Mọi việc cứ vậy, xoay vòng như quỹ đạo của mặt trời, Tỉnh Vĩ sáng sớm đến động hồ ly bắt mạch, xem vết thương, bôi thuốc thay băng cho Hồ Vương xong thì đi nấu thuốc, toàn bộ quá trình làm việc luôn bị dò xét gắt gao bởi hoàng nữ Trọng Xuân. Nàng ta dò xét thôi đã đành, đằng này hết liếc đến lườm, thỉnh thoảng lại chọc ngoáy. Thấy thế, Dược Thần cũng chẳng dám nói gì, chỉ nghĩ mình đáng đời. Tuy nhiên, lườm thì lườm nhưng vẫn khó lòng phủ nhận cửu vĩ hồ này giận dỗi trông rất đáng yêu, đúng kiểu người đẹp làm gì cũng đẹp. Đôi môi hồng xinh xinh dẫu ra chẳng biết đang hờn ghét hay nũng nịu, mấy ngón tay trắng ngần luôn không quên luồn vào mái tóc ánh bạc hất nhẹ một cái trước khi ngúng nguẩy bỏ đi. Lời tiên hữu nói thật không sai, công chúa Hồ tộc vừa kiêu kỳ vừa đanh đá, mà lại kiêu kỳ một cách cuốn hút lạ lùng làm bao nam nhân say đắm, ra ngẩn vào ngơ. Tỉnh Vĩ cũng cảm nhận y thế, tuy vậy nhìn lại thân phận hai người, hắn phải thở dài cam chịu rằng trên đời có những thứ mình chỉ được quyền ngắm, không bao giờ được phép nuôi khao khát xa vời, có loại tình cảm một khi trót nảy sinh sẽ chẳng khác nào lưới nhện, còn mình là con mồi trong vòng trói vô vọng và cuối cùng cả thân xác lẫn tâm hồn đều bị rút cạn. Công chúa chính là người chỉ được phép ngắm nhìn chứ chớ dại dột đem lòng cảm mến, nếu không hậu quả đau thương ắt chỉ mình hắn gánh. Chưa hết, lúc mới đến hắn có loáng thoáng nghe tin đồn Trọng Xuân đã sớm xác định người trong lòng từ lâu, còn nghe nói người ấy oai phong tài giỏi, cửu vĩ hồ chỉ gặp một lần liền ôm thương nhớ, khiến hàng hàng nam tử tìm đến ngỏ ý cũng bằng không.
*
* *
Hồ tiên trong tộc kể rằng Trọng Xuân ngay khi còn nhỏ đã được xem như báu vật thần tộc vì qua bao nhiêu đời trước chưa từng có cửu vĩ hồ nào đẹp đến thế. Đúng năm vài trăm tuổi, hồ ly Trọng Xuân bắt đầu khoe ra dung mạo mê người, thu hút không biết ngần nào ánh nhìn, làm bao nam nhân điên đảo si mê đến quên ăn quên ngủ. Vì quanh năm suốt tháng những đào hoa kề cận cửu vĩ hồ xinh đẹp đa phần đều là vương tôn công tử, hài tử nhà trọng thần danh giá, tiên hữu còn đồn kẻ thân phận tầm thường quá đôi lúc chẳng dám đến gần ngắm nhìn nàng ta. Nhiều kẻ phán đoán nay mai chắc chắn hiền tế (con rể) của Hồ Vương sẽ mang gốc gác nhà danh gia vọng tộc, chưa biết chừng còn phải thuộc gia thế đế vương quyền quý.
Được nuông chiều như bảo vật, được bao nam nhân ưu tú vây quanh sớm tối, hiển nhiên Trọng Xuân từng ngày lớn lên cùng thói đỏng đảnh, kiêu ngạo, xem việc lớp lớp đào hoa vây quanh mình là việc bình thường, không cần bàn. Cũng do thừa mứa đối tượng, công chúa Hồ tộc đã đặt ra nguyên tắc kén lang quân cực cao. Nàng từng tuyên bố kẻ muốn bước tới địa vị phò mã phải dung mạo khôi ngô, gia thế môn đăng hộ đối, tương đương gia tộc Hồ Vương hoặc hơn. Mà đấy chỉ mới là điều kiện cần, còn điều kiện đủ bao gồm cả tài năng xuất chúng thuộc dạng hiếm thấy khó tìm, tính cách trượng nghĩa khí phách khiến người khác gặp một lần là đắm say muôn đời. Chưa kể nàng ta thích nghe tấu nhạc nên phò mã mai sau cũng cần biết chút âm luật, đàn hát.
Lắm kẻ nghe mớ điều kiện trên mây đều lắc đầu ngao ngán, tuy nhiên vẫn còn khá nhiều tên si tình nghĩ mình đủ sức đáp ứng hết yêu sách Trọng Xuân đưa ra nên cứ ngoan cố đeo bám, sống chết cầu hôn. Nếu bị từ chối, nhiều người sẽ bảo với đống yêu cầu đó thì có tìm tới cùng trời cuối đất cũng chưa chắc tìm được tướng công cho công chúa, vì kiểu người gần như hoàn hảo ấy rất khó lòng tồn tại.
Cả loạt điều kiện chọn phò mã đấy cũng làm Hồ Vương phải mở lời khuyên răn ái nữ bớt vọng tưởng lại, tuyên bố kiêu ngạo như thế mai này sợ rằng sẽ gặp hai đường, thứ nhất: cô độc cả đời vì chẳng tìm được ai như mong đợi, thứ hai: bị nghiệp báo đọa đày đến vứt hết danh dự, thể diện vì người tình. Tộc hậu cũng nói ngược nói xuôi con gái nên suy nghĩ cho kỹ trước khi công bố tiêu chuẩn lang quân, bởi dạng người trong tiêu chuẩn nếu quả thật tồn tại thì ắt không ít mỹ nhân sống chết bám lấy, sống về lâu về dài với kiểu phu quân đó chắc chắn phải suốt đời đi đánh ghen.
Chẳng biết mấy lời khuyên ấy đủ để nữ nhân kiêu ngạo để lọt tai chưa nhưng chừng một thời gian sau khắp nơi rộ lên tin bảo Trọng Xuân đã chấm được đức lang quân. Lúc phụ mẫu, gia quyến hỏi tới, hồ ly nhỏ không nói ra tên người ta, cứ như si như mê gọi người trong lòng là "vị thần gánh cả bầu trời", gọi mãi từ khi mới tao ngộ cho đến tận ngày hôm nay. Ai ai nghe đến đều đinh ninh thần tiên kia hẳn thuộc hàng thần tướng oai phong, bản lĩnh nghiêng trời lệch đất hoặc là bậc thượng đẳng thần tu luyện vạn năm hiếm gặp khó tìm. Hồ tiên trong tộc cũng thường bàn nhau, công chúa si mê nam nhân ấy từ nhỏ đến lớn, si mê tới độ suýt ở dưới trần luôn không chịu về.
Tin đồn hoàng nữ ở dưới trần vì nam tử trong mộng chẳng phải bịa đặt mà hoàn toàn có chứng cứ xác thực. Chuyện diễn ra vào dịp huynh muội công chúa rủ nhau hạ phàm chơi lễ hội. Đi chưa được bao lâu, Mạnh Hạ mặt cắt không còn giọt máu hớt ha hớt hãi chạy về báo tin nhỡ để lạc mất Trọng Xuân dưới trần. Hai người chỉ định xem lễ hội náo nhiệt một tý nào ngờ giữa chốn tấp nập người qua kẻ lại, hoàng tử vừa quay tới quay lui một tý hoàng muội đã biến mất. Cả ngày trời dáo dát đi tìm, tìm đến vãn cả lễ hội, đường phố vắng ngắt chẳng còn một bóng người, vẫn chưa thấy Trọng Xuân đâu, Mạnh Hạ đành chạy vội về báo hung tin ngay.
Hồ Vương lo sốt vó, dẫn không biết bao nhiêu binh sĩ hạ phàm, ráo riết tìm con gái út nghịch ngợm. Tộc hậu ở nhà thì lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, cứ sợ tới cảnh hồ ly nhỏ lạc đường hay bị yêu tinh bắt đi mất. Đến tận lúc binh sĩ Hồ tộc tìm tới góc bìa rừng gần thị trấn nơi diễn ra lễ hội thì phát hiện Trọng Xuân đang ngồi thu lu gặm xôi vị, mặt mày u sầu, đầy vẻ thất vọng. Hỏi tới hỏi lui cả buổi hồ nữ mới khai thật, ngay lúc lễ hội xôn xao chợt nàng thấy ai đó giống... vị thần gánh cả bầu trời đứng mua xôi vị nhưng vừa đến gần người ta đã biệt tăm biệt tích, cái bóng cũng không còn. Cuối cùng nàng đành ra bìa rừng ngồi chờ đến năm sau để xem liệu khi người phàm tiếp tục tổ chức lễ hội, mình có duyên gặp cố nhân thêm một lần nữa chăng.
Hồ Vương giận tím mặt, nắm đuôi hồ ly Trọng Xuân lôi xềnh xệch về Hồ tộc mắng cho một trận nên thân. Quần thần kể lại vua cáo dùng hơn ba canh giờ mắng đứa con gái ương bướng đã khiến cả nhà lo lắng toát cả mồ hôi chỉ vì một dáng hình nam nhân mơ hồ. Sau vụ việc chấn động, hồ tiên trong tộc càng được cơ sở đoán xa đoán gần hoàng nữ si mê gã nam tử kia lắm nên mới quyết ở dưới trần luôn, không thèm về, vậy khác nào trong mắt nàng, gã quan trọng hơn cả phụ mẫu, thân quyến.
Lần đó quốc sư Vinh Nguyên vội vàng lập bàn hương án, bảo biết đâu công chúa bị... âm hồn che mắt mới nhầm lẫn nhìn ra người trong lòng, quên hết không gian, thời gian để chạy theo người ta, nên bắt buộc phải cúng kiến đuổi vong. Và quốc sư thắp nhang cứ thắp, Trọng Xuân ngồi cạnh bên cứ... bốc xôi vị cho vào miệng, lầm thầm nói có phải vị thần gánh cả bầu trời của nàng rất thích thứ xôi này, chỉ cần người ấy thích thì nàng cũng sẽ thích, nàng sẽ tập làm xôi, sau này nếu có dịp hội ngộ nhất định làm cho người ấy ăn thật nhiều xôi vị đủ màu đủ dạng.
*
* *
Bao nhiêu lời kể vụn vặt gom góp lại cũng thừa minh chứng việc Trọng Xuân đã có nơi có chỗ, Tỉnh Vĩ phải dửng dưng, phải tránh xa, phải ngăn cám dỗ bản thân cho đến ngày nhiệm vụ ngặt nghèo này kết thúc. Mà hỡi ơi, ai lường được số mệnh, cái gì càng tránh có khi càng vô dụng. Cứ như thể thiên mệnh đang thử thách xem con hươu đó định lực cao nhường bao nên cứ để giai nhân tuyệt sắc ngày nào cũng dâng tới ngay trước mắt. Ở động hồ ly thì ở ngay sát vách phòng người ta, đến lúc dọn ra ngoài cũng không xong, bởi mỗi sáng hươu ngốc tìm đến động đều thấy mỹ nhân đứng sờ sờ trước cửa từ bao giờ. Bất kể hắn đến sớm đến muộn, công chúa vẫn luôn chờ sẵn cùng ánh nhìn sắc hơn cả dao lam. Tới chiều tà, hắn muốn rời đi Trọng Xuân cũng chặn ngay lối về. Lúc bày trò này khi bày cớ khác cương quyết chẳng chịu Dược Thần ra khỏi động hồ ly, dẫu hươu ngốc khẳng định thân là Dược Thần, hai từ y đức đặt cao trên đầu, còn thề thốt không bao giờ vì sợ trách nhiệm mà bỏ trốn. Nhưng có giải thích đau cả cổ, hồ nữ vẫn giả điếc, cố nắm tay áo con hươu sao ngây ngốc trong khi hắn lại càng cố giằng ra, tạo thành cảnh tượng chẳng khác gì đang bị... đòi nợ. Kéo tới kéo lui cả buổi trời, tận lúc hoàng phi Oanh Thục ra mặt nói dăm ba câu Tỉnh Vĩ mới được thả.
Trong động hồ ly, dường như Oanh Thục là người duy nhất không từ mọi cách để xen vào chuyện hoàng nữ níu kéo hươu ngốc. Có ngày Trọng Xuân tìm cớ giữ Dược Thần lại bằng một cốc nước nhỏ. Nghĩ công chúa ngỏ ý mời mà mình từ chối thì quá vô phép, hươu sao liền đưa tay định đón lấy cốc sứ, nào ngờ Oanh Thục từ đâu xuất hiện, hất cốc nước vỡ tan tành, đồng thời còn quắc mắt tựa cảnh cáo Tỉnh Vĩ.
- Ta dặn ngươi xem bệnh xong phải rời khỏi đây ngay mà, chần chừ làm gì, muốn chuốc họa sao? Từ rày về sau không được uống bất cứ thứ gì trong động hồ ly, có khát thì mang nước ở ngoài vào, nhất định phải là nước tự tay mình lấy. Không vâng lời ta nhỡ có chuyện thì đừng hối hận.
Lời hăm dọa lạnh người khiến hắn không cong chân bỏ chạy không được, đôi chân bước đi mà lòng vẫn đau đáu cảm giác bản thân đang bị ghét bỏ tận cùng.
Ngày khác, hoàng nữ ôm mấy chục con gà có lớn có nhỏ ra nhờ Dược Thần xem bệnh. Hươu ngốc chán ngán nhìn bầy gà chẳng chút ốm đau, thậm chí còn rất khỏe mạnh, mấy lần suýt nhảy khỏi tay người ta, nhưng nể công chúa, hắn đành cắn răng thử khám cho gà. Rồi lại như lần trước, Tỉnh Vĩ chưa kịp làm gì đã nghe giọng nói đầy tức giận từ Oanh Thục.
- Gà thì có gì mà khám, về chòi ngay cho ta, cấm dây dưa ở đây. Ta làm dữ chẳng phải ghét bỏ gì ngươi, ta nghĩ cho cái thân ngươi thôi.
Nhưng hoàng phi làm dữ nhường nào vẫn vô dụng, vì lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chỉ chừng hai tháng hươu sao bắt đầu quen thuộc với sự có mặt của Trọng Xuân, bắt đầu thương nhớ giọng điệu đỏng đảnh mà đáng yêu. Từ lo sợ phút mới gặp nay Dược Thần nghe từng lời nói chua loét thành ngọt hơn cả mật ong ngàn năm, muốn nghe mãi không thôi. Cặp mắt đen nhánh liếc dọc liếc ngang khác nào thanh kiếm sắc bén chém phăng hết đám cỏ cây mọc rễ um tùm đang chắn đường vào tim Tỉnh Vĩ. Hiển nhiên ánh mắt ấy đã mở đường cho hình ảnh cửu vĩ hồ tiến đến, ngày một lấp đầy tận sâu con tim tưởng khô héo từ lâu. Sáng nào nấu thuốc thiếu bóng công chúa ngồi sau lưng, hắn cứ thấy bồn chồn không yên, hôm nào ra khỏi động hồ ly mà không bị níu lại hắn cồn cào trong dạ, một ngày không nghe người ta soi mói cây cỏ dược liệu hắn ăn cơm thật mất ngon. Dược Thần khi làm việc vốn ghét nhất có người đứng bên cạnh nói này nọ, vướng tay vướng chân. Khi trên Thiên Cung, hắn không ít lần nổi điên đuổi thẳng mấy tên tiểu tiên học việc lắm mồm ra khỏi phòng nấu thuốc. Riêng công chúa, nàng chẳng những lắm mồm mà còn táy máy, khinh khi, nhưng chưa bao giờ hắn thấy khó chịu, ngược lại hôm nào hồ ly nho nhỏ quên đến gây sự, thật ai đó buồn tới hiu quạnh. Sóng lòng lặng yên bao năm bắt đầu trỗi dậy trong Dược Thần. Thôi xong! Điều Tỉnh Vĩ sợ nhất đã xảy ra: rung động rồi.
Rồi tối đấy trước lúc hắn ta rời động hồ ly, Oanh Thục hoàng phi lại gọi hắn đến hỏi chuyện.
- Ngươi còn ở đây bao lâu nữa?
- Bẩm hoàng phi! Tôi đã chữa thương cho tộc chủ được hai tháng, chỉ còn một tháng nữa là mọi việc hoàn tất.
- Nhớ lời ta, chữa thương xong phải lập tức rời khỏi đây, ra khỏi Hồ tộc nhất quyết đừng ngoái đầu.
Cảm thấy khuyên nhiêu đó chưa đủ, hầu nữ còn nhìn một lượt tấm áo sờn cũ trên thân con hươu khờ khạo rồi dặn hắn thêm điều tối quan trọng.
- Nhớ kỹ! Đừng bao giờ cho Trọng Xuân chạm cánh tay áo.
Nghe thế, hươu ngốc chỉ đành gật gù đa tạ hoàng phi, sau đó nhanh chóng lủi mất dạng cùng mớ nghi hoặc mông lung. Hắn lo sợ rằng tâm ý dành cho công chúa đã lồ lộ tới mức hoàng phi phải ra mặt cảnh cáo, sợ mọi người ngờ vực hắn và công chúa có động chạm khiếm nhã. Con hươu ngây ngốc phải tự vỗ tay lên trán tận mấy lần để nhắc nhở bản thân không thể vì chút xao xuyến mà để người ngoài đề phòng thêm, hắn không phải thứ phàm phu tục tử hay háo sắc lăng loàn, hắn ở đây vì nhiệm vụ, không phải vì mỹ nữ.
Nhưng ai hay, lúc Dược Thần khuất bóng trong màn đêm, Oanh Thục ngao ngán nhìn theo con hươu ấy mà thầm mong hắn là nam nhân nên sẽ khác, sẽ không đến ngày tận cùng tang thương như nàng dạo trước. Nhưng ngẫm lại, ở đời, dù nam hay nữ, ai chẳng có danh dự, ai mà không có phẩm giá, cái bẫy này hắn nhất định phải tránh, tránh được lúc nào tốt lúc đó.
Tiên nhân Bằng Thủy đứng trong động quan sát cả buổi giờ mới lại nói cùng cháu dâu.
- Ngươi nghĩ con hươu ấy thủ thân nổi mấy hôm, ta linh cảm nó còn thảm hơn ngươi đấy, ngươi cách một dãy núi, riêng nó tự chui đầu vào rọ.
- Cháu không biết! Ngày nhỏ cháu đã đọc lời Phật dạy, nếu không nợ nhau làm sao gặp gỡ. Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan. Vạn pháp do duyên, vạn sự tùy duyên. Nếu thật là nợ là duyên thì chỉ có thể trì hoãn chứ không thể cắt đứt.