Tiểu Hạ tìm một quán cà phê, chọn một vị trí trong góc, ngồi xuống cùng Triển Dực và Bạch Vũ.
“Em cho hai anh xem cái này.” Tiểu Hạ thần bí mở túi ra, lấy vài lọ thuốc, đặt trước mặt hai người.
Triển Dực cầm cái lọ lên nhìn, khẽ cau mày, đều là thuốc trị chứng trầm cảm, có chút không hiểu nhìn nó, “Em lấy ở đâu?”
“Là thuốc của chị em!” Tiểu Hạ buồn bực, “Mỗi ngày chị em đều gặp ác mộng, ngày nào cũng mất ngủ hết!” Vừa nói vừa mở ví ra, lấy một tấm hình chụp cùng chị gái, “Anh nhìn nè, đây là chị em.”
“Cũng đẹp nhỉ.” Bạch Vũ liếc một cái.
“Còn đây là bộ dáng của chị em bây giờ.” Tiểu Hạ lấy ra một tấm khác, giơ cho hai người nhìn.
Hai người có chút không hiểu, bởi vì người trong tấm hình rất gầy, hơn nữa hai mắt không có thần sắc, mắt nổi gân xanh, hõm sâu vào trong, nhìn thế nào cũng không ra đây là một người chỉ hơn 20 tuổi.
Triển Dực khẽ cau mày, nhìn Tiểu Hạ, “Bị cái gì thế này?”
“Là do anh rể hại!” Tiểu Hạ thần bí nói.
Bạch Vũ liếc nhìn cô gái người không ra người, quỷ không ra quỷ trong tấm hình, gật đầu, “Anh rể của em có thù oán gì với chị em hả?”
Tiểu Hạ lắc đầu.
“Vậy chứ yêu thương nhau lắm sao?” Bạch Vũ bĩu môi.
Triển Dực không lên tiếng, ngẩn người nhìn tấm hình.
Bạch Vũ nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Ai, chỉ bằng một câu mắt đỏ của con bé này mà cậu lại tin? Cũng có thể là do nhìn lầm.”
Tiểu Hạ tức giận, “Tất nhiên là không phải! Chị em nói, chị em cảm thấy có người theo dõi mình!”
“Tại sao em lại nghi ngờ anh rể mình?” Triển Dực hỏi.
“Anh rể của em rất bận rộn, thường xuyên không ngủ ở nhà. Có một lần, chị em đột nhiên dậy lúc nửa đêm, nói có người ở ngoài cửa sổ.” Tiểu Hạ nói tới đây, thanh âm giảm xuống vài phần, “Một tối kia, em thấy anh rể đứng trên ban công, nhìn chằm chằm vào phòng.”
Triển Dực cùng Bạch Vũ đều nhấc mi, “Sau đó?”
“Lúc đó em cũng không để ý tới, nhưng sau đó nghe chị em nói… tối hôm đó anh rể không ở nhà.”
Trừ lần đó ra, Tiểu Hạ cũng không đưa ra thêm chứng cứ xác thực nào khác. Triển Dực cảm thấy chi bằng gặp người kia thử một lần, cho nên liền hỏi, “Anh rể em làm nghề gì?”
“Bác sĩ.” Tiểu Hạ bổ sung thêm, “Khoa phụ sản.”
“Vậy chẳng phải hắn là người rất tốt sao?” Triển Dực lầm bầm, “Có hơi phiền phức.”
“Sao lại phiền phức?” Bạch Vũ tò mò hỏi.
Triển Dực nhìn hắn một cái, nói, “Các khoa khác còn vào được, chứ khoa phụ sản làm sao vô?”
Khóe miệng Bạch Vũ hơi rút, chậm rãi nói, “Cũng không phải là không có cách.”
Triển Dực sửng sốt, sau đó cau mày nhìn Bạch Vũ, hồi lâu mới hỏi, “Đừng nói là bạch huyết tộc đã tiến hóa tới mức độ, muốn sinh con là sinh được luôn nha?”
Bạch Vũ nhìn chằm chằm Triển Dực thật lâu, vươn tay sờ cằm hắn, “Thật dễ thương…”
Triển Dực vẫn còn khiếp sợ, vì vậy không kịp đề phòng, vươn tay đẩy hắn ra.
Bạch Vũ nhắc nhở, “Đồng nghiệp của cậu, cái tên hồng huyết tộc mặc đồ trắng toát đó, chẳng phải hắn cũng là bác sĩ à?”
Triển Dực nghĩ lại, Mục Tát đúng là bác sĩ, nói không chừng có thể giúp bọn họ lẻn vào trong, tiếp xúc với anh rể của Tiểu Hạ.
Sau khi hỏi thêm một vài thông tin về người đàn ông kia, Bạch Vũ và Triển Dực cùng đứng dậy, trở về trung tâm tìm Mục Tát, nhờ vả giúp một tay.
Ngoài dự đoán của hai người, Mục Tát lại biết người ‘anh rể’ kia.
“Người này không phải bác sĩ Trần sao?” Mục Tát cầm tấm hình tỏ vẻ kinh ngạc, “Trần Vĩ, một bác sĩ rất có tiếng trong ngành phụ sản.”
“Anh biết? Hắn là người thế nào?” Triển Dực hỏi.
“Cũng ok, nổi tiếng lắm, nhã nhặn, thương người, mặc dù đỡ đẻ cho huyết tộc có độ khó rất cao, nhưng mà hắn rất được các đồng nghiệp công nhận, cho nên rất nổi tiếng.”
Sau khi nghe câu chuyện do hai người thuật lại, Mục Tát khẽ nhíu mày, chạy đi tìm Phương Húc để lục tài liệu.
“Quỷ đó tiến hóa hoàn toàn, đúng là có một số năng lực đặc biệt.” Mục Tát một tay cầm ly máu, một tay lật tài liệu cho Triển Dực và Bạch Vũ xem, “Trong đó phân ra làm hai loại là tinh thần và thể chất, loại tinh thần chú trọng ở bên trong, có thể khống chế suy nghĩ của người khác, có thể làm người ta sinh ra ảo giác hoặc khiến cho năm giác quan trở nên rối loạn. Loại thể chất thì đơn giản hơn, nhưng được chia làm hai thức: thức chất chồng và thức phân giải, thức chất chồng nghĩa là tăng mạnh năng lực vốn có, nói ví dụ như họ có khí lực đặc biệt lớn, tay dài hơn người bình thường, vân vân… Mà thức phân giải cũng giống như thân thể được hóa giải, không có ngũ giác, biết giả chết, biến hình, vân vân… rất nhiều loại hình. Dựa theo virus BN không ngừng tiến hóa, cùng với giai đoạn tiến hóa khác nhau của người bệnh, chứng bệnh sẽ trở nên vô cùng đa dạng, rất khó thống kê.”
“Nếu quả thật là hắn đang giở trò quỷ, vậy hẳn là loại tinh thần rồi, loại này hình như rất khó tra.” Mục Tát lục soát một lần, “Sắp tới có một hội nghị y học, tôi nghĩ hắn sẽ tham gia, hay là tôi dẫn hai người theo?” Mục Tát nghiêm nghị nhìn hai người, “Nhưng mà hai người phải xem sách y học trước, phòng hờ để khỏi lộ.”
Triển Dực với Bạch Vũ cảm thấy có thể chấp nhận, hai người liền về nhà chờ động tĩnh.
Ba ngày sau mới mở hội nghị, nhiệm vụ đọc sách thì giao cho Bạch Vũ, Triển Dực không có nhận mệnh đi bắt quỷ đỏ, vô cùng rảnh rỗi cho nên leo lên giường đi ngủ.
Bạch Vũ đang cầm một cuốn tạp chí y học, đi một vòng rồi lại một vòng tới trước cửa phòng Triển Dực, người kia một ngày 24 tiếng, ngoại trừ ăn cơm thì đi ngủ, hơn nữa cái tướng vô cùng hấp dẫn, chẳng lẽ hắc kiếp thích ngủ?
Trước giờ cơm tối, Triển Dực rốt cuộc tỉnh ngủ, mở mắt ra, liền nhìn thấy cái đầu trắng nhách kế bên mình, cau mày liếc một cái, Bạch Vũ một tay nâng cằm thưởng thức dáng vẻ khi ngủ của mình, cũng chẳng biết hắn vào từ lúc nào.
Triển Dực ngồi dậy, mặc kệ chiếc áo sơmi đã tháo vài nút càng ngày càng trễ xuống, vươn tay cầm đồng hồ báo thức lên nhìn, các khớp xương phối hợp với cử động này, làm cho cổ áo càng mở rộng, lộ ra một mảng da trắng như tuyết, Bạch Vũ càng thêm tươi cười hớn hở.
“Điện thoại của cậu kêu nãy giờ.” Bạch Vũ lên tiếng nhắc nhở cái người chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp.
Triển Dực cầm di động lên, nghĩ không thể nào, hắn không có nghe thấy tiếng chuông di động kêu, hy vọng đừng làm nhiệm vụ chậm trễ.
“Không phải điện thoại di động.”
Lúc Triển Dực phát hiện không có cuộc gọi tới, Bạch Vũ liền chỉ chiếc điện thoại cũ kỹ trong phòng khách, “Cái đó kêu á.”
Triển Dực nhíu mày, giơ tay lên, cổ tay xinh đẹp thu hút lực chú ý của Bạch Vũ, ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phòng khách, ý bảo — Đi mở tin nhắn đi.
Bạch Vũ chạy ra ngoài mở tin nhắn thoại.
Triển Dực xuống giường, đang cài nút lại, liền nghe thanh âm của Bạch Vũ truyền ra từ điện thoại, “Hế lô, tôi là Bạch Vũ, Dực Dực bây giờ không có nhà, có chuyện gì xin nhắn lại sau tiếng Bíp, tôi sẽ nói cho hắn sau…. Bíp!”
Triển Dực cau mày nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ ôm cuốn từ điển y học thật dày ngẩng mặt nhìn trần nhà, dáng vẻ hớn hở thưởng thức kiệt tác của mình.
Đầu dây bên kia không nói gì, mà là trầm mặc một lúc lâu, sau đó có một giọng nam nghiêm túc truyền tới, “Bạch Vũ là ai?”
Động tác tay của Triển Dực hơi dừng lại, khoảng 3 giây sau, tiếp tục cài nút áo.
Bạch Vũ sờ cằm, trong giọng nói của người kia hình như có chút không vui.
“Sinh nhật của bà nội sao lại không về? Bà rất buồn.” Thanh âm tiếp tục truyền tới, “Nhớ gọi lại.”
Triển Dực cài nút áo xong, liền vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
“Còn nữa á.” Bạch Vũ nhắc nhở, nhưng Triển Dực lại “Rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Trong điện thoại tiếp tục truyền ra thanh âm, “Dực, em nói chuyện kia phải tính thế nào? Phải trả lời chắc chắn cho anh biết.”
“Gọi lại cho anh.”
“Em đi đâu vậy?”
“Cái thứ động vật cấp thấp kia đâu cần em phải liều mạng đi bắt chứ?!”
“Dực!”
…
Bạch Vũ gãi cằm, cùng là đàn ông với nhau nhưng người kia sao nói nhiều quá vậy!
Triển Dực vệ sinh cá nhân xong, bước ra, mở tủ lấy một bộ âu phục màu đen, hỏi Bạch Vũ, “Đói chưa?”
Bạch Vũ gật đầu, “Đói rồi.”
“Tôi dẫn anh đi ăn cơm.” Triển Dực mặc âu phục vào, động tác kéo lại cổ áo làm cho Bạch Vũ mím môi lại — Đẹp quá!
“Thay đồ đi.” Triển Dực nói một câu, Bạch Vũ dùng tốc độ ánh sáng chạy đi thay quần áo, hai người cùng nhau ra ngoài, mới vừa đóng cửa lại, chuông điện thoại lại vang lên. Bạch Vũ phát hiện ra Triển Dực đối với chiếc điện thoại đó có bài xích, khi tiếng chuông reo lên cũng rất nhạy cảm, có bí mật!
Lên xe, Bạch Vũ cũng không hỏi cái người đàn ông dài dòng kia là ai, mà là thưởng thức chiếc xe của Triển Dực. Đây là chiếc xe thứ hai của Triển Dực, chiếc xe lần này có vỏ ngoài màu trắng, có thể kiểm soát áp suất, vô cùng đẹp. Bên trong bọc da nhân tạo đen trắng đan xen, đường nét cũng rất đẹp mắt, vô cùng khí phái. Bạch Vũ nhìn hồi lâu, quay mặt sang nhìn Triển Dực đang đeo kính, bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới. Mặc dù người này chỉ mặc quần áo có màu đen, nhưng rất để ý tới cách ăn mặc, nhìn tới chiếc đồng hồ đeo tay, dây đeo làm bằng da, tóm lại, tất cả những thứ Triển Dực mặc trên người, đều rất thanh lịch.
Bạch Vũ đột nhiên phát hiện ra, Triển Dực hình như rất có tiền, hơn nữa ngoại trừ thời gian bắt quỷ đỏ, những lúc còn lại đều rất lười biếng, giống như một thiếu gia được nuông chiều.
Ánh mắt của Bạch Vũ lại đặt lên bàn tay của Triển Dực, ngón tay thon dài, không giống bàn tay của một con người.
Triển Dực dừng xe trước một nhà hàng xa hoa.
Hai người xuống xe, người giữ xe ân cần giữ tay lái, giúp hai người dắt xe vào bãi, Triển Dực hình như là khách quen ở đây.
Tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống, Bạch Vũ nhìn thực đơn, hỏi Triển Dực, “Cậu giàu lắm hả?”
Triển Dực ngược lại hơi sửng sốt, thuận miệng đáp, “Cứ xem là vậy đi.”
Bạch Vũ hơi bất ngờ, “Tiền lương nhiều lắm hả?”
Triển Dực lật thực đơn, “Thấp lắm.”
Bạch Vũ nâng cằm, “Nhìn bà ngoại rất có khí phái quý tộc, nhờ di sản gia tộc hả?”
Triển Dực chọn món, hời hợt trả lời, “Mẹ tôi để lại rất nhiều tư sản cho tôi.”
Lông mày Bạch Vũ khẽ động, đây là lần đầu tiên Triển Dực nhắc tới mẹ mình trước mặt hắn.
“Vậy tại sao cậu lại làm cảnh sát?” Bạch Vũ híp mắt cười hỏi, “Lý tưởng hay là muốn bảo vệ công lý?”
“Con người luôn phải tìm một vài chuyện để làm, nếu không thì sẽ rất nhàm chán.” Triển Dực thờ ơ nói.
“Vậy sao cậu lại giúp con bé kia, còn nhận tiền của nó nữa?” Bạch Vũ nghĩ không ra.
Triển Dực không trả lời, cầm ly rượu lên uống, ngẩn người.
Lúc này, có một phục vụ tới bàn bọn họ, nói nhỏ vào tai Triển Dực, Triển Dực gật đầu một cái, ý bảo đã biết.
“Tôi vào phòng vệ sinh rửa tay, đồ ăn ra thì anh ăn trước đi.” Triển Dực đứng lên rời khỏi, Bạch Vũ hiểu ra, Triển Dực cố ý chọn chỗ này, là vì có chuyện muốn làm. Tầm mắt dõi theo Triển Dực lên lầu hai, cho đến khi thân ảnh khuất ngay khúc cua… Lầu một có phòng vệ sinh sao không đi, chui lên lầu hai làm gì?
Đặt ly rượu xuống, chắp hai tay ra sau, bước tới cầu thang. Bởi vì dáng dấp rất dễ bị để ý, cho nên mới lên một nửa đã có người phát hiện, hai người mặc áo đen chạy tới ngăn hắn lại, ý bảo — Lầu hai không được lên.
Bạch Vũ quan sát hai người, biết đây là hồng huyết tộc, tóc hình như đã được nhuộm đen, mắt đeo kính áp tròng màu đen, nhìn rất quái dị, không biết chủ nhà hàng này là ai, sở thích có chút kì lạ.
Dĩ nhiên, hai người này không thể ngăn được Bạch Vũ. Cặp mắt vừa nhìn vào mắt Bạch Vũ, khí thế của hai hồng huyết tộc liền biến mất, trong đầu trở nên trống rỗng.
Bạch Vũ hỏi, “Triển Dực ở trên đó?”
“Dạ… Tam thiếu gia ở phòng ăn riêng.” Một bảo vệ trả lời.
“Tam thiếu gia?” Bạch Vũ bất ngờ, có tam thiếu gia tất nhiên sẽ có đại thiếu gia và nhị thiếu gia, Triển Dực không phải con một? Cũng đúng thôi, gia tộc của hắc huyết bình thường rất lớn, đặc biệt là hắc huyết ưu tú, anh chị em hẳn là rất nhiều, Dực là hắc kiếp, vậy anh chị em của hắn, hẳn là hắc huyết tộc hết đi?
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Bạch Vũ lập tức chạy lên lầu hai, hướng về phòng ăn riêng duy nhất của tầng.
Cửa phòng khép hờ, Bạch Vũ tới chỗ gần đó, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Đây là câu trả lời của em?”
Bạch Vũ hơi sửng sốt — Giọng nói này không phải của người dài dòng hồi nãy sao? Cho nên càng thêm tò mò, nhìn vào khe cửa.
Hắn vốn muốn nhìn xem người đang nói chuyện là ai, thế nhưng lại bị Triển Dực ngồi bên ghế sô pha hấp dẫn tầm mắt.
Triển Dực ngồi trên một chiếc ghế sô pha màu trắng, bắt chéo chân, một tay đặt lên tay vịn, ngón tay theo thói quen đặt bên cằm, tay khác tùy ý đặt lên tay vịn còn lại, bối cảnh ấm áp của giấy dán tường xung quanh làm cảnh này như một bức tranh, dĩ nhiên, còn đẹp hơn tranh vẽ.
Bạch Vũ đứng ngoài cửa thưởng thức, hoàn toàn quên mất ý niệm ban đầu.
Trên mặt Triển Dực vẫn là biểu cảm vạn năm không thay đổi, trong đôi mắt có thể thấy sự chán ghét mơ hồ, cho thấy… hắn không thích người trong phòng.
“Tốt xấu gì em cũng có một nửa dòng máu của huyết tộc, có phải nên chia sẻ một chút không?” Thanh âm kia lần nữa vang lên, Bạch Vũ rốt cuộc cũng dời tầm mắt, nhìn về phía đối diện, phát hiện bên kia không chỉ có một người.
Người đối diện đang dùng cơm, bên cạnh còn hai người khác, tuổi đã lớn, cúi đầu không nói lời nào, sắc mặt xem ra rất nặng nề. Mà người ngồi đối diện với Triển Dực xem ra khoảng chừng 30 tuổi.
Bạch Vũ nhấc mi, dáng dấp người này không tệ, đôi mắt sắc bén đã che đi vài phần nhã nhặn trên khuôn mặt, người này vô cùng uy nghiêm, trong mắt mang theo thù địch, vừa nhìn liền biết người này có địa vị không thấp. Bên ngực trái có cài một cây thánh giá nhỏ màu đỏ, cho biết thân phận của hắn.
Bạch Vũ buồn cười — Quý tộc thuộc hắc huyết!
“Tam thiếu gia, hay là cậu suy nghĩ một chút đi?” Lúc này, có một ông nãy giờ vẫn không nói gì, lên tiếng, “Hai người dù sao cũng là anh em.”
Bạch Vũ hơi kinh ngạc, cái tên hắc huyết kia là anh của Triển Dực á? Sau đó liền âm thầm lắc đầu, Triển Dực hẳn là giống mẹ nhiều hơn, không giống người này, đồng thời hắn cũng xác định — Mẹ của Triển Dực nhất định là một đại mỹ nữ!
Triển Dực đứng lên, “Tôi đã nói hết lời, anh đừng gọi cho tôi nữa.”
Nói xong, muốn rời đi.
Lúc này, người kia mở miệng hỏi, “Em đang ở với ai đó?”
Triển Dực không thèm để ý, cước bộ cũng không dừng.
“Cái người tên Bạch Vũ kia là người hay huyết tộc?”
“Không liên quan tới anh.” Triển Dực đã ra tới cửa.
“Thật sự rất khó tin khi nghe thấy em sống cùng với người khác, thân thiết lắm à?”
Triển Dực mở cửa ra, hơi sửng sốt, vì Bạch Vũ đang khoanh tay dựa vào cửa nhìn vào trong, một chút che giấu cảm xúc cũng không có.
Triển Dực cau mày.
Khóe miệng Bạch Vũ hơi cong, con ngươi màu tím có chút tà ý, làm cho người ta không thể đoán được hắn đang suy tính điều gì.
Anh của Triển Dực nhìn thấy Bạch Vũ, lập tức kinh ngạc, đối với một hắc huyết tộc mà nói, một người từ đầu cho tới chân đều trắng toát là vô cùng chói mắt.
Triển Dực không nói gì, đút hai tay vào túi, xuống lầu.
Bạch Vũ đứng trước cửa nhìn ba hắc huyết tộc đang sững sờ nhìn mình, nhẹ nhàng vẫy tay, coi như lời say goodbye.
“Dực!”
Chờ Triển Dực cùng Bạch Vũ bước ra khúc cua của cầu thang, người kia liền đuổi theo chạy tới, nhìn từ dưới lên, thân hình người này rất cao, còn có cảm giác áp bách.
“Hắn là ai?” Đối phương tựa hồ rất để ý tới vấn đề này, nhìn chằm chằm Bạch Vũ.
Triển Dực nhìn Bạch Vũ, “Hỏi anh kìa.”
Bạch Vũ chớp mắt vài cái, vươn tay giữ eo Triển Dực, đây là chuyện hắn thích làm nhất, eo của Triển Dực rất mềm, ôm đã lắm. Bạch Vũ cười, ngẩng mặt lên, lộ ra hai chiếc răng nanh, nói, “Hắn là hớ nì của tôi!”
Triển Dực không thèm giải thích, trực tiếp xuống lầu.
Bạch Vũ nhìn người đứng phía trên đang mang vẻ mặt quái dị, hỏi, “Xưng hô thế nào?”
Sắc mặt đối phương hơi trầm xuống, “Tôi họ Dracula, Eide • Dracula (*).”
Bạch Vũ suy nghĩ, “Dracula a… Một trong ba gia tộc đứng đầu, khó trách lại đeo hình thánh giá. Ân, xem ra Triển Dực theo họ mẹ, Dực Dực vừa là con lai vừa có hai dòng máu, hèn chi đẹp dữ thần.”
“Anh là huyết tộc?” Eide có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Bạch Vũ, hắn lớn hơn Khải nhiều lắm, Khải biết, đương nhiên hắn cũng biết, hơn nữa còn biết nhiều hơn Khải, chẳng qua là… hắn không dám tin.
Bạch Vũ thấy hắn kinh ngạc, híp mắt cười, con ngươi màu tím nháy mắt chuyển sang đỏ.
Eide hiển nhiên vô cùng giật mình, “Anh là…”
Cặp mắt của Bạch Vũ liền khôi phục màu bình thường chỉ trong chớp mắt, nhún vai nói, “Ai, mặc dù là anh em nhưng Dực Dực dễ thương hơn nhiều, đừng quấy rầy chúng tôi ăn tối.” Nói xong, xoay người xuống lầu.
Bước tới trước mặt Triển Dực, hắn kéo ghế ra ngồi xuống, tạo một cái dáng chuẩn, kéo kéo cà vạt đen, mở miệng nói, “Thật ra khẩu vị của chúng ta rất giống nhau, cậu ghét người kia, tôi cũng ghét nữa.”
Khóe miệng Triển Dực khẽ nhếch, cầm ly rượu lên chạm vào ly của Bạch Vũ, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, vô cùng dễ nghe.