Tuy nhiên Bằng Thủy chưa kịp làm gì thì hôm sau đã nghe thêm chuyện chướng tai đến nỗi tức điên. Lão vốn nghề trồng hoa ban và ủ trà, sống chủ yếu ngoài rừng hoa ban nên cho tới tận hôm sau, khi nghe loáng thoáng qua lời vài tỳ nữ thì thào, lão mới hay việc Trọng Xuân để Dược Thần ngủ tại căn phòng chung vách. Và mới hửng sáng, cả động hồ ly đã náo loạn bởi lời lão tiên nhân quát mắng rần trời.
- Đâu ra cái thói nam nhân lạ mặt ở sát vách phòng công chúa, thế còn ra hệ thống gì, người ngoài biết được sẽ bàn tán bao nhiêu điều bậy bạ đây. Trai chưa vợ gái chưa chồng gần sát nhau cả đêm, thật bôi tro trát trấu vào mặt cha chú trong nhà.
Hai phòng cách nhau cả cái vách đá dày mấy tấc, không lẽ khoét đá sang được, chưa kể cạnh đó còn phòng vợ chồng Hồ Vương, phòng phu thê Mạnh Hạ, dẫu khoét vách chắc cũng chả dám to gan mò sang, vậy mà Bằng Thủy vẫn la lối lồng lộn như thể Trọng Xuân và Tỉnh Vĩ đã chung giường không bằng. May thay khi ấy Tỉnh Vĩ đã ra ngoài tìm củi đun ấm thuốc, kẻo không hươu ngốc hẳn phải đeo mo cau vào mặt rồi. Lão tiên nhân này thật khó tính đến đất trời chẳng chịu nỗi, khó đến độ tuổi già hơn cả núi cao sông dài mà vẫn chưa có ai tới gần nâng khăn sửa túi cho. Cũng chính lời lão quát mắng bị mấy gia nhân trong động hồ ly đồn đại ra ngoài mới khiến Tỉnh Vĩ bị sinh sự oan uổng.
Nhưng mắng một trận thế có xá chi, Trọng Xuân vẫn ung dung vẽ kế sách chinh phục... phò mã Hồ tộc. Từ nhỏ đến giờ hoàng nữ toàn được người khác theo đuổi, giờ đưa thân ra theo đuổi người khác mới hiểu theo đuổi tình yêu gian nan độ nào. Bước đầu tiên, đương nhiên phải tiếp cận người ta trước. Thế là vì một con hươu sao rụng sừng, hồ ly vốn lười biếng đành bỏ tật ngủ nướng, cố vùng chăn dậy sớm nhằm đón người trong lòng mang thuốc đến.
Thức sớm đã khổ, còn phải bày ra lý do chạm mặt người thương càng khổ hơn, nàng đâu nhẽ nào thẳng thừng la ầm lên rằng thích người ta nên mới cố tình đứng chờ, làm thế chắc hẳn sẽ bị từ chối ngay tức thì, chính vì vậy mới đành nói trớ sang việc canh chừng hươu ngốc đến muộn. Viện cớ bừa mà hay, con hươu ngốc liền tin Trọng Xuân thật muốn kiểm tra mình nên thoải mái để nàng ngày ngày xuất hiện nơi phòng nấu thuốc, chẳng thoáng nghi ngờ. Tuy nhiên, vào nơi nấu thuốc là một chuyện, còn chịu đựng nổi không lại là chuyện khác. Cửu vĩ hồ quanh năm được phủ trong nhung lụa, mùi hoa hơi nồng một tý đã khó chịu, cái ly hơi bẩn cũng nhăn mặt, mà nay lại phải cắn răng vào nơi toàn khói lửa bập bùng lẫn mùi dược liệu nồng nặc chỉ để nhìn ngắm một tiên hươu. Rồi đâu thể ngồi nhìn người ta trân trân từ sáng đến tối, nàng phải nghĩ ra chủ đề nói chuyện, cốt mong hắn mở miệng ra nói dăm câu. Hắn thân lang y, nàng còn việc nào khác để hỏi ngoài thảo dược, đó là lý do cớ chi hoàng nữ hỏi liên tục, hôm thì thắc mắc dược liệu thế này, hôm lại phàn nàn thuốc mùi thế kia, đến mức Dược Thần ngỡ bản thân đang bị thăm dò.
Tỉnh Vĩ khờ khạo cứ nghĩ oan công chúa ghét mình, đề phòng mình mà có bao giờ tự hỏi những khi hắn lui cui nấu thuốc, nàng sẽ làm gì. Xin trả lời, hắn nấu thuốc, còn nàng say đắm... nhìn hắn. Đôi phen nàng còn trộm nghĩ tới truyền thuyết cứ lưu truyền cửu vĩ bạch hồ trời sinh quyến rũ, giỏi câu dụ hồn người, nếu thế thật chắc truyền thuyết viết sai rồi, hoặc giả dù hồ ly chín đuôi mê hoặc đến đâu cũng có khắc tinh, và khắc tinh ấy còn ai khác hơn loài hươu sao, vì lúc này Trọng Xuân nhận ra mình mới là người bị quyến rũ. Với nàng, Tỉnh Vĩ bốc thuốc, nấu thuốc, quạt lò đều toát lên nét thu hút lạ thường, đúng với lời xưa nay hay nghe: nam nhân quyến rũ nhất khi tập trung hết mình vào việc gì đó.
Tiếc rằng người đã tìm đến đâu đồng nghĩa nàng dễ dàng mở được cánh cổng bước vào trái tim kia. Trước giờ, nàng được bao nam nhân lũ lượt bám theo toàn nhờ vào nhan sắc trời ban, nhưng nếu Tỉnh Vĩ cũng vồ vập giống lũ nam tử xếp hàng ngoài cửa thì ắt đó không phải kẻ hoàng nữ yêu. Hắn khác biệt, hắn thà nhìn thảo dược hơn nhìn mỹ nhân, thà nghe tiếng quạt lò hơn nghe lời thiếu nữ, vậy là bước đầu gần như sụp đổ. Vết thương của Hồ Vương sẽ tới lúc lành, hắn rồi sẽ rời đi, nàng cần làm gì đó ngay, chứ hoài bám theo trong vô vọng thì chắc đến lúc... cháu người ta gả đi rồi mình vẫn còn đơn phương.
Sắc đẹp không làm người ta xao động, mấy câu hỏi toàn được đáp nhát gừng cho có thì chỉ còn cách... tự mình gợi chuyện, tự nói liên tục, nói thật nhiều, nói bất kỳ chủ đề gì, miễn lọt được vào tai người ta thôi. Rốt cuộc, cách này thành công thật, hẳn đã chịu mở miệng nói nhiều hơn, chịu tâm tình việc xa xăm, hay nói cho đúng, hắn đã mở lòng.
Những giây phút Tỉnh Vĩ kể chuyện đời, hồ nữ âm thầm lắng nghe và cảm nhận giọng nói người mình thương sao dịu dàng ngọt ngào quá, bao năm chất giọng không hề thay đổi, dường như còn tận mấy phần ngọt hơn. Từng câu từng chữ bỗng như hóa thành dòng suối nhỏ thì thầm cuốn quanh một tâm hồn thiếu nữ mỏng manh, đang mong chờ ái tình mở lối. Nàng đanh đá, kiêu ngạo với bất kỳ ai đều là thật, nhưng với Tỉnh Vĩ lại khác, lúc bên hắn, nàng toàn giả vờ kiêu ngạo để che giấu đi cảm xúc bồi hồi. Ai bảo gương mặt nàng đỏ bừng vì nóng giận, ai nói lúc nàng lặng im là đang chán nản. Mặt đỏ mặt vì nàng e lệ, im lặng vì trái tim nàng rạo rực, vì nàng... yêu hắn.
Lời Tỉnh Vĩ nói, hồ nữ nuốt không thiếu một chữ, nhớ không sót một câu. Nàng nghe hắn kể chuyện, nhìn môi hắn mỉm cười hiền hòa, mê đắm vào gương mặt hắn đỏ au vì hơi nóng bếp lò. Trọng Xuân muốn lắm được lần lau hết những giọt mồ hôi lăn nhẹ trên gương mặt nam tính cương nghị, muốn đặt thêm một nụ hôn lên má người thầm thương trộm nhớ. Bờ lưng người ta trong mắt nàng vững chải, mạnh mẽ làm sao, bờ lưng vác cả bầu trời, bờ lưng thoang thoảng hương thảo dược quyện hương nồng khói bếp. Những khi áo hắn ướt mồ hôi, dính sát vào người, cửu vĩ hồ còn thấy thấp thoáng những vết sẹo chằng chịt. Nàng tự nhủ với lòng, nếu ngày xưa mình không nghịch ngợm trốn đi xa, nếu không khiến sư muội người ta nhìn thấy, người ta đã không bị thương thảm đến thế. Biết nàng là bạch hồ ngày đó, hắn có giận nàng không?
Nào đâu xa, mới lúc sáng thôi, có con cáo tai xám lắm mồm trong động hồ ly tò mò hỏi Dược Thần.
- Mu bàn tay ngài có vết sẹo lớn quá! Ngài bị dược liệu cắt à?
- Dược liệu mà cắt được vết lớn thế này, ta bị đại thạch đả thương, chẳng những tay mà cả lưng đều tan nát.
- Hái thuốc mà cũng nguy hiểm thế sao?
- Không hẳn, lẽ ra ta chẳng việc gì đâu, do sư muội ta trông thấy con cáo trắng nên...
Lời đấy làm một hồ nữ vừa chạnh lòng, vừa cắn rứt, hắn nói đâu sai, là nàng làm hắn bị thương, làm hắn chịu khổ sở, lỗi từ nàng hết. Giờ đây, đứng sát nhau rồi mà ai bàn tay vươn tới định chạm vào bờ lưng trước mặt nhưng rụt rè rút lại, cả thân người nép sát rịt mà không dám tựa vào. Trọng Xuân sợ lắm, lỡ đâu người ta đẩy mình ra, sợ nói chưa bao giờ thích việc mình bám theo mỗi ngày. Nàng cũng sợ nói ra chuyện mình là con cáo nhỏ ngày trước người ta sẽ ghét mình, sẽ vì chuyện những vết thương mà vĩnh viễn không nhìn mặt mình nữa. Giá như nàng là cáo con ngốc nghếch thật thì hẳn chả sợ ai giận đâu, nhưng nhỡ người ta biết nàng là cửu vĩ hồ có ý thức, có suy nghĩ thì kết quả ra sao đây... Ai mà tha thứ nổi cho kẻ biết nhận thức mà lại đi gây họa chứ.
Bao nhiêu nỗi sợ khôn nguôi ngày nào cũng mập mờ ẩn hiện trong lòng làm nàng ngập ngừng chẳng dám kể thật nguyên do ngày ngày ngồi lì trong phòng nấu thuốc. Nhưng cứ lặng câm thì bao giờ Tỉnh Vĩ hiểu cho lòng nàng, rồi biết đâu ngày nào đó, hắn sẽ tao ngộ nữ nhân làm trái tim hắn thực sự xao xuyến, và... Trọng Xuân chợt nhớ lại có nhiều kẻ theo đuổi mình nhưng biết không bao giờ thay thế được vị trí "vị thần gánh cả bầu trời" nên thất chí ra về, mặt mày ủ dột tựa thây ma lạc đường, lẽ nào... Hồ ly lạnh người nghĩ đến tương lai phải nhìn thấy Dược Thần sánh đôi cùng ai đó chẳng phải mình, nghĩ đến một ngày con tim rụng vỡ rồi sống trọn kiếp thương nhớ vật vờ như loài ngạ quỷ. Nàng không cam tâm như vậy, nàng không chấp nhận tình yêu tới trước mắt rồi còn tan vỡ, ngày nào nam nhân này chưa thuộc về ai thì nàng còn cơ hội, hắn ta chỉ được là của nàng.
Công chúa đã đinh ninh Tỉnh Vĩ là phò mã của mình thì đương nhiên tất cả những nữ nhân đến gần hắn đều bị xếp vào hàng tình địch. Và từ đó chẳng những người trong cuộc khổ mà người ngoài cũng vạ lây...
Đầu tiên phải kể từ việc tộc chủ chợt áy náy vì hươu ngốc ngày nào cũng hết cắm đầu nấu thuốc lại đến lo lắng băng bó cho ông trong khi chính hắn vẫn đang ôm thương tích chưa lành. Nhằm bù đắp, vua cáo mỗi sáng đều sai bảo người mang bánh trái đến mời hắn ta, còn dặn dò tỳ nữ phải quan tâm, hỏi han con hươu ấy xem có cần gì thì phải giúp ngay. Ai ngờ chút thành ý của Hồ Vương tưởng khéo lại hóa vụng vì Trọng Xuân ghen với cả tỳ nữ.
Nữ nhân được tộc chủ phân đến quan tâm Tỉnh Vĩ còn ai khác hơn Phi Điệp - tỳ nữ chăm sóc vườn tược. Một người chuyên trồng hoa cỏ, một kẻ thích tìm tòi dược liệu nên trò chuyện muôn phần hợp ý, từ đó kết giao thành mối quan hệ bằng hữu. Hai người bạn bè trong sáng, chẳng vướng tý tư tình luyến ái thế mà vẫn dính điều tiếng thêu dệt. Nguyên nhân chính vì trong số mấy tên hầu cận nơi động hồ ly có con cáo một đuôi tên Tai Xám làm chân sai vặt cho hoàng tử Mạnh Hạ. Kẻ ấy đôi lúc hữu sự mà nhiều khi cũng lắm mồm lắm mép, hay hóng chuyện người khác rồi thêm mắm dặm muối vào. Tai Xám vốn đã nghe được một tý chuyện công chúa thích Dược Thần vậy mà vừa thấy Tỉnh Vĩ hỏi han Phi Điệp mấy câu đã vội đi đặt điều rằng Dược Thần thích Phi Điệp, còn loan báo oang oang nay mai Dược Thần chữa thương cho Hồ Vương xong sẽ đòi được trả công bằng Phi Điệp, sẽ hỏi cưới Phi Điệp về làm Dược Thần phu nhân.
Thế là Trọng Xuân ghen lồng ghen lộn lên, ghen tới mức quên béng điều quan trọng rằng Tỉnh Vĩ chưa hề là gì của mình, người ta chỉ đơn giản đến chăm sóc thương tích cho tộc chủ, chừng vài tháng sau sẽ bỏ về Thiên Cung. Còn Phi Điệp oan ức, đáng thương thì bị phạt đi chẻ củi, gánh nước, giặt đồ,... quần quật trọn ngày, làm ngần bao việc đến mệt lả người, làm tới nửa khuya còn chưa được cho nghỉ. Hình phạt nặng tới mức người ngoài trông thấy còn thắc mắc không thôi, chẳng hiểu nguyên nhân chi mà tỳ nữ này bị công chúa phạt nặng đến thế, chẳng thua... chính thất đang hành hạ nhân tình của lang quân.
Sau chuyện tỳ nữ nhỏ bị phạt thê thảm, Tai Xám còn chưa chịu yên, vẫn chỉ ra "chứng cứ" Phi Điệp đang thực sự muốn tranh "chồng" của công chúa. Con cáo nhiều chuyện rành mạch thưa rằng hươu ngốc cùng Phi Điệp cứ rảnh rang là thì thầm bên mấy khóm hoa, hoa cỏ nên thơ ong bướm dập dìu, khung cảnh hữu tình, y hệt như đang hẹn hò. Lại bép xép Tỉnh Vĩ và Phi Điệp nắm tay thân mật, dẫn nhau vào rừng biệt dạng.
Tai Xám quả đúng thấy ít nhưng nói nhiều, việc bé bằng hạt gạo cứ thích xé cho to. Chuyện thực tình rất đơn giản, phải làm việc quá nặng nên đôi bàn tay tiên nữ sưng đỏ, phồng rợp đầy đau đớn, Tỉnh Vĩ là Dược Thần theo lẽ tất nhiên phải hành y giúp người, do đó hắn đã đến giúp Phi Điệp bôi thuốc, băng bó vết thương. Để đền ơn người ta, tiên nữ dẫn hươu ngốc ra ngoài bìa rừng hái một loại hoa lạ có tác dụng chữa đau đầu thần diệu, trừ Hồ tộc, khắp tam giới không nơi thứ hai nào loại hoa ấy mọc được. Chỉ có thế mà qua lời con cáo lắm điều cùng hình ảnh Tỉnh Vĩ và tỳ nữ mang về mấy đóa hoa rừng lộng lẫy đủ sắc đủ màu, đã khiến đôi mắt cửu vĩ hồ nào đấy hừng hực lửa ghen tuông.
Chuyện cô nam quả nữ đưa nhau tới rừng sâu vắng vẻ muôn đời luôn gợi lên những suy nghĩ thiếu trong sáng, nên đương nhiên nghe xong dăm lời xàm ngôn Trọng Xuân đã ghen đến muốn đi đồ sát. Nhưng Tai Xám hình như vẫn nghĩ đồn vậy còn ít, quyết bồi luôn đòn chí mạng khi khẳng định Tỉnh Vĩ không thích hoàng nữ Trọng Xuân, hay đúng hơn hắn chẳng chuộng những thiếu nữ lộng lẫy cao sang, chỉ ưa tỳ nữ tầm thường nhưng dịu dàng, đoan trang.
Thông thường với mọi nữ nhân, sau khi nghe mấy lời ấy sẽ lập tức thay đổi bản thân, tìm cách học hỏi cung cách sao cho đoan trang, hợp lòng người hơn, nhưng đấy là nữ tử nhà nào chứ chẳng phải Trọng Xuân. Hoàng nữ Hồ tộc nghe xong chuyện đó sẽ tức thì... xua đuổi hết các nhi nữ dịu dàng. Hơn cả thế nàng cấm tiệt tất cả phái nữ đến gần Tỉnh Vĩ, cận kề hươu ngốc chỉ Trọng Xuân được phép. Tuy nhiên, đuổi hết nữ nhân trong Hồ tộc cũng không thể đuổi hết nữ nhân trên thế gian, Trọng Xuân vẫn phải tiến công càng nhanh càng tốt kẻo vết thương của Hồ Vương lành mất. Với kẻ ngơ ngác trơ trơ như gỗ đá, nay lại sinh tật thụ thụ bất thân, cách nhau ba bước, thêm cả bác trai khó tính ngăn cản bằng đủ lý do, hồ ly đành tìm cách chuyển địa điểm chinh phục nam nhân.
Hoàng huynh nàng - Mạnh Hạ Công thời theo đuổi Oanh Thục cũng từng tuyệt vọng, từng bị từ chối thẳng thừng, thậm chí còn bị đánh bị mắng, nhưng Mạnh Hạ chưa ngày nào từ bỏ, Oanh Thục từ chối thì sao, tuyệt giao thì sao, miễn nữ nhân đó còn cô đơn, hoàng tử vẫn còn cơ hội. Kiên trì và cương quyết chính là những trợ thủ đắc lực giúp Mạnh Hạ mở được con đường thênh thang rước người thương về nhà. Từ những gì học được nơi anh trai, Trọng Xuân hạ quyết tâm bằng mọi giá phải để Tỉnh Vĩ đường đường chính chính thành phò mã của mình trước khi có bất kì ả tiên nữ nào khác mon men tới gần. Nàng không nói thật được, không giải bày tấm chân tình nổi thì phải học theo anh trai - dùng mưu kế.
Và một đêm, Vinh Nguyên quốc sư đang lang thang trong rừng hoa ban để tịnh tâm thì khoảng đến gần bờ suối, ông chợt thấy Tỉnh Vĩ ngồi sát mép nước, còn cho tay xuống nước khuấy khuấy gì đấy. Ban đầu những tưởng hắn định vớt rong về làm thuốc, nào hay khi thoáng đi ngang quốc sư bất ngờ chứng kiến từ dưới nước lững lờ nổi lên một con cá vảy ánh kim tuyệt đẹp và hoàn toàn không chút run sợ trước bóng người. Chẳng những thế, cá lại khá bạo dạn, cứ nằm im cho Tỉnh Vĩ vuốt ve lớp vảy rực rỡ. Được vuốt ve xong, cá vàng vẫn chả muốn rời đi, cứ chạm miệng lên từng ngón tay hươu sao tựa đang hôn tay người ta. Lê quốc cũng tò mò nên thay vì đi tiếp, ông dừng chân lại, bắt chước Dược Thần đặt tay xuống lòng suối nhưng có vẻ kim ngư chẳng màng để ý cửu vĩ hồ lớn tuổi, chỉ chú ý đến mỗi mình Tỉnh Vĩ. Đến lúc hươu ngốc rút tay lại, cá vàng bỗng quẩy đuôi nảy hết người lên khỏi mặt nước, đồng thời chạm cả môi cá lên môi hắn ta, sau đấy một tích tắc bóng cá chìm hẳn xuống dòng suối, không để lại chút tăm hơi. Hươu sao đỏ mặt chạm nhẹ bờ môi, cười cười bảo.
- Kim ngư của Hồ tộc lạ lùng thật!
Khi quốc sư hỏi tới, Tỉnh Vĩ thật thà bảo hoàng nữ Trọng Xuân kể dưới dòng suối này đúng ngày trăng tròn trăm năm một lần sẽ có loài kim ngư vảy vàng lóng lánh, xinh đẹp vô ngần, ngoi lên bơi lội dưới bóng trăng khuya. Loài cá đó không hề sợ người, hễ có bóng người đặt tay xuống lòng suối khuấy nước một hồi lâu, kim ngư sẽ tự trồi lên cho nhìn mặt.
Vinh Nguyên thoáng chút ngỡ ngàng, ông sống chốn đây từ nhỏ đến lớn có nghe ai kể đâu, làm gì có thứ cá nào thấy người không sợ. Cảm thấy có điều phi lý từ con cá vảy vàng kia, quốc sư cũng vờ rời đi nhưng thực ra là ẩn thân sau bóng cội hoa ban khổng lồ cách đó mấy bước nhằm quan sát tình hình. Chỉ một lát, kim ngư lại từ từ trồi lên và hóa thành... Trọng Xuân. Thì ra hồ nữ lừa Tỉnh Vĩ để hôn người ta, vô tình khiến luôn một... bậc tu hành vô tình nhìn cảnh tượng ân ái cả buổi tối. Phải nói rõ, quốc sư Hồ tộc thực chất là kẻ ăn chay niệm Phật, một lòng xa rời thất tình lục dục, do đó rất kiêng kỵ việc yêu đương. Lúc nãy vì Mạnh Hạ dụ dỗ ôm ấp Oanh Thục ngay bên hàng hiên nhà nên quốc sư mới bỏ ra rừng hoa ban. Ai ngờ chạy trời không khỏi nắng, sang đây lại có ma xui quỷ khiến ông chứng kiến cảnh Trọng Xuân gài bẫy Dược Thần khờ khạo. Cứ phải nhìn cảnh ái ân hẳn kẻ nào đấy phải về tụng kinh sám hối cả đêm mất thôi.