Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 20: Cái chết bất ngờ




Trong mật thất âm u, có một cái bàn hình bầu dục màu đen được trang trí bằng nhiều hoa văn phức tạp. Giữa bàn có một chiếc huy chương hình tròn, bị cây thánh giá chẻ đôi, từng giọt nước nhỏ xuống trông như huyết dịch đỏ tươi, đây là một loại ruby được chế từ xa xưa, cho nên trong bóng tối, cái bàn vốn dĩ đã làm căn phòng trở nên nặng nề nay càng thêm phần yêu dã.

Một ngón tay dài, trắng như tuyết, nhẹ nhàng vuốt lên khe rãnh của cái bàn, sờ soạng hoa văn lồi lõm, làn da trắng mịn, làm người ta không khỏi liên tưởng đến một thiếu nữ đang ở tuổi thanh xuân, vẻ đẹp đầy sức sống so với chiếc bàn tạo nên mỹ cảm trái ngược vô cùng.

“Dực Dực gần đây chẳng thèm để ý tới ta.”

Thanh âm u oán kiều mỵ vang lên, bàn tay nhẹ nhàng khoác lên bả vai của một người mặc áo đen anh tuấn, cao ráo, chiếc váy màu trắng mỏng manh phất qua chiếc áo màu đen của đối phương, tạo nên tiếng va chạm rất nhỏ.

“Cô không lo sao?” Người áo đen quay mặt sang, nửa khuôn mặt lộ ra nét tuấn tú xinh đẹp, nửa mặt bên kia đã bị lớp vảy màu xanh che đậy, có một loại tà dị, nhưng cũng không quá khó coi.

“Lo cái gì?” Thiếu nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh như biển sâu xinh đẹp, màu sắc giống như nước, đôi môi màu mật càng làm khuôn mặt hoàn mỹ trở nên cám dỗ. Ngũ quan xinh đẹp, đường cong thân thể mềm mại, so với Triển Dực có vài phần giống nhau. Gương mặt kia, ngoại trừ xinh đẹp, thì cũng chẳng tìm được từ gì khác để hình dung, hoặc có thể nói, khi nhìn thấy gương mặt này, ai cũng không thể suy tính bất cứ điều gì.

“Gia tộc Raymond đưa đồ tới cho cô chưa?”

Nhưng mà, người áo đen đứng đối diện, chẳng có chút suy suyễn gì với nhan sắc kia, tựa hồ đã sớm tập thành thói quen, dùng thanh âm không nóng không lạnh hỏi, trong đó cũng ẩn vài phần cung kính.

“Coi rồi.” Thiếu nữ cong khóe miệng, lộ ra nụ cười hoạt bát, vươn tay mở một cái hộp trên bàn, lấy ra sợi tóc trắng, đưa đến bên mũi nhẹ nhàng ngửi mấy cái, hơi nheo mắt lại, “Không có mùi gì hết, a, không đúng, có mùi của thần minh.”

“Cô không thấy lạ à, sao bạch huyết tộc lại tự nhiên hồi sinh?”

“Sao phải thấy lạ?” Giơ sợi tóc màu trắng như ẩn như hiện trước mặt, thiếu nữ nghiêng người tựa vào ngực người áo đen, “Dực Dực có thể sống, nghĩa là trên đời này có nhiều chuyện bất ngờ lắm, cho dù có long trời lở đất cũng là chuyện bình thường.”

“Không cần điều tra?”

“Ừ…” Thiếu nữ xoay người, bước tới cái hộp làm bằng da gấu màu trắng, vươn chân, dùng ngón chân nhẹ nhàng vuốt lông, “Quà của ta đó!”

“Ai tặng vậy?”

“Ryan!” Trên vẻ mặt thiếu nữ mang nét ngây thơ, mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có một đôi giày cao gót màu đỏ.

Thiếu nữ cầm lên nhìn một chút, “Ân… Rất đẹp.”

“Sao lại nồng nặc mùi máu thế này?” Người áo đen không hiểu.

“Ryan tặng cho ta dĩ nhiên không phải giày bình thường.” Vừa nói thiếu nữ vừa mang giày vào, sau đó đi lại tại chỗ.

Trong bóng tối, người áo đen thấy đôi giày thoáng hiện lên ánh sáng quỷ dị, buồn bực, “Màu tráng men rất lạ.”

“Cái này là tráng máu.”

Người áo đen cau mày, “Mánh khóe mới của Ryan à?”

“Từ trước tới nay nó đều lấy lòng phụ nữ.” Thiếu nữ nói rất đắc ý, “Hơn nữa ta còn là mỹ nhân!”

Người áo đen lắc đầu một cái, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Người áo đen ra mở, cung kính chào, “Đại thiếu gia.”

Vàa cửa chính là Eide, hắn khẽ gật đầu, bước tới bên bàn tròn, “Dực bị cuốn vào chuyện của gia tộc Hysen.”

“Ta biết.” Thiếu nữ vừa nói vừa tựa vào chiếc bàn, than nhẹ, “Ai, Dực Dực càng ngày càng nghịch hà.”

“Các trưởng lão muốn gọi nó tới để chất vấn.” Eide trầm giọng, “Cảm thấy sao?”

“Ta cảm thấy thế nào quan trọng à? Nó sẽ nghe lời ta sao?”

“Lần này mang tính cưỡng chế, Dracula không cho phép xuất hiện phản đồ, kể cả hắc kiếp cũng không được.” Eide lạnh giọng, “Tôi đã dung túng nó quá lâu.”

“Ý mi là nếu giờ nó không muốn tới, mi sẽ xuất hắc kỵ sĩ bắt nó có phải không?” Thiếu nữ nâng tai, nhấc chân lên, hoảng a.

“Đúng vậy.”

“Ân, nhưng mà theo ta thì không nên.” Thiếu nữ hảo ý nhắc nhở, “Tám thằng chưa chắc bắt được Dực Dực, tám chục thằng cũng không giải quyết được người luôn ở cạnh nó…” Vừa nói thiếu nữ vừa quơ quơ sợi tóc trắng.

Hàng lông mày của Eide nhíu lại, “Tóm lại lần này nó không thể không tới.”

“Muốn Dực Dực nghe lời cũng chẳng phải chuyện khó khăn, chúng ta đốt nhà nó đi, nó không có chỗ ở liền về đây.” Thiếu nữ cười hì hì, cặp mắt linh động tỏa ra linh khí, nhưng trong nháy mắt đó lại làm người ta có một cảm giác cổ quái.

Eide than thở, “Đằng ấy cũng hơn 700 tuổi rồi, lúc nói chuyện có thể bình thường một chút không?”

“Thấy ghét!” Thiếu nữ bĩu môi, “Người ta đâu có già dữ vậy!”

“Phải không? Bà nội.” Eide hiển nhiên là cố ý.

“Phải gọi là Elena!”

Emma đỡ trán, “Chuyện này tôi sẽ xử lý, còn định trông cậy vào bà ai ngờ lại cực kì lãng phí thời gian.”

“Thằng nhóc chết dẫm!”

Eide xoay người ra ngoài.

Người áo đen đóng cửa lại, xoay đầu liền thấy người mặc đồ trắng nhào vào lòng mình, “Lân, bọn họ không tôn trọng ta!”

“Cô là trưởng lão lớn nhất của hắc huyết tộc, lúc chơi đùa cũng phải có giới hạn.” Người áo đen nhắc nhở, “Hay để tôi đi, muốn bắt Triển Dực chẳng phải chuyện khó, hơn nữa tôi cũng muốn thử xem, bạch huyết tộc lợi hại đến cỡ nào.”

“Cũng tốt.” Vị “thiếu nữ” lớn tuổi nhất hắc huyết tộc, mang trong mình cái danh bà nội, gật đầu, “Ngủ vùi hơn ngàn năm, bây giờ bò ra, hẳn là sẽ biến chất, đúng không?”

Người áo đen xoay người muốn đi.

“Đợi đã.” Elena gọi hắn lại.

Người áo đen xoay đầu, nhận được một thứ mà đối phương ném sang, cau mày, phát hiện là một con dao, con dao mang màu đỏ của bảo thạch xem ra tương đối trân quý, nhưng cũng cảm thấy yếu ớt.

“Đây là đồ trang sức?” Lân lắc đầu, “Tôi không cần.”

“Con dao này được làm từ máu của thủ lĩnh hắc huyết tộc.” Elena mỉm cười, “Bên trong giam cầm linh hồn của gia tộc Lancer.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là không.” Elena liếc hắn một cái, “Trên con dao có thuốc mê, có thể dễ dàng chế ngự Triển Dực, mang nó về cũng dễ hơn.”

“Cô thật sự muốn dẫn Triển Dực về cho các trưởng lão chất vấn? Hắn sẽ phản kháng, đến lúc đó lỡ ra tay giết các trưởng lão thì…”

“Vậy thì càng tốt.” Elena nở nụ cười, lộ ra vẻ tà ác ẩn trong máu của huyết tộc, “Đám già kia chết người nào càng tốt người đó, về phần Dực Dực, nó không nghe lời thì phải chịu phạt chứ.”



Tiếng đồng hồ báo thức vào sáng sớm cũng chẳng có tác dụng đối với Triển Dực, Bạch Vũ không ngại nguy hiểm, nhào tới nắm cổ áo đang mở rộng của Triển Dực, “Dực Dực, dậy đi, trễ giờ rồi!”

Triển Dực cầm cái gối lên ném vào người hắn, mơ mơ màng màng không biết đã tỉnh chưa.

Bạch Vũ không thể làm gì, “Không dậy thì trễ buổi hội thảo y học đó!”

Lời này quả nhiên có tác dụng, Triển Dực lập tức bật dậy, nhớ ra hôm nay phải tới hội thảo y học với Mục Tát, điều tra anh rể của cô bé kia.

“Sao không kêu tôi sớm hơn!” Triển Dực liếc mắt nhìn đồng hồ, một cước đá văng Bạch Vũ đang bất mãn, rời giường thay quần áo.

Bạch Vũ khoanh tay tựa bên cửa.

Triển Dực vào phòng tắm, bởi vì quá vội nên không khóa cửa, chừa ra một khe nhỏ.

Vì thế Bạch Vũ liền hớn hở nhìn lén vào trong, thưởng thức dòng nước chảy xuống cái cổ xinh đẹp, dọc theo đường cong hoàn mỹ trượt xuống, hình ảnh hết sức động lòng người.

Triển Dực xối nước vào cái, bước ra mặc quần áo vào, thấy Bạch Vũ đang nhìn lén, nhưng cũng mặc kệ.

Điều này làm Bạch Vũ có chút bất mãn, “Sao cậu không chửi tôi?”

“Thần kinh.” Triển Dực nhanh chóng thay áo sơmi.

“Cậu luôn tùy tiện để người ta nhìn vậy ư?” Bạch Vũ càng thêm bất mãn.

Triển Dực cài nút áo không hiểu hỏi hắn, “Nhìn cái gì?”

“Nhìn cậu tắm đó!” Bạch Vũ nhướn mày.

“Nhìn thì sao?” Triển Dực cầm âu phục mặc vào.

“Thì cậu sẽ thua thiệt chứ sao!” Bạch Vũ bước tới bên cạnh nhìn Triển Dực cài nút áo, “Có muốn nhìn tôi không?”

Triển Dực cuối cùng cũng thay xong, “Nhìn con khỉ, cởi quần ra!”

Bạch Vũ há to miệng, nhăn nhó nói, “Nha! Dực Dực chủ động quá!”

Triển Dực đưa quần tây cho hắn, “Anh đang mặc đồ ngủ, ai mà cho vào, ba phút sau có mặt dưới nhà xe, không xuống đúng giờ thì ở nhà đi.” Nói xong, vươn tay cầm bữa sáng của Bạch Vũ, xuống lầu.

Bạch Vũ buồn bực thay quần, trong miệng lầm bà lầm bầm, “Hổng có tình thú gì hết á.”

Đang mặc đồ, điện thoại bàn đột nhiên reo lên.

Quả nhiên lại chuyển vào hệ thống tin nhắn tự động.

Thanh âm của Eide truyền tới, “Mấy trưởng lão muốn chất vấn em, về giải thích một chút đi, chuyện khác anh sẽ giúp em xử lý.”

Bạch Vũ hơi sửng sốt, khóe miệng lộ ra vòng cung mờ nhạt, nhấn nút nói chuyện.

“Dực?” Đối phương hiển nhiên rất kinh ngạc, “Em chịu nghe máy?”

Bạch Vũ trầm mặc ba giây, cười lên.

Tiếng cười của hắn rất dễ nghe, nhưng mà lời nói thì không dễ nghe chút nào, “Chất vấn?”

Eide khẽ cau mày, “Là anh…”

“Tôi thách cậu dám để bọn họ thử!” Bạch Vũ nói xong, cúp máy, cảm thấy chiếc điện thoại này để ở đây thật chướng mắt, vì thế cầm lên, bước tới bên cửa sổ… ném đi.

Đúng lúc đó, Triển Dực ở dưới lầu, thấy Bạch Vũ sao còn chưa xuống, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chiếc điện thoại bàn từ trên trời bay xuống chỗ mình.

Triển Dực vội vàng né sang một bên, ngẩng đầu thấy Bạch Vũ nhoài người ra nhìn, chỉ một ngón tay, lời còn chưa nói, bên cạnh đã xuất hiện một bóng trắng.

Triển Dực hơi kinh hãi, không dám tin nhìn sang bên cạnh.

Lúc này, Bạch Vũ đang đứng cạnh hắn, vươn tay chộp lấy chiếc điện thoại bàn, suy tư một chút, “Còn chưa có bể, chắc còn xài được.”

Triển Dực cau mày, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa biết rõ Bạch Vũ là người thế nào, năng lực của bạch huyết tộc mạnh tới đâu, có thể nói là rất đáng sợ. Cái tên bạch huyết tộc hắn nuôi như chó nhà này, có thể một tay bẻ gãy cổ hắn như chơi…

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Dực Dực.” Bạch Vũ bĩu môi, “Quên đổi giày rồi!”

Triển Dực đỡ trán, người này cho dù có năng lực mạnh tới đỉnh, thì trí lực cũng chỉ từ dưới đếm lên! Thôi kệ hắn đi, đi trước vậy.

“Ê! Đợi xíu đi!” Bạch Vũ vội vàng phóng lên thay giày.

Trong lòng Triển Dực nghĩ, không phải anh biết bay sao, đợi chi cho mệt!

Rốt cuộc, hai người cũng đến, Mục Tát đang đứng trước cửa chờ, trong tay cầm vé mời, ngoắc ngoắc bọn họ.

Triển Dực cau mày nhìn Khải đứng bên cạnh, “Anh tới đây làm gì?”

“Cậu chưa biết gì hả?” Khải hiển nhiên vô cùng lo lắng, “Mấy trưởng lão quyết định chất vấn cậu đó!”

Triển Dực hơi ngẩn người, ngay sau đó liên tưởng tới chiếc điện thoại xém nữa ném trúng mình, xoay đầu nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ lúc này đang ngước mặt nhìn trung tâm hội nghị bay giữa không trung, “Ồ! Khí phái ghê.”

“Trung tâm này lớn nhất thế giới đó.” Mục Tát chạy tới giới thiệu với Bạch Vũ, “Đại vương, hội nghị của chúng ta ở tầng 138.”

Bạch Vũ nhìn hai giây, vươn tay che mắt do ánh nắng chiếu vào thủy tinh, hắt ra rất chói, tự nói với mình, “Hôm nay ông trời ném cái gì xuống vậy a…”

Mục Tát với Khải đều không hiểu, Bạch Vũ vươn tay nhẹ nhàng kéo Triển Dực, để hắn bước sang hai bước.

Mục Tát nghi ngờ ý nghĩa của động tác này, sau đó lập tức truyền tới thanh âm kì lạ.

Hai người ngẩng đầu, vội vàng tránh ra, sau đó một thanh âm “Ba” thanh thúy vang lên, một người ngã xuống cạnh bọn họ, có thể vì rơi từ nơi quá cao, nên khi rớt xuống đã biến thành một miếng thịt nát, đồng thời cũng nổ tứ tung.

Dưới đất máu chảy ồ ồ không dứt.

Mà quỷ dị hơn chính là, bên trong thi thể kia, có rất nhiều viên nhỏ nhỏ rơi ra, nhìn giống như quả ô liu, màu đen, hình như một loại quả nào đó.

“Trái này là mận khô?” Mục Tát đứng bên cạnh miếng thịt nát, xoay đầu nhìn đống quả màu đen, “Chết kiểu này thật quỷ dị, ăn nhiều mận khô quá xong tiêu hóa không được rồi nhảy lầu.”

Lúc này, trong không trung có một cái vé từ từ bay xuống, vừa lúc rơi trên đống quả cùng thi thể huyết nhục mơ hồ.

Mục Tát nhặt vé lên nhìn, phát hiện là vé mời tới buổi hội thảo y học, mà ở trên đó viết tên một người, đó là — Trần Vĩ!