Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1290




Bóng người nguy nga kia căn bản không nghe ba người giải thích, ngưng tụ Huyền Nguyên, lại đấm ra một quyền, dòng lũ óng ánh trực tiếp bắn trúng một người trong đó, phịch một tiếng, giáp bảo vệ chia năm xẻ bảy, một luồng lực lượng cường hãn đến không cách nào chống đỡ nhảy vào thân thể của hắn.

Oanh ầm!

Thanh âm như khí cầu nổ tung vang lên, Vũ Hoàng tam trọng này mặt mang vẻ kinh sợ, cả người ầm ầm nổ bể ra, hóa thành vô số tàn chi mảnh vỡ văng tứ phía, trời cao đẫm máu.

- Đáng chết, ngươi là Cửu Thiên Vũ Đế không giả, nhưng một thần niệm phân thân, cũng muốn giết ta.

Trên mặt La Minh Giang lộ ra một tia bạo ngược, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm phù chú màu đen.

Trên tấm phù chú này, đạo đạo khí tức quỷ dị tràn ngập, ở dưới La Minh Giang thôi thúc, hóa thành một mặt quỷ màu đen, đột nhiên đi vào trong cơ thể Cửu Thiên Vũ Đế thần niệm phân thân.

Xì xì!

Khí lưu màu đen ở trong cơ thể bóng người hư vô kia điên cuồng bao phủ, từng luồng từng luồng khí lưu như mực nước, trói buộc thần niệm phân thân của Lăng Không Động Cửu Thiên Vũ Đế, điên cuồng ăn mòn thân thể của hắn.

- Đây là vật gì?

Lăng Không Động Không Nguyên Vũ Đế giật nảy cả mình.

Hắn chính là Cửu Thiên Vũ Đế, tuy bám vào trên người Cừu Viễn chỉ là một đạo thần niệm phân thân, nhưng cũng nắm giữ Cửu Thiên Vũ Đế oai, cho nên mới có thể như bẻ cành khô, chém giết cường giả Vũ Hoàng như làm thịt chó.

Nhưng cỗ lực lượng màu đen này, rõ ràng cấp bậc không cao, vẫn chưa đạt Cửu Thiên cảnh, lại có thể ăn mòn thân thể của hắn, không ngừng tiêu hao Cửu Thiên đế khí của hắn, này làm sao không để hắn giật nảy cả mình.

Trong kinh nộ, Không Nguyên Vũ Đế điên cuồng thôi thúc Cửu Thiên đế khí, không ngừng chống đối sát khí màu đen, rít gào gào thét.

- Được, quả nhiên hữu hiệu.

Trong lòng La Minh Giang không khỏi mừng như điên.

Phù văn màu đen này, là trước hắn ở trong một phế tích nào đó lấy được, chính là đồ vật viễn cổ trong không gian bí ẩn này.

Tuy La Minh Giang không biết tấm linh phù này đến tột cùng là cái gì, nhưng từ trong tấm linh phù này cảm nhận được một luồng lực lượng làm hắn khiếp đảm, lúc này mới ở thời khắc mấu chốt triển khai ra.

Không nghĩ tới phù chú màu đen có công hiệu như thế, có thể làm cho Vũ Đế luống cuống tay chân.

- Đi!

Một kích thành công, La Minh Giang không dám có chút dừng lại, xoay người rời đi.

- La Minh Giang, hiện tại ngươi muốn đi? Không thấy quá mức uất ức sao?

Lúc này Ngụy Tử Phục đột nhiên ở một bên gằn giọng mở miệng.

- Ngụy Tử Phục, đầu óc ngươi bị oanh ngốc hả? Hiện tại không đi, còn chờ khi nào?

La Minh Giang một mặt không nói gì, không rõ trông lại.

Phù chú của hắn, tuy tạm thời nhốt lại Vũ Đế thần niệm phân thân của đối phương, nhưng có thể nhìn thấy, phù chú này dù sao không phải đồ vật nghịch thiên gì, thả ra sát khí ở dưới Vũ Đế thần niệm phân thân kia tiến công, đang nhanh chóng trừ khử.

Chỉ cần cho đối phương một chút thời gian, Vũ Đế thần niệm phân thân kia tất có thể thoát vây mà ra, đến lúc đó hắn cùng Ngụy Tử Phục sẽ không còn sức đánh trả.

- Hừ, chúng ta chết nhiều người như vậy, lãng phí nhiều bảo vật như vậy, cuối cùng cái gì cũng không được, chật vật mà chạy, ta tâm không cam lòng.

Khuôn mặt của Ngụy Tử Phục dữ tợn, hai mắt đỏ đậm.

- Ngươi không cam lòng thì có ích lợi gì, giết không được thần niệm phân thân kia, ngươi và ta đều phải chết, Ngụy Tử Phục, ngươi không đi, lão phu đi trước.

La Minh Giang chẳng muốn cùng Ngụy Tử Phục phí lời, xoay người rời đi.

Trong nháy mắt hắn xoay người, đã thấy trong con ngươi của Ngụy Tử Phục đột nhiên lướt qua một tia quả quyết.

- Ai nói giết không được thần niệm phân thân kia.

Dứt tiếng, trong tay Ngụy Tử Phục lần thứ hai xuất hiện một hạt châu màu đen.

- Ngươi lại còn có một viên Bạo Âm Châu.

La Minh Giang giật nảy cả mình.

Bạo Âm Châu, cực kỳ hiếm thấy, thuộc về đồ vật quý hiếm, trước đó Ngụy Tử Phục có một viên đã khá bất ngờ, ai biết trên người hắn vẫn còn có một viên.

- Có Bạo Âm Châu này, đủ để giết hắn.

Ngụy Tử Phục mặt lộ vẻ dữ tợn, Huyền Nguyên thôi thúc, Bạo Âm Châu như một vệt sáng, trong nháy mắt đánh vào trên thần niệm phân thân của Không Nguyên Vũ Đế.

Trong nháy mắt bắn ra Bạo Âm Châu, trên mặt của hắn mang một tia không nỡ.

Bạo Âm Châu, là mấy năm trước hắn trải qua sinh tử, ở một bí cảnh hiểm ác đoạt được, tổng cộng có ba viên, vẫn là pháp bảo bảo mệnh của hắn.

Trong đó một viên, từ lúc hai năm trước đã bị dùng đi, còn lại hai viên, là hắn dùng để phòng thân sử dụng.

Vừa nãy vì đánh tan phòng ngự của Cừu Cung, hắn tiêu hao một viên, còn lại một viên, vốn là muốn lưu sau này, hoặc là chờ thời điểm đoạt được Huyền Thạch cực phẩm, dùng để chém giết đám người La Minh Giang, độc chiếm bảo vật.

Ai ngờ trên người Cừu Viễn lại có Cửu Thiên Vũ Đế thần niệm phân thân, dưới không cam lòng, Ngụy Tử Phục chỉ có thể phát huy ra một viên Bạo Âm Châu cuối cùng.

Ầm!

Đinh tai nhức óc nổ vang, vang vọng đất trời, thần niệm phân thân của Không Nguyên Vũ Đế nguyên bản bị sát khí màu đen ăn mòn, lập tức bị một đoàn ánh lửa bao vây, ở trong sát na đó, thân thể bắt đầu chấn động kịch liệt, càng xuất hiện đạo đạo vết rạn nứt.

Thần niệm phân thân, dù sao chỉ là một đạo ý niệm cùng bản nguyên tinh huyết của Cửu Thiên Vũ Đế ngưng tụ thành, tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng cực kỳ bất ổn, ở dưới phù chú màu đen cùng Bạo Âm Châu công kích, ngay lập tức muốn tan vỡ tiêu tan.

- Được.

Trên mặt Ngụy Tử Phục cùng La Minh Giang, tất cả đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, nhưng mà sau một khắc, trên mặt bọn họ đọng lại.

- Đáng chết, chỉ là Vũ Hoàng giun dế, cũng muốn diệt thần niệm phân thân của bổn Đế, hừ, trước khi thần niệm phân thân bị diệt, bổn Đế đủ để giết các ngươi.

Không Nguyên Vũ Đế ở trong nháy mắt thần niệm phân thân tan vỡ, đột nhiên rít gào, chợt nhanh như tia chớp vung ra một quyền.

Ầm ầm!

Một đạo quyền uy mông lung hình thành ở trong thiên địa, lao ra phạm vi Bạo Âm Châu oanh kích, giống như Lưu Tinh rơi xuống đất, ưng kích trường không, lập tức bắn trúng thân thể của Ngụy Tử Phục.

Bồng!

Như chuỳ sắt đập xuống trứng gà, trên mặt Ngụy Tử Phục từ mừng như điên chuyển thành kinh nộ, thân thể trong phút chốc vỡ ra, hóa thành mưa máu đầy trời, rơi ra không trung.

Sau khi quyền uy kia đánh nổ Ngụy Tử Phục, càng thêm mênh mông cuồn cuộn, thế đi không giảm, rơi vào trên người La Minh Giang.