Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 799




Chuyện này nếu không xử lý tốt, học viện Lam Quang hắn ở bình nguyên Mộng Cảnh, sẽ trở thành một trò cười.

Trong nháy mắt, mọi người ở đây đều nhìn về phía Cuồng Chiến đang ở trên bầu trời. Sắc mặt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu.

- A, vị này không phải là Cuồng Chiến thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông sao?

- Là Cuồng Chiến của Huyền Cơ Tông. Hắn tại sao lại muốn phá hủy ngày sát hạch nhập học của học viện Lam Quang?

- Thật can đảm. Khó trách hắn dám động thủ ở học viện Lam Quang. Hóa ra là có chỗ dựa vững chắc như Huyền Cơ Tông.

Có một vài cường giả đã từng thấy qua Cuồng Chiến, ngạc nhiên thốt ra lời.

Cuồng Chiến bị lão nhân đẩy lùi, trong tay đột nhiên lấy ra một tấm lệnh bài, ánh mắt ngoan lệ.

- Lão phu là thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông Cuồng Chiến, trước đây ra tay, là vì săn giết ác đồ bị Huyền Cơ Tông ta phát lệnh truy nã. Vẫn mong học viện Lam Quang các hạ tạo điều kiện.

Cuồng Chiến lạnh giọng nói. Giọng điệu của hắn tuy rằng khách khí, nhưng tràn ngập một sự bá đạo, lại có mùi vị không cho phép làm trái.

- Ha ha ha.

Lão nhân Thanh Phong kia vừa nghe được, không nhịn được phá lên cười. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên rét lạnh:

- Tạo điều kiện cho ngươi sao? Các hạ thật đúng là biết cách dát vàng lên mặt mình. Lẽ nào Huyền Cơ Tông có thể ở học viện Lam Quang ta làm xằng làm bậy hay sao?

Cuồng Chiến nhướng mày:

- Ta cũng không làm xằng làm bậy ở học viện Lam Quang của ngươi. Ta chỉ là truy nã ác đồ của Huyền Cơ Tông ta. Người này tội ác tày trời. Hôm nay không giết hắn, lão phu quyết không bỏ qua. Lẽ nào các hạ còn muốn bao che cho người này hay sao? Chẳng lẽ học viện Lam Quang ngươi là địa phương che giấu cho những kẻ ác đồ sao?

Lúc này Cuồng Chiến hận không thể băm thây Diệp Huyền thành vạn đoạn. Nhưng ở trên địa bàn của học viện Lam Quang, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay.

Trên thực tế, trong lòng hắn vô cùng hối hận. Vừa rồi không có thể lập tức giết chết Diệp Huyền. Hiện tại lại thành ra phiền phức như vậy.

- Người này là phạm nhân Huyền Cơ Tông ngươi phát lệnh truy nã sao?

Lão nhân Thanh Phong liếc mắt nhìn Diệp Huyền phía dưới.

- Tất nhiên không sai.

Cuồng Chiến gật đầu. Hắn cũng không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp lấy ra lệnh truy nã.

- Người này giết trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ta. Cuồng Chiến ta không giết hắn, thề không bỏ qua.

- Cái gì? Chính là hắn giết chết Cuồng Phong sao?

- Người này còn trẻ như vậy, không thể như vậy được?

- Thời điểm trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ngã xuống, đã sớm khiến cho bình nguyên Mộng Cảnh huyên náo ầm ĩ. Lệnh truy nã trải rộng các nơi. Thật không nghĩ tới sẽ là tiểu tử này giết chết.

- Không biết là tìm sai người chứ?

Trước đây Cuồng Phong ngã xuống, Cuồng Chiến tuyên bố lệnh truy nã hung thủ trên khắp bình nguyên Mộng Cảnh. Rất nhiều võ giả bình nguyên Mộng Cảnh đều biết được. Hiện tại bọn họ vừa nghe nói vậy, tất cả đều ngạc nhiên bàn luận.

Bọn họ dù thế nào cũng không tin, người trước đây giết chết Cuồng Phong trưởng lão của Huyền Cơ Tông, sẽ là thiếu niên Diệp Huyền chưa đủ hai mươi tuổi này.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Diệp Huyền.

- Diệp Huyền.

Vừa thông qua sơ tuyển, chuẩn bị báo danh sát hạch, giờ phút này Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch đều ngây ngẩn cả người.

Các nàng tưởng tượng qua rất nhiều cảnh tượng khi gặp lại Diệp Huyền. Nhưng từ trước đến nay, các nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ là cảnh tượng như vậy.

Hai người lộ ra ánh mắt kích động, khóe miệng chuyển động. Bọn họ vừa mới chuẩn bị lao tới, một giọng nói lại vang lên ở bên tai hai người.

- Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, các nàng không nên cử động. Ta hiện tại tên gọi là Huyền Diệp. Người này là thái thượng trưởng lão Cuồng Chiến của Huyền Cơ Tông, cường giả Vũ Vương thất giai. Hiện tại hắn còn không biết thân phận của ta. Nếu như hai người các nàng xuất hiện, hắn sẽ rất dễ dàng lại điều tra ra được. Đến lúc đó liên minh mười ba nước, chỉ sợ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Giọng nói này, hết sức nghiêm túc. Chính là do Diệp Huyền đang âm thầm truyền âm:

- Không quan tâm sẽ gặp phải chuyện gì, hai người các nàng đều phải giữ vững bình tĩnh. Các nàng phải nhớ kỹ, chúng ta bây giờ, không phải chỉ là ba tính mạng chúng ta, còn có tính mạng của mười vạn vạn con dân liên minh mười ba nước.

- Người này thủ đoạn độc ác. Nếu như biết Cuồng Phong chết có liên quan đến liên minh mười ba nước, đến lúc đó liên minh mười ba nước nhất định sẽ rơi vào trong một mảnh tinh phong huyết vũ.

- Còn nữa. Không nên truyền âm về phía ta. Tu vi của người này rất mạnh. Nhất định có thể cảm ứng được các nàng truyền âm.

Diệp Huyền cũng phát hiện ra hai người Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, vội vàng truyền âm nói.

Hắn truyền âm, thông qua thủ đoạn đặc biệt phóng ra, có thể giấu diếm được Cuồng Chiến. Nhưng Hạ Thất Tịch và Vân Ngạo Tuyết lại không như vậy.

Viền mắt của hai người nhất thời ướt át, cắn răng lại.

Giờ phút này, các nàng suy nghĩ có thể xông ra, cho dù là thịt nát xương tan, cũng hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào.

...

Nhưng các nàng lại cứng rắn nhịn xuống. Bởi vì các nàng biết, giống như lời Diệp Huyền nói, hiện tại liên quan đến ba người các nàng, không chỉ là ba mạng của các nàng, còn là tính mạng của mười vạn vạn con dân liên minh mười ba nước, không cho phép phép các nàng được có nửa phần lỗ mãng.

- Diệp Huyền, nếu như ngươi chết, chúng ta dù như thế nào cũng có thể sống sót được nữa.

Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch nắm chặt hai tay, trong lòng cắn răng nói.

- Diệp thiếu.

Không chỉ là Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, ở trong đám người sát hạch, La Thành sau khi nhìn thấy người Cuồng Chiến muốn đánh giết là Diệp Huyền, nhất thời hoàn toàn trợn tròn mắt, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

- Tiểu tử này, thật đúng là có năng lực gây sự. Ở Đế Đô đắc tội Tần gia vẫn không quá đáng. Hiện tại ngay cả Huyền Cơ Tông cũng đắc tội. Vừa lúc, người như vậy, chết cũng được.

Chu Khinh Vi của Chu gia, cũng ở trong đám người tham gia sát hạch, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng vui sướng đến cực điểm.

- Hắn làm sao có thể chọc ra phiền phức như vậy?

Mộ Dung Vân Tiêu của Mộ Dung gia, lại nhíu mày một cái, trên gương mặt lộ ra một vẻ buồn rầu.

Trước mắt bao người, lão nhân Thanh Phong ngưng trọng liếc mắt nhìn về phía Diệp Huyền, lạnh giọng hỏi:

- Lời người này nói là sự thật sao?

Diệp Huyền lắc đầu.