Bạch Vũ vừa lòng thay được một bộ quần áo đẹp, bước ra cửa nhìn thấy Triển Dực đứng dưới cột đèn, hắn đang nhìn lớp tuyết mỏng trên đường, không biết đang suy nghĩ điều gì, con ngươi màu băng lam trông thật ảm đạm, giống như mặt biển trong suốt, lạnh lẽo, tuyệt tình.
“Cái này là đèn đường hả?” Bạch Vũ bước tới bên cạnh Triển Dực, ngẩng mặt nhìn bóng đèn sáng lóa, “Nhưng mà ở đây không có người qua lại, đặt cái này ở đây làm gì?”
Triển Dực không trả lời, thấy hắn đã thay quần áo xong, liền đút tay vào túi, bước về ngã tư có kết cấu phức tạp trước mặt.
Bạch Vũ đuổi theo, mỗi bước đi đều làm lớp tuyết dưới đất kêu lên răng rắc, giống như đã bị nghiền nát.
Trỉển Dực hỏi hắn, “Bọn họ ở đâu?”
Bạch Vũ sờ sờ mũi, “Mùi gì thơm thế?”
Triển Dực khó hiểu, máu của quỷ đỏ đã biến dị, đáng lẽ phải hôi chứ sao lại thơm?
“Bên kia!” Bạch Vũ vươn tay chỉ quán ăn vặt cách đó không xa, “Tới ăn một bữa đi?”
Triển Dực vươn tay túm hắn, “Anh chưa bao giờ nếm qua?”
Bạch Vũ cong khóe miệng, “Tôi bị bỏ đói hơn một ngàn năm rồi.”
Triển Dực không rảnh đùa vui cùng hắn, nhưng Bạch Vũ đã chạy ra giữa đường cái không một bóng người, trên tuyết trắng lộ ra một chuỗi dấu chân.
Triển Dực cau mày nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ đứng ở giữa đường chỉ vào hắn, “Con người, lại đây bồi đại gia ăn cơm, nếu không đại gia sẽ ăn ngươi… Phốc!”
Nói còn chưa dứt lời, Triển Dực đã ném một nắm tuyết vào mặt Bạch Vũ.
Không để ý tới Bạch Vũ nữa, Triển Dực tiếp tục bước về phía trước.
Bạch Vũ chạy theo, vừa đi vừa nắm đai lưng áo khoác của Triển Dực, “Sao cậu không chịu thương lượng gì hết vậy! Trong sách của con người có viết, sống phải biết thả lỏng, làm người nhất định phải thoải mái. Phốc…”
Nắm tuyết thứ hai bị ném vào mặt.
Bạch Vũ ngậm miệng lại, thành thật đi theo phía sau, cảm thấy Triển Dực không thú vị cũng khó hiểu.
Hai người cứ như vậy, một đen một trắng, một trước một sau, trầm mặc bước đi trên con đường thưa thớt.
Bạch Vũ thấy chán, hắn bước lên đi song song với Triển Dực, xoay mặt sang, muốn nhìn xem có phải vẻ mặt của người kia là không chút thay đổi hay không.
Nhưng mà, vẻ mặt của Triển Dực làm cho hắn sinh ra một loại ảo giác, người kia không phải không suy nghĩ gì mà là đang nghĩ một việc tới xuất thần.
Bạch Vũ đột nhiên chỉ ngón tay về phía trước.
Triển Dực không dừng cước bộ, không nói gì xoay mặt nhìn hắn.
“Xí.” Bạch Vũ thất vọng, học bộ dáng của Triển Dực, đút hai tay vào túi, “Tôi còn tưởng cậu đang nghĩ tới chuyện gì đau lòng chớ.”
Đuôi lông mày của Triển Dực nhẹ nhàng nhướn lên, Bạch Vũ ngẩn người, đáng tiếc biểu tình kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt, hắn không thể nắm được cảm xúc gì.
“Tôi ngửi thấy mùi rượu!” Bạch Vũ hưng phấn nhìn xung quanh, phát hiện có một quán rượu ở ven đường, “Lâu rồi không uống rượu!”
“Ban ngày chưa có mở cửa, phải đợi trời tối.” Triển Dực xoay người bước vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm rất hẹp, hai bên là những căn nhà rách nát, Bạch Vũ đứng trước hẻm do dự, tựa hồ không muốn vào.
Triển Dực xoay đầu lại nhìn hắn, “Nếu anh muốn uống rượu, tôi dẫn anh đi.”
Bạch Vũ lập tức mặt mày hớn hở, đi theo, hắn cảm thấy tuyết dưới chân dày hơn một lớp, nhìn quanh bốn phía, hỏi Triển Dực, “Kiến trúc ở đây không giống chỗ hồi nãy.”
“Ân.” Triển Dực gật đầu, “Người càng già, huyết tộc sống càng lâu, hầu hết đều sẽ nhớ về chuyện cũ, các khu kiến trúc xưa anh đều có thể tìm thấy nhưng mà kiến trúc ở thời đại của anh chắc là không còn nữa.”
“Không sao.” Bạch Vũ không hề thất vọng, “Tôi cũng sắp không còn nhớ rõ nó có hình dáng thế nào nữa rồi.”
Triển Dực rẽ vào một khúc cong, trước mặt lập tức xuất hiện một quán nhỏ, bên trong có một bà lão đang ngồi, mặt nhiều nếp nhăn, trong tay ôm một con mèo đen.
Triển Dực bước tới đưa tiền cho bà, nói, “Mua rượu.”
Bà lão cúi đầu, bàn tay run rẩy từ từ lấy một cái chai màu xanh lá ở trong tủ.
Triển Dực không cầm, “Bình màu đỏ.”
Bà lão nâng khuôn mặt già nua lên, giương mắt nhìn Triển Dực, vươn tay, dùng thanh âm già nua nói, “Giá gấp đôi.”
Triển Dực đưa thêm tiền.
Bà lão nhận tiền, lấy ra bình màu đỏ.
Triển Dực ném chai rượu cho Bạch Vũ, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Vũ cầm chai rượu có chút khó hiểu, mở nắp ra, lập tức nở nụ cười… Thì ra là máu, còn mang theo mùi rượu, vô cùng mới mẻ. Hắn vừa đi vừa uống ‘rượu’, tiểu quỷ này cũng không phải không có tình người.
Lúc này, Triển Dực dừng cước bộ, gần đó có một tòa nhà, lấy địa chỉ của Phương Húc ra so sánh, ngẩng đầu nhìn số nhà… Giống nhau.
Nhưng mà hắn vừa định lên lầu, Bạch Vũ đột nhiên giữ chặt hắn, đồng thời một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi cả tòa nhà.
Triển Dực nhíu mày, nhìn thấy cách đó không xa, có mấy người vội vàng chạy ra từ cửa sau, leo lên một chiếc xe màu đen có rèm. Người đi đầu mặc tây trang, thập phần cao lớn nhã nhặn, nhưng đeo kính râm nên không thấy rõ dung mạo. Phía sau có hai người mặc đồ đen, trong tay cầm hai bình xăng.
Xe bay lên không trung, “Sưu” một tiếng liền mất tăm. Lại nhìn tòa nhà kia, toàn bộ biến mất, dấu vết trên mặt đất cũng chưa bị lưu lại. Không lâu sau, tuyết trắng lập tức bao trùm, giống như tòa nhà đó chưa hề tồn tại.
Bạch Vũ nhíu mày nhìn Triển Dực, “Người đàn ông kia là hắc huyết.”
Triển Dực nhíu mày, kỳ thật người bình thường rất khó nhìn ra hắc huyết.
Khải bởi vì muốn thoát khỏi gia tộc nên mới lựa chọn làm cảnh sát, Lam Lạc vì muốn mang Khải trở về nên mới làm cảnh sát… Ngoại trừ hai người này, bình thường muốn nhìn thấy hắc huyết ở nơi thấp kém thế này là rất khó khăn. Khu vực này, toàn bộ đều là dân hạ đẳng, hắc huyết tại sao lại mang người tới thiêu hủy chỗ ở của quỷ đỏ, hay chuyện này có sự tham dự của hắc huyết?
Nhưng mà, manh mối bây giờ toàn bộ đều đã bị đốt, có muốn tìm cái gì đều là chuyện vô cùng khó khăn. Quán bar ở đây rất nhiều, phải tìm từng quán thì rất bất khả thi.
“Dực!”
Lúc này, cách đó không xa, Khải đuổi theo tới đây.
Triển Dực có chút khó hiểu, “Sao anh lại tới đây? Tìm được chỗ bán bom rồi à?”
Khải nhún vai, “Nơi bán có giấy tờ kinh doanh hợp pháp, nhưng lúc tôi chạy tới, toàn bộ đều bị thiêu rụi không còn thứ gì.”
Triển Dực trầm mặc, lại bị thiêu… Hủy thi diệt tích à?
Khải nhìn đồng hồ, “Tiệc tối nay cậu có đi không? Là sinh nhật bà nội!”
Triển Dực ngẩng đầu nhìn Khải thật lâu, sau đó mới hỏi, “Anh cảm thấy hắc huyết có hứng thú với quỷ đỏ không?”
Khải giật mình, “Quỷ đỏ đối với huyết tộc có giá trị gì sao?”
Triển Dực không hỏi nữa, “Chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
“Vậy tối nay…”
“Nói sau đi.” Triển Dực nói xong, vẫy vẫy tay với Bạch Vũ đang dựa vào tường, “Đi thôi.”
Bạch Vũ đuổi theo, “Tối nay ăn gì?”
Triển Dực nhíu mày, “Anh ăn chưa no sao?”
Bạch Vũ cười xấu xa, “Muốn coi ăn cái gì thôi mà.”
Khải nhìn thân ảnh hai người phía xa, chân mày cau lại, vẫn chưa tìm ra thân phận của Bạch Vũ. Hơn nữa hắn cũng có chút để ý, tại sao Triển Dực lại hỏi hắc huyết có hứng thú với quỷ đỏ hay không?
…
“Người kia thích cậu hả?”
Lúc trở về, Bạch Vũ hỏi Triển Dực.
Triển Dực ngẩn người, “Anh nói Khải?”
“Ân.” Bạch Vũ gật đầu.
Triển Dực buồn cười, “Hai chúng tôi có quan hệ về huyết thống, hắn vẫn coi tôi như em trai.”
“Nga…” Bạch Vũ gật đầu, “Là hắc huyết tộc? Thì ra trong hắc huyết cũng có một người trung thành như vậy hả? Ngàn năm khó gặp nha.”
“Đúng vậy.” Triển Dực thản nhiên đáp ứng.
“Nhìn cậu rất giống người chán ghét hắc huyết tộc.” Bạch Vũ thử thăm dò.
Triển Dực dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng chữ nói, “Tôi ghét toàn bộ huyết tộc.”
Bạch Vũ trừng mắt nhìn.
Triển Dực vẫn lãnh đạm như cũ, “Nhưng mà ghét nhất vẫn là hắc huyết, cho nên có thể diệt sạch toàn bộ hắc huyết là tốt nhất.”
Bạch Vũ cười, vươn tay khoác vai hắn, “Đừng nghiêm túc như vậy, thật ra tôi có rất nhiều ưu điểm, hay là chúng ta trao đổi đi.”
Triển Dực đẩy tay hắn ra, ngồi lên xe mô tô, đội nón lên, cảm thấy Bạch Vũ cũng leo lên xe, thuận tiện ôm thắt lưng mình, “Thân thích gì của cậu lúc nãy nói tối nay có tiệc mà hả? Tiệc tối có đồ ăn ngon không? Tôi muốn đi.”
Triển Dực nhíu mày nhìn hắn, “Anh leo lên xe làm gì? Chẳng phải anh biết bay à?”
“Đói quá không bay nổi!” Bạch Vũ ôm chặt thắt lưng hắn, “Hay cho tôi cắn cậu một cái nha?”
Triển Dực bất đắc dĩ khởi động xe, phía sau, Khải đuổi theo chạy tới, “Dực! Xảy ra chuyện!”
Triển Dực xoay đầu nhìn hắn.
Khải bước tới trước mặt, “Phương Húc gọi tới, bảo vừa mới xảy ra một vụ mưu sát.”
Triển Dực nghe xong nhíu mày, “Ai bị giết?”
“Một vũ công.” Khải nói, “Tên là Fanny, hình như rất nổi tiếng.”
Triển Dực gật đầu, giống như không có chút ấn tượng nào, “Nguyên nhân chết?”
“Mất quá nhiều máu.”
Triển Dực ngẩn người, “Là huyết tộc làm à? Vậy đâu có liên quan tới quỷ đỏ?”
“Nhưng vấn đề là, Fanny là hồng huyết tộc.”
Triển Dực nhíu mày, “Huyết tộc bị hút máu?”
“Ở đây có video.”
“Còn quay được video?” Triển Dực kinh ngạc.
“Nói tới cái này, thật ra có chút liên quan tới chúng ta. Fanny là một trong những khách quý tối nay của chúng ta, cho nên cô ta đang ở trong một khách sạn của gia tộc Raymond. Lúc trước Fanny từng nhắc qua chuyện mình bị theo dõi, cho nên đã gắn thiết bị camera.”
Triển Dực xem video, Bạch Vũ cũng tiến tới xem, chỉ thấy lúc Fanny đi tắm, có một người đàn ông mặc quần áo đen leo từ cửa sổ vào. Chờ Fanny đi ra, người đó lập tức tập kích từ phía sau, vặn gãy cổ. Đây là một trong những cách tốt nhất để tập kích quỷ hút máu, vặn cổ có thể làm huyết tộc tạm thời bị choáng. Nhưng xương của huyết tộc rất cứng hơn nữa họ lại có phản ứng nhanh nhẹn, con người cơ bản không có khả năng làm được thủ pháp này, trừ khi đã được huấn luyện qua hoặc là quỷ đỏ.
Camera quay được mặt của người kia… Người kia đã đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, lộ ra đôi mắt đỏ như máu.
Thực tế, thông qua camera có thể dễ dàng xác định được đâu là hồng huyết tộc, đâu là quỷ đỏ. Đôi mắt của hồng huyết là đỏ bẩm sinh, khi xuất hiện trên camera nó chỉ biểu hiện hai vầng sáng. Mà đôi mắt của quỷ đỏ là do phát bệnh tạo thành, bởi vậy khi xuất hiện trên camera nó sẽ biểu hiện hai đốm đỏ. Người tập kích Fanny, trăm phần trăm chính là quỷ đỏ!
Sau khi Fanny bị choáng, quỷ đỏ kia lấy ra từ trong balo một cái máy lấy máu, rút toàn bộ máu trong cơ thể Fanny, khiến cô tử vong. Hung thủ chứa máu của cô trong một cái bình lớn, nhảy cửa sổ ra ngoài, toàn bộ quá trình phạm tội đều được ghi hình lại.
…
Sau đó Triển Dực mang theo Bạch Vũ cùng Khải tới hiện trường, tòa khách sạn cao ngất xa hoa, trong một phòng VIP ở tầng 70, thi thể Fanny nằm trên mặt đất, tái nhợt không chút máu.
Đứng bên cạnh thi thể, Lam Lạc lắc đầu, “Đáng tiếc, một mỹ nhân nha.”
“Vụ này đâu có liên quan gì tới anh.” Triển Dực đeo bao tay bước vào, nhìn thấy Lam Lạc mặc một bộ lễ phục dạ hội màu xanh xa hoa.
“Fanny là khách quý của gia tộc Raymond, chết trong khách sạn của bọn tôi, còn bị một con người đê tiện…” Nói tới đây, Lam Lạc nhìn Triển Dực, “Xin lỗi, khụ khụ, còn bị một con người giết chết, tôi đương nhiên muốn tự mình điều tra rõ ràng!”
“Náo nhiệt vậy sao?”
Lúc này, Mục Tát cầm theo một cái hòm bước tới, hắn đến khám nghiệm tử thi. Liếc mắt thấy mọi người đều tề tựu, lập tức tươi cười, “Khách sạn của gia tộc Raymond không phải được xưng là nơi an toàn nhất à? Thế tại sao khách của mình bị người giết mà không ai biết hết vậy… Có tiếng không có miếng nha.”
Lam Lạc nhìn Mục Tát, biết hắn lúc nãy đã nghe thấy mình nói cho nên mới giúp Triển Dực nói móc.”
“A, anh cũng ở đây hả!” Mục Tát liếc mắt thấy Bạch Vũ đang khoanh tay đứng một bên nhìn thi thể của Fanny trên mặt đất, hắn lập tức chạy tới chào hỏi, “Tôi tên là Mục Tát, anh tên gì vậy? Có quan hệ gì với Dực Dực thế?”
Bạch Vũ nhìn Mục Tát, “Bạch Vũ, Dực Dực là hớ nì của tôi!”
“Hả!!” Mục Tát không nể tình hét lên, Triển Dực đuổi Bạch Vũ, “Đừng quậy ở đây, không dính dáng gì thì ra ngoài chờ giùm cái!”
Bạch Vũ nhìn Triển Dực sờ sờ mũi, ý bảo — Có mùi!
Triển Dực hơi sửng sốt, chẳng lẽ là quỷ đỏ gây án có máu bị biến dị?
“Cô gái này uống thuốc gì vậy?” Bạch Vũ nắm mũi, “Mùi rất kì cục.”
Mục Tát lấy máy ra, kiểm tra gan cho Fanny, kết quả làm cho hắn phải kinh hãi, “Cô ta có thể đã ăn đường hoa hồng.”
“Hả?” Bạch Vũ tò mò, “Mùi vị có vẻ không tệ.”
Mục Tát kinh ngạc liếc Bạch VÅ©, âAnh không biết à ? ÄÆ°á»ng hoa há»ng là cách gá»i phá» thông, tên khoa há»c là CX201, má»t loại thuá»c phiá»n, thứ cấm sá» dụng.â
âHÆ¡n nữa.â Mục Tát nhiá»u chuyá»n nói nhá» vá»i Bạch VÅ©, âLoại nà y thÆ°á»ng dùng Äá» gia tÄng tình thú, xem ra cô Fanny nà y, có sá» thÃch Äặc biá»t hoặc là do công viá»c cần thiết.â
âCó thá» chá» là ngÆ°á»i bá» hại.â Lam Lạc xen và o.
âSẽ không.â Mục Tát lắc Äầu, âNá»ng Äá» tÆ°Æ¡ng Äá»i cao, cho thấy Äã sá» dụng rất lâu.â
Triá»n Dá»±c dùng Äôi mắt lạnh bÄng liếc xéo Lam Lạc, âÄúng là khách quý của gia tá»c Raymond có khác.â
Khóe miá»ng Lam Lạc khẽ rút, sá»a nÆ¡ lại, âNếu là do quá»· Äá» là m, váºy giao cho má»i ngÆ°á»i.â Nói xong, xoay ngÆ°á»i ra ngoà i.
âTừ từ.â
Triá»n Dá»±c tìm Äược má»t chai rượu Äá» vá»i hai cái ly, còn có má»t cây nến, âGia tá»c Raymond chú trá»ng tiá»n tà i, hẳn sẽ không bá» má»t sá» tiá»n lá»n Äá» chiêu Äãi má»t vÅ© công, là ai ÄÆ°a cô ta tá»i giúp vui? Cho ai?â
Khóe miá»ng Lam Lạc giáºt giáºt, nhún vai, âBuôn bán cÆ¡ máºt.â
Lam Lạc hiá»n nhiên không muá»n dÃnh và o, hắn ra ngoà i thuáºn tiá»n kéo Khải, âÄi! Äi thay quần áo, Äêm nay em phải chủ trì buá»i lá»
trÆ°á»ng thà nh cho háºu bá»i.â
âTôi muá»n phá án.â Khải rút tay ra.
âEmâ¦â Lam Lạc bá» hắn chá»c tức, nhÆ°ng Khải Äã chạy Äi lục váºt phẩm tùy thân của Fanny.
Lam Lạc thá» dà i, trừng mắt nhìn Triá»n Dá»±c, xoay ngÆ°á»i ra ngoà i.
âDá»±c, cáºu xem nà y.â Khải cầm chiếc túi xách của Fanny lên má» ra, tìm thấy má»t tấm thẻ chìa khóa Äiá»n tá», ÄÆ°a tá»i.
Triá»n Dá»±c cầm lấy, chá» thấy bên trong có vẽ má»t nhà , nhìn rất quen mắtâ¦
âChá» chúng ta vừa má»i tá»i.â Bạch VÅ© vÆ°Æ¡n tay cầm lấy, chá» và o hình vẽ há»i Triá»n Dá»±c, âCó nhá» không? Äá»i diá»n con hẻm kia có má»t tòa nhà giá»ng thế nà y.â
Triá»n Dá»±c nhá» lại, Äúng là có má»t quán bar⦠Tòa nhà bá» thiêu cháy lúc nãy không biết có liên quan gì tá»i không.
âÄây là má»t quán bar rất ná»i á» khu C2.â Mục Tát nói vá»i Triá»n Dá»±c, âCó rất nhiá»u công tá» của huyết tá»c tá»i giải trÃ, nhÆ°ng khách bình thÆ°á»ng Äá»u lấy thẻ và ng thẻ bạc, loại thẻ Äiá»n tá» thế nà y chá» có nhân viên má»i có, tôi Äã từng nhìn thấy má»t vÅ© nữ có⦠Fanny phá»ng chừng tá»i Äó nhảy Äi. Cháºc cháºc, cá»i má» ghê ta!â
Triá»n Dá»±c Äặt má»t tay bên miá»ng, tá»±a há» suy nghÄ© Äiá»u gì Äó. Bạch VÅ© bÆ°á»c tá»i, thấy hắn theo bản nÄng cắn móng tay, không hiá»u sao lại cảm thấy Äá»ng tác nà y rất Äáng yêu.
NhÆ°ng mà còn Äang nhìn, Triá»n Dá»±c Äá»t nhiên Äảo mắt, Äôi mắt mà u bÄng lam nhìn thẳng và o hắn, âAnh có biết nhảy không?â
Bạch VÅ© chá»p mắt và i cái, lắc Äầu.
âHát?â
Bạch VÅ© tiếp tục lắc Äầu.
Triá»n Dá»±c nhÃu mà y, âKhông là m Äược gì hết, chá» biết Än vá»i ngủ.â
Bạch VÅ© bá» Äả kÃch, ôm ngá»±c ai oán nhìn Triá»n Dá»±c.
Triá»n Dá»±c suy nghÄ©, xoay ngÆ°á»i ra ngoà i.
Khải cùng Mục Tát nhìn nhau, chạy Äi Äuá»i theo.
Bạch VÅ© ôm cánh tay Äi theo, tâm nói, Äá» xem loại nhÆ° cáºu có thá» là m Äược chuyá»n gìâ¦
Tá»i trÆ°á»c cá»a quán bar, má»i ngÆ°á»i theo dòng ngÆ°á»i tiến và o, bên trong Äã sá»m náo nhiá»t.
Bạch VÅ© phát hiá»n biá»u tình của Khải cùng Mục Tát bây giá» Äã khác, Khải thì cau mà y, Mục Tát thì hÆ°ng phấn hai mắt cà ng lúc cà ng Äá» hÆ¡n, nhá»n không Äược ghé sang nói vá»i Triá»n Dá»±c, âBây giá» là m gì?â
Triá»n Dá»±c không nói gì, tìm kiếm khắp nÆ¡i, rất nhanh tìm ra má»t lá»i Äi và o háºu trÆ°á»ng, có hai huyết tá»c cao lá»n Äứng gác.
Mục Tát hÆ°ng phấn tìm má»t chá» ngá»i xuá»ng, gá»i hai ly máu Äá»nh bụng ngá»i xem náo nhiá»t.
Bạch VÅ© cảm thấy á» Äây vô cùng á»n à o.
Triá»n Dá»±c lấy ra chiếc thẻ, hÆ°á»ng vá» con ÄÆ°á»ng nhá», hắn muá»n nhìn xem có tìm Äược manh má»i nà o á» chá» là m viá»c của Fanny không.
NhÆ°ng mà vừa tá»i cá»a hắn liá»n bá» hai bảo vá» chặn lại.
Bảo vá» há»i hắn, âCáºu là ai? Chá» có nhân viên má»i Äược và o.â
Triá»n Dá»±c lấy ra thẻ chìa khóa của Fanny.
Hai bảo vỠnhìn nhau, tựa hỠcó chút do dự.
âCó chuyá»n gì?â
Lúc nà y, má»t ngÆ°á»i từ trên lầu cháºm rãi bÆ°á»c xuá»ng.
Hai bảo vá» láºp tức cúi Äầu, âÃng chủ, hắn cầm thẻ của Fanny.â
âNga?â NgÆ°á»i ná» Äảo mắt nhìn Triá»n Dá»±c, âFanny Äâu? Cô ấy là vai chÃnh của tôi.â
Trong lòng Triá»n Dá»±c cùng Bạch VÅ© khẽ Äá»ng â NgÆ°á»i nà y mặc tây trang mà u xám, phÃa sau có hai ngÆ°á»i mặc Äá» Äen, quá khéo, Äây chÃnh là ngÆ°á»i lúc nãy Äá»t tòa nhà kia.
NgÆ°á»i ná» vẫn Äeo kÃnh mắt, thấu kÃnh mà u trà cÅ©ng vô pháp ngÄn cản Äôi mắt mà u Äá»ng Äang Äánh giá Triá»n Dá»±c.
âCô ấy bá» bá»nh.â Triá»n Dá»±c mặt không Äá»i sắc, âTôi Äến thay ca.â
âHa hả.â NgÆ°á»i mặc tây trang ná» nụ cÆ°á»i, âFanny là nữ.â
Triá»n Dá»±c nhìn hắn trong chá»c lát, cá»i áo khoác ra ném cho Bạch VÅ©, bÆ°á»c tá»i gần ngÆ°á»i mặc tây trang, vẻ mặt bình tÄ©nh há»i, âTôi không Äược à ?â
Mục Tát ôm cánh tay Khải che miá»ng nhá»n xuá»ng, âÃi da! Dá»±c Dá»±c hảo dụ!â
Khải không nói gì, trong lòng há»i ông trá»i, có gì Triá»n Dá»±c không là m Äược không.
Cặp mắt của ngÆ°á»i mặc tây trang không thá» dá»ch chuyá»n khá»i ngÆ°á»i Triá»n Dá»±c, thầm hÃt má»t hÆ¡i, lá» ra tán thÆ°á»ng, âÄÆ°Æ¡ng nhiên là Äược, so vá»i cô ta thì cáºu Äẹp hÆ¡n nhiá»uâ¦â Nói xong khoát tay vá»i hai bảo vá».
Hai bảo vá» giúp hắn má» cá»a, Triá»n Dá»±c và o trong, ngÆ°á»i mặc tây trang má»m cÆ°á»i, âTôi chá» mà n biá»u diá»
n của cáºu.â
Triá»n Dá»±c không thèm ÄỠý, bÆ°á»c và o háºu trÆ°á»ng, tìm Äược phòng trang Äiá»m của Fanny, và o trong, Äóng cá»a lại.
Mục Tát Äã bình tÄ©nh lại Äược má»t chút, thấy Bạch VÅ© nhÆ° Äầu gá» Äứng che trÆ°á»c mặt mình, liá»n tiến tá»i há»i hắn, âAi, anh có muá»n ngá»i má»t lát không? Dá»±c Dá»±c tra xong sẽ ra liá»n.â
NhÆ°ng Bạch VÅ© không há» nhúc nhÃch.
Mục Tát tò mò, tiến sát tá»i vừa thấy, Bạch VÅ© yên lặng nhìn con ÄÆ°á»ng mà Triá»n Dá»±c bÆ°á»c và o, Äôi mắt mà u tÃm nhạt Äã dần chuyá»n sang Äá»â¦
Mục Tát bắt Äầu hoà i nghi huyết thá»ng của Bạch VÅ©, nếu là huyết tá»c, huyết tá»c là m sao có Äôi mắt mà u trắng, nếu là ngÆ°á»i, ngÆ°á»i là m sao có ngoại hình xuất chúng thế nà y?
NhÆ°ng khi Äôi mắt của Bạch VÅ© Äã chuyá»n sang mà u Äá» hoà n toà n, Mục Tát má»i má» to mắt⦠ChÃnh hắn cÅ©ng có Äôi mắt mà u Äá», nhÆ°ng hắn chÆ°a bao giá» thấy mà u Äá» nà o nhÆ° thế nà y! Trong con ngÆ°Æ¡i giá»ng nhÆ° có máu Äang chảy, sâu không thấy Äáy, giá»ng nhÆ° biá»n cả có mà u Äá» váºy. Mục Tát không biết nên hình dung thế nà o, Äôi mắt nà y là m cho hắn sợ hãi, giá»ng nhÆ° hắn sẽ bá» túm lấy dìm xuá»ng nÆ°á»c cho tá»i chết, biến mất hoà n toà n.
Mà ngay lúc hắn nháºp thần, Bạch VÅ© Äá»t nhiên ná» nụ cÆ°á»i.
Khóe miá»ng Äá»ng thá»i nhếch lên, rÄng nanh sắc nhá»n lá» ra, sau Äó hai mắt chuyá»n lên ngÆ°á»i Mục Tát.
Thanh âm trầm thấp giá»ng nhÆ° lầm bầm má»t mình, âVá»n tÆ°á»ng rằng sẽ không có gì, ai ngá» lại thú vá» nhÆ° váºy⦠Con ngÆ°á»i quả nhiên chÆ°a bao giá» là m tôi thất vá»ng.â
Khải Äang uá»ng rượu, chá» thấy Mục Tát Äá»t nhiên che mắt chạy tá»i, âMá Æ¡i cứu con!!â
âLà m cái gì váºy?â Khải cứng ngắc nhìn hắn.
âÄáng sợ, tháºt Äáng sợ!â Mục Tát ôm Äầu phát run.
Lần Äầu tiên Khải thấy bá» dáng nà y của hắn, không giá»ng nhÆ° giả vá» mà là sợ hãi tháºt sá»±. Cái gì Äã dá»a Mục Tát tá»i mức nà y? Hắn nghi hoặc ngẩng Äầu, liá»n nhìn thấy Bạch VÅ© Äang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bên cạnh, mà Äá»i vá»i tất cả huyết tá»c có mặt ngay lúc nà y, ai cÅ©ng sẽ không tá»± giác mà run.
DÆ°á»i ánh Äèn Äầy mà u sắc của quán bar, Bạch VÅ© có là n da cùng mái tóc trắng nhÆ° tuyết, hÆ¡n nữa Äôi mắt còn mang má»t mà u Äá» chứa khà sắc yêu dá».
Khải bá»ng nhiên chú ý tá»i chiếc nhẫn trên tay hắn, chiếc nhẫn bảo thạch mà u Äá», Khải hÆ¡i sá»ng sá»t, nhìn kỹ Bạch Vũ⦠Nếu biến mái tóc của ngÆ°á»i nà y dà i tá»i thắt lÆ°ng thì sao?
Khải Äá»t nhiên nhá» tá»i trÆ°á»c Äây, ông cá» Äã từng cho hắn xem qua má»t quyá»n sách cá». Trong sách có bức há»a của má»t ngÆ°á»i, tóc dà i trắng sạch, trÆ°á»ng bà o trắng toát, Äeo má»t chiếc nhẫn mà u Äá» có tên là âHuyết Chi Hải DÆ°Æ¡ngâ, sâu không thấy Äáy giá»ng nhÆ° Äôi mắt của ngÆ°á»i nà y váºy.
Hắn còn nhá» rất rõ, ông cá» Äã nói vá»i hắn, Äây là thần của huyết tá»c, sá» hữu dòng máu cao quý nhất, bạch huyết tá»c. Tà n bạo nhất, tà ác nhất, là ngÆ°á»i khiến cho bất kì ai cÅ©ng phải sợ hãi!