bởi vì là sắp tối nên đương phố vắng vẻ, bóng người thưa thớt đến đáng thương.

Huyết Hồ vừa mới chạy ra khỏi hang hổ, không dám có chút lơi lỏng nào, gia tăng bộ pháp dưới chân, hướng tới chỗ sâu trong rừng rậm chạy tới, thẳng đến khi không còn cảm giác nguy hiểm nàng mới chậm rãi ngừng lại.

Lúc này, bóng đêm đã buông xuống, sâu trong rừng rậm một mảnh đen kịt, yên lặng chỉ còn lại có tiếng gió, lộ ra vài hơi thở quỷ dị, đang lúc đôi con ngươi tràn ngập lãnh ý của Huyết Hồ trong bóng đêm chung quanh tìm tòi, đột nhiên cảm thấy chung quanh thân thể nổi lên một cỗ sức mạnh không ngừng xoay chuyển.

Huyết Hồ trong chốc lát khẩn trương gia tăng phòng bị, ánh mắt lạnh lùng ngưng tụ thành băng, ổn định thân mình, tập trung tinh thần cảm giác động tĩnh bốn phía. Bỗng nhiên, nàng nhảy lên một cái, tránh thoát công kích quỷ dị của thanh kiếm lóe lên hồng quang.

Nàng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, ánh mắt tràn ngập thị huyết cùng hàn ý, giờ phút này, thanh kiếm kia giống như có linh tính, xông đến phía trước lập tức ngừng lại, mạnh mẽ quay đầu nhắm ngay hướng Huyết Hồ đâm tới. Tốc độ kia nhanh như thiểm điện, thân kiếm mang theo tia lạnh bức người thẳng hướng đến Huyết Hồ.

Huyết Hồ không dám chậm trễ, liên tục lui về phía sau. Tránh né không kịp, nàng nghiêng người một cái, bàn tay chụp lấy thanh kiếm, trong chốc lát liền cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh thấu xương từ bàn tay truyền khắp toàn thân.