Huyền Vi Như Trăng

Chương 24: Ôm chầm




Triệu Huyền Vi lúc này mới giật mình nhận ra Giản Trung Khúc thì mất trí còn cô thì chưa từng đến căn nhà này một lần nào, làm sao mà cô biết phòng ngủ của hắn ở đâu để chỉ cho hắn chứ.

Giản Trung Khúc liếc thấy Triệu Huyền Vi im lặng mà nhìn mình, hắn liền ghé sát lại gần tai cô mà thì thầm hỏi:

"Chẳng lẽ em cũng không biết phòng anh ở đâu sao?"

Triệu Huyền Vi lắc đầu ngoạy ngoạy, cô ái ngại nhỏ giọng trả lời hắn:

"Đây... Đây cũng là lần đầu em tới đây..."

"Chẳng phải chúng ta là người yêu sao?" Giản Trung Khúc nhíu mày mà nghi hoặc hỏi cô.

Lời này trực tiếp làm Triệu Huyền Vi bộc phát lửa giận, cái ánh mắt này của hắn là sao? Nghi ngờ cô nói dối hắn ư? Là ai trước đó chạy theo cô cầu xin cô cho mình một cơ hội, giờ cô cho rồi thì quay sang làm ỏng làm eo nghi ngờ này nọ... Thật là khiến người ta tức chết mà...

Triệu Huyền Vi cúi gằm mặt, giận dỗi mà trầm giọng nói:

"Anh đừng hỏi nữa có được không... Sau này anh tự mà nhớ lại đi..."

"..."

Triệu Huyền Vi nhích nhẹ bánh xe lăn của mình ra ngoài, thấp giọng hướng Giản Trung Khúc mà đề nghị:

"Đẩy em đi tìm phòng của anh đi..."

Giản Trung Khúc ậm ừ, đẩy cô đi tìm phòng mình, dù là đã nhiều ngày hắn không ở nhà nhưng trước khi hắn xuất viện, Trác Nhất Thành đã cho người tới quét dọn nhà dùm hắn...

Loay hoay một hồi thì hai người cũng tìm được đúng phòng ngủ chính, đứng trước căn phòng rộng lớn, Giản Trung Khúc lại vô tri hỏi Triệu Huyền Vi:

"Chúng ta sẽ ngủ chung với nhau sao?"

Triệu Huyền Vi trừng mắt nhìn hắn, không ngủ chung chẳng lẽ để cô ra ghế sô pha ngủ à... Cái tên này, mất trí thôi chứ có mất não đâu...



Triệu Huyền Vi hậm hực mà cả giận nói:

"Cũng không phải lần đầu... Anh ngại cái gì chứ."

Giản Trung Khúc lại trưng bộ mặt ngây thơ mà nói vặn lại cô:

"Sao tự dưng em cọc vậy... Anh có làm gì đâu."

"Tại vì anh hỏi em như kiểu anh nghi ngờ em lừa tình anh vậy." Triệu Huyền Vi cảm thấy hắn chính là suy nghĩ như vậy, từ lúc tỉnh lại đến giờ hắn chưa từng rời bỏ suy nghĩ là cô đang lừa hắn.

Giản Trung Khúc cúi đầu, hắn khịt khịt mũi mà khàn giọng nói:

"Cho anh xin lỗi..."

"Hứ..."

Triệu Huyền Vi bỏ lại hắn đứng ngơ ngác trong phòng còn mình thì xoay vành lăn đi ra ngoài, không biết làm sao từ khi hắn tỉnh lại cô vẫn luôn vui giận thất thường như vậy, không còn kiềm nén cảm xúc của mình như lúc trước, có lẽ như vậy cũng là dấu hiệu tốt, cảm xúc nếu dồn nén trong lòng quá lâu sẽ như một quả bom nổ chậm một ngày nào đó nó sẽ làm cho chính bản thân cô bị tổn thương.

***

Sau khi Giản Trung Khúc tắm ra thì thực thẩm cũng được giao tới, hai người ở trong bếp nấu ăn cùng nhau, Triệu Huyền Vi chỉ đứng yên một chỗ mà làm việc nấu nướng, nêm nếm của mình, chỉ riêng Giản Trung Khúc là như chân chạy vặt, bị cô xoay mòng mòng như cái vòng đu quay...

"Cho muối đi..."

"..."

"Cho em tiêu với đường..."

"..."

"Trung Khúc, anh rửa mớ rau kia đi..."



"..."

Giản Trung Khúc cũng rất cam chịu mà làm theo lời cô, chỉ là trong lúc hắn đang rửa rau chân Triệu Huyền Vi lại mất sức mà ngã khụy xuống...

"Á..." Cô vô thức sợ hãi hét lên, khi nghĩ mình sắp phải ngã cái bịch xuống sàn như mọi lần thì cơ thể lại rơi vào một lồng ngực rắn chắc...

"Không sao chứ?" Giản Trung Khúc lo lắng hỏi cô.

Khi vừa nghe cô hét lên, hắn đã vội vàng nhào đến đỡ lấy cô, thân thể hai người áp sát vào nhau không có khẽ hở, rõ ràng là nhà đang bật điều hoà nhưng hai người vẫn cảm thấy cơ thể nóng lên vì đối phương.

Cũng đã rất lâu rồi Triệu Huyền Vi mới được nhìn rõ mặt Giản Trung Khúc như vậy... Gương mặt lạnh lùng phối hợp với tóc húi cua, khiến cho Triệu Huyền Vi phải nói thầm trong lòng... Người đàn ông của cô cũng quá là nam tính và đẹp trai mà... Tự nhiên lại có ý nghĩ như vậy, Triệu Huyền Vi đỏ mặt mà né tránh ánh mắt nóng bỏng của Giản Trung Khúc, ngập ngừng nói:

"Không... Em Không có sao..."

"Cảm ơn anh..."

Ting... Ting...

Lúc hai người vẫn còn đang lưu luyến không chịu buông nhau ra thì chuông cửa lại vang lên... Khiến Triệu Huyền Vi giật mình mà đẩy nhẹ Giản Trung Khúc ra, nhỏ giọng nói:

"Anh... Anh ra mở cửa đi..."

"Ừm..." Giản Trung Khúc từ lúc nghe thấy tiếng chuông cửa hắn đã nhíu mày mà bất động tại chỗ, nếu không phải Triệu Huyền Vi đẩy hắn ra, hắn cũng chẳng muốn đi mở cửa làm gì.

Giản Trung Khúc vừa đi vừa lẩm bẩm mắng thầm trong miệng:

"Chết tiệt... Là tên khốn nào phá hỏng chuyện tốt của ông đây."

Hắn vừa mở cửa ra thì một người phụ nữ không biết từ đâu lao tới ôm chầm lấy hắn mà mừng rỡ nói:

"Chủ tịch anh không sao rồi... Thật tốt quá..."