Bạch Vũ đột nhiên mất tích, bởi vì hắn nhớ tới một chuyện.
Hắc huyết tộc căn bản đều có mắt đen và tóc đen, tuy nhiên vẫn có một sự phân biệt nhất định, sẽ có người mang đôi mắt màu xanh lá cây… Giống như cặp mắt của Abel vậy. Loại cảm giác yêu dị này, mặc dù đã trải qua một ngàn năm nhưng Bạch Vũ vẫn còn nhớ rõ, là huyết mạch của gia tộc Lancer, vì thế Bạch Vũ liền nghi ngờ gia tộc Hysen có phải là con cháu của gia tộc Lancer sau khi bị diệt vọng?
Bạch Vũ cho tới bây giờ vẫn luôn tự hỏi, ai đã đánh thức hắn dậy, đối phương có biết chân tướng thật sự đằng sau giấc ngủ dài của hắn không, mà trải qua một ngàn năm, lịch sử của huyết tộc đã xảy ra đứt gãy, bí mật của nó đã không còn nhiều người biết, nhưng việc Triển Dực ra đời, so với chuyện mình bị đánh thức, có thể cất giấu điều gì không, đây là điều Bạch Vũ tương đối quan tâm.
Bạch Vũ lúc nãy đi theo ông cụ tóc trắng kia, lên lầu, đến phòng họp ở tầng cao nhất.
Ông cụ tóc trắng gõ cửa, vào trong.
“Chủ nhân, bọn họ đã bắt đầu điều tra.”
“Ừ.” Abel nhẹ nhàng đáp ứng, “Hội nghị cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành, đừng để bị ảnh hưởng.”
“Vâng.”
Quản gia sau khi đáp ứng liền rời đi.
Bạch Vũ bí mật đứng ngoài cửa, cảm thấy cũng chẳng có gì khả nghi, chẳng lẽ là mình đa nghi?
Đang do dự, Abel đột nhiên lên tiếng, “Nếu đã tới thì vào nói chuyện một lát đi.”
Bạch Vũ nhướn mày, cảm thấy vào trong nói chuyện cũng chẳng mất mát gì, liền bước vào.
Abel nhìn Bạch Vũ, đứng lên, tự rót trà tiếp đãi hắn, “Không nghĩ tới tôi lại có thể gặp được một bạch huyết tộc, đúng là rất vinh hạnh.”
Bạch Vũ nghe giọng của hắn, người đánh thức mình là hắn? Hơn nữa hắn cũng cảm thấy, là huyết tộc, mặc dù Abel cũng coi là xuất chúng nhưng bề ngoài nhìn vẫn còn quá trẻ, không có bản lĩnh gọi mình dậy được.
“Tôi rất muốn biết tại sao bạch huyết tộc lại xuất hiện?” Abel mở miệng hỏi.
Bạch Vũ không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt màu xanh của hắn, càng nhìn mày càng chau lại, cuối cùng nở nụ cười, nói với cặp mắt kia, “Lancer, ông già sống dai như ông thì ra là trốn ở đây.”
Abel nghe không hiểu, nhìn Bạch Vũ.
“A a.” Bạch Vũ chỉ cười nhưng không nói, đứng lên, “Tôi phải đi rồi, xem ra cậu cũng chẳng biết gì.”
“Chờ một chút, tôi có một thứ muốn đưa cho anh xem.” Abel giữ Bạch Vũ lại, bước tới bên két sắt, mở khóa ra, lấy ra một cái hộp gỗ màu đen cổ xưa. Trên hộp gỗ được khắc đầy hoa văn chằng chịt. Cái hộp vừa đưa tới trước mặt, Bạch Vũ liền biết bên trong có thứ gì, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm vài phần. Vươn tay nhẹ nhàng chậm rãi mở nắp hộp.
Bên trong là một chiếc đầu lâu bằng thủy tinh trong suốt. Hẳn là thuộc về một đứa trẻ, hoặc chẳng qua chỉ thu nhỏ lại, rất tinh xảo.
Bạch Vũ nhẹ nhàng nâng đầu lâu lên, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Abel không rõ, nhìn khuôn mặt biến hóa của Bạch Vũ, “Đây là cái gì?”
“Một trong những tổ tiên của cậu.” Bạch Vũ nhàn nhạt trả lời.
“Cái gì?” Abel không hiểu.
“Lancer, đã qua nhiều năm rồi vẫn không chịu bỏ nó à?”
Abel bất đắc dĩ nhìn Bạch Vũ, “Nãy giờ anh cứ một mực gọi Lancer, là nói vua Lancer?”
“Cất đi, thứ này ngoại trừ có giá trị kỉ niệm ra thì cũng chẳng xài được đâu.” Bạch Vũ đặt đầu lâu vào trong hộp, nhẹ nhàng vuốt hoa văn ở trên.
“À đúng rồi, về chuyện của em tôi, nhờ anh xin lỗi Triển Dực giùm.” Abel nói.
Bạch Vũ ngẩn người, nhớ lại tên hắc huyết tộc hai ngày trước bị té thành thịt nát, tên là gì nhỉ…
“Rượu của gia tộc Lancer rất ngon, anh có muốn uống thử không?” Abel lấy một chai rượu từ trong ngăn kéo ra.
Bạch Vũ cong khóe miệng, cảm thấy có gì đó rất buồn cười. Hắn nhận chai rượu, nhìn, “Rượu của Lancer…” Mở nắp ra ngửi ngửi, nhấc mi — Cũng không tồi.
…
Triển Dực ở trong phòng tìm một hồi, cuối cùng tìm được một văn kiện, một nửa tài liệu bên trong không cánh mà bay.
Triển Dực cảm thấy kì lạ, Trần Vĩ là quỷ đỏ biến dị cấp mấy? Trước đó hắn đã từng gặp qua không ít, nhưng trong cơ thể sinh trưởng mấy quả cầu thịt kia là lần đầu tiên, hơn nữa quả cầu thịt đó còn có sinh mạng.
Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo từ cửa truyền tới.
Triển Dực buông xấp tài liệu trong tay, hơi nghiêng mặt nhìn ra cửa.
Ngoài cửa chính, có một người đàn ông mặt quần áo đen.
Dáng người cao ráo, nửa bên mặt kết vảy, Triển Dực biết người này.
Đại khái đoán được lý do hắn tới đây, Triển Dực cũng chẳng thèm để ý, đặt tài liệu xuống, lật văn kiện khác.
“Mấy trưởng lão muốn cậu về nói chuyện.” Lân mở miệng, nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện bạch huyết tộc kia.
“Đó là trưởng lão của huyết tộc, tôi là người.” Triển Dực tiếp tục lật tài liệu, “Ở đây là hiện trường gây án, người không có nhiệm vụ thì miễn vào.”
“Tôi không nói lại lần thứ hai, đây là lệnh của cấp trên.”
Lời vừa dứt, Triển Dực liền thấy có bốn người mặc áo đen.
Triển Dực cau mày, lầm bầm, “Phiền phức.”
“Dực Dracula, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng!” Lân vừa dứt lời, bốn người mặc áo đen rút ra một dải lụa.
Triển Dực xoay đầu, lạnh lùng nhìn Lân, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi tên là Triển Dực, Dracula cái gì chứ, tôi không biết.”
“Vũ nhục tổ tiên của mình, chỉ làm tội của cậu càng thêm nặng.” Thanh âm của Lân lãnh khốc, “Đừng ép tôi phải động thủ.”
Triển Dực buồn cười nhìn hắn, “Anh cảm thấy tôi sợ anh?”
Lân run lên, phân phó thuộc hạ, “Bắt hắn!”
Ra lệnh một tiếng, bốn người còn chưa làm gì, Triển Dực đã cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn, đập lên đầu một người áo đen đứng cạnh cửa sổ.
Người kia né tránh, nhưng Triển Dực lại vươn tay nắm dải lụa sau lưng hắn, níu lại, lui về phía sau kéo một phát đồng thời cũng đạp hắn bay ra ngoài.
Ba người còn lại tụ thành một chỗ, nhào về phía Triển Dực.
Triển Dực phi ra ngoài, nhưng cũng không rơi xuống, dải lụa trong tay hắn như cao su, đàn hồi rất tốt, Triển Dực quấn dải lụa vào cổ người áo đen bên cửa sổ, vòng sang cửa sổ bên kia, người áo đen đứng không vững, từ bệ cửa rơi xuống dưới.
Triển Dực thuận thế bay qua cửa sổ, xoay người đạp người thứ ba ra ngoài, thuận tiện dùng dải lụa quấn chân người thứ tư, đánh cùi chỏ vào mặt hắn, ném đi.
Toàn bộ đều xảy ra trong chớp mắt, Triển Dực vứt dải lụa, nhìn Lân, “Tôi không phải người của Dracula, quy củ của mấy người không thể áp dụng với tôi.”
“Gia tộc chỉ có người chết, không có phản đồ.” Lân có chút đần độn, vẫn lao đầu về phía Triển Dực. Bạn đang
Triá»n Dá»±c nghiêng ngÆ°á»i né tránh công kÃch của hắn, tay trái của Lân Äầy vảy, cứng rắn không Äao thÆ°Æ¡ng nà o có thá» chặt Äược. Hà m rÄng của quá»· hút máu là thứ cứng nhất trên Äá»i, chế tạo thà nh vảy sẽ biến thà nh má»t công cụ phòng ngá»± mạnh nhất, còn tÆ°Æ¡ng Äá»i sắc bén.
Lấy tay là m vÅ© khÃ, Lân chÃnh là má»t ngÆ°á»i rất mạnh.
Äáng tiếc ngÆ°á»i hắn Äá»i phó lúc nà y là Triá»n Dá»±c. Thân thá» Triá»n Dá»±c linh hoạt vô cùng, tạo thà nh má»t áp lá»±c rất lá»n vá»i Lân.
Lân phát hiá»n ra, nÄng lá»±c của Triá»n Dá»±c hình nhÆ° Äã mạnh hÆ¡n, cÆ¡ há»i giao thủ vá»i hắn không nhiá»u, mặc dù Triá»n Dá»±c không phải dùng sá»± chiến Äấu là m mục ÄÃch sá»ng sót, nhÆ°ng dù sao hắc kiếp vẫn hÆ¡n huyết tá»c á» tá»c Äá» và sức mạnh, cho nên Triá»n Dá»±c Äang chiếm thế thượng phong.
Lân không còn nhẫn nại, hắn liá»n nhá» tá»i con dao Elena cho mình.
Con dao chÆ°a chắc có thá» là m Triá»n Dá»±c bá» thÆ°Æ¡ng, coi nhÆ° trên Äó có thuá»c mê Äi, nhÆ°ng là m sao Äá» Triá»n Dá»±c trúng kế? Chá» có thá» xà i chiêu Äánh lén thôi.
Suy nghÄ©, hắn vung tay, con dao mà u Äá» bay Äi.
Ngay cả Lân cÅ©ng không ngá» tá»i, chiêu nà y lại có hiá»u quả không ngá».
Con dao mà u Äá» dÆ°á»i ánh mặt trá»i sinh ra phản quang Äá» rá»±c, ánh sáng trá»±c tiếp chiếu và o mắt Triá»n Dá»±c.
Trong nháy mắt Äó, Triá»n Dá»±c cảm thấy mắt mình nhÆ° ngừng hoạt Äá»ng. Hắn hÆ¡i sá»ng sá»t, cảm thấy bên vai hÆ¡i Äau, có cái gì Äó Äâm và o⦠Äại não Triá»n Dá»±c lÆ°u lại ba giây thanh tá»nh, hiá»u mình bá» ngÆ°á»i ta Äánh lén. Há»ng quang kia, phải là của há»ng diá»u thạch tạo thà nh.
Kết cấu của mắt Triá»n Dá»±c vá»i huyết tá»c rất khác nhau, nhÆ°ng so vá»i con ngÆ°á»i thì nhạy bén hÆ¡n, cái nà y tá»t cÅ©ng không tá»t, hai mắt của hắn sẽ gặp trá» ngại khi thấy ánh sáng quá Äá». Má»t dao kia, Triá»n Dá»±c liá»n biết chiêu nà y của ai â Trong Äầu thoáng hiá»n lên khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i quá»· dá» của bà già Elena, hắn còn nhá» lúc nhá» Elena có nói, âThì ra Dá»±c Dá»±c sợ ánh sáng của há»ng diá»u thạch a.â
Lân tiếp nháºn Triá»n Dá»±c té xuá»ng, nghe thấy tiếng bÆ°á»c chân, hắn liá»n nhảy ra ngoà i cá»a sá», lên xe rá»i Äi.
Trong nháy mắt hắn nhảy xuá»ng, Khải chạy và o, bá»n phÃa tìm kiếm, không thấy ai, há»ng rá»i!
Suy nghÄ© má»t chút, hắn chạy ra hà nh lang, lên cầu.
Khải vừa má»i và o thang máy lên lầu, thang máy xuá»ng lầu bên kia má» ra, ông quản gia tóc trắng cháºm rãi bÆ°á»c ra, Äi vá» phÃa ngÆ°á»i phục vụ, âÄại nhân.â
âCó là m theo lá»i ta không?â
âDạ có.â NgÆ°á»i phục vụ gáºt Äầu, âNgÆ°á»i tá»i há»i là Khải chứ không phải Triá»n Dá»±c, tôi nói hắn lên lầu vá»i ông chủ.â
Quản gia gáºt Äầu, sau khi Äuá»i hắn Äi, ông và o thang máy, không nghÄ© ra â NgÆ°á»i kia lại tá»i Äây, không biết Bạch VÅ© may mắn hay Triá»n Dá»±c xui xẻo Äây?
Bạch VÅ© Äang thÆ°á»ng thức chai rượu vá»i Abel, Äá»t nhiên nghe thấy tiếng bÆ°á»c chân dá»n dáºp bên ngoà i.
Khải vá»t tá»i cá»a, nhìn thấy tình cảnh bên trong, quả nhiên â Bạch VÅ© hình nhÆ° Äang nói chuyá»n rất vui vẻ vá»i Abel, bá» dáng hai ngÆ°á»i còn nhÆ° muá»n cụng ly.
Khải nhá»n không Äược, bÆ°á»c nhanh và o, nÃu cỠáo Bạch VÅ©, âAnh rá»t cuá»c là ngÆ°á»i nà o?â
Bạch VÅ© nhấc mi, âCáºu má»i là ngÆ°á»i, ông Äây là huyết tá»c!â
âAnh tá»i gần Dá»±c là có mục ÄÃch gì?â Khải nhìn Abel Äang cầm ly rượu má» má»t, âHai ngÆ°á»i quen nhau?â
Bạch VÅ© ngẩng mặt lên suy nghÄ©, âÃn⦠Hắn có thá» coi là bạn cÅ©.â
Abel nhìn Bạch Vũ, bạn cũ?
âÄúng rá»i.â Bạch VÅ© cÅ©ng không ÄỠý tá»i khuôn mặt Äen xì của Khải, há»i, âDá»±c Dá»±c Äâu? Kêu lên Äây uá»ng má»t ly.â
âUá»ng cái Äầu anh, Triá»n Dá»±c bá» bắt vá» rá»i!â
Khải Äẩy chai rượu Bạch VÅ© ÄÆ°a tá»i trÆ°á»c mặt, âAnh cÅ©ng là huyết tá»c mà ha, cÅ©ng biết phản bá»i gia tá»c là cái tá»i gì, anh không phải là bạch huyết tá»c sao? Sao lúc Dá»±c nguy hiá»m nhất lại không á» cạnh hắn?â
Bạch VÅ© trầm mặc, Äặt chai rượu xuá»ng bà n, nói tá»nh, âTôi cảm thấy hắn không cần bảo vá».â
Khải không muá»n nói nữa, xoay ngÆ°á»i ra ngoà i.
Bạch VÅ© sá» cằm, nhìn Khải ná»i giáºn Äùng Äùng rá»i Äi.
Abel bÆ°á»c tá»i, âXảy ra chuyá»n gì váºy?â
âTôi cÅ©ng muá»n biết.â Bạch VÅ© nhìn hắn, âCái thằng ngá»c ruá»t ngá»±a kia sao lại biết tôi á» Äây?â
Abel hÆ¡i sá»ng sá»t, má»m cÆ°á»i nhìn Bạch VÅ©, âChuyá»n anh chú ý không giá»ng ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng.â
âCÅ©ng không kì lạ, bá»i vì giao thiá»p vá»i má»t sá» ngÆ°á»i, vẫn nên cẩn tháºn má»t chút.â Bạch VÅ© giá»ng nhÆ° hà m ý Äiá»u gì Äó, âRượu lần sau uá»ng tiếp, gần Äây phải báºn rá»n là m anh hùng cứu mỹ nhân.â
Nói xong, Bạch VÅ© Äút hai tay và o túi, bÆ°á»c ra ngoà i, vừa ra tá»i cá»a liá»n xoay Äầu lại há»i Abel, âMấy trÆ°á»ng lão của Dracula á» Äâu?â
Abel cÆ°á»i, âTôi rất sẵn lòng nói cho anh biết Äá»a chá», chuyá»n phát triá»n so vá»i kế hoạch của tôi cà ng thú vá» hÆ¡n.â
Bạch VÅ© ÄÆ°a tay nháºn Äá»a chá», liếc mắt nhìn, rá»i Äi, nụ cÆ°á»i trên môi cÅ©ng dần biến mất â Chuyá»n cà ng ngà y cà ng kì lạ, mấy trÆ°á»ng lão rõ rà ng chá» tìm Äại má»t cái cá» Äá» bắt Triá»n Dá»±c. Dù sao Triá»n Dá»±c cÅ©ng không phải huyết tá»c, con ngÆ°á»i hẳn là không cần bá» mấy ông già kia chất vấn, nói cái gì mà không cho phép có phản Äá», dòng máu chảy trong ngÆ°á»i Triá»n Dá»±c cÄn bản chẳng phải huyết tá»c, không phải ngÆ°á»i mình thì phản bá»i cái gì? Chẳng lẽ mấy ông già Äó Äá»nh mượn cá» Äá» tra cái gì? Lấy sá»± thông minh của Triá»n Dá»±c, có phải hắn cÅ©ng nghi ngá», cho nên má»i cá» tình Äi theo?