Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1288




Oanh ầm!

Thế nhưng vô dụng, lần này ba người Ngụy Tử Phục ra tay, chính là muốn ngay lập tức đánh giết Cừu Cung, ba người liên thủ, uy lực mạnh không gì địch nổi.

Chỉ nghe nổ tung một tiếng, lồng ánh sáng bên ngoài thân Cừu Cung vỡ tan, ở dưới ba người Ngụy Tử Phục công kích ầm ầm nát tan, một luồng lực lượng cường hãn tùy theo đi vào thân thể Cừu Cung, đánh bay hắn ra ngoài.

Trong áo quần rách nát, trên người Cừu Cung lướt ra một đạo huyền giáp phát sáng, mặt trên lưu chuyển ánh sáng phức tạp tối nghĩa, chính là huyền giáp này, thay Cừu Cung chặn lại phần lớn công kích, khiến cho hắn ở dưới tam đại Vũ Hoàng tam trọng liên thủ, dĩ nhiên không có chịu đến trọng thương gì.

- Cái gì?

Sắc mặt ba người Ngụy Tử Phục khó coi, làm sao cũng không nghĩ tới ba người mình liên thủ, lại không có thể đánh giết Cừu Cung, thậm chí ngay cả trọng thương hắn cũng không được.

Chỉ là sau một khắc, trên mặt ba người đều lộ ra vẻ dữ tợn, ong ong ong, từng đạo từng đạo khí tức Võ Hồn tràn ngập ở trong thiên địa, ba người Ngụy Tử Phục từng người thả ra Võ Hồn, lực lượng Võ Hồn cùng Huyền Nguyên bản thân kết hợp, lần thứ hai giết về phía Cừu Cung.

- Ba người chúng ta, đối phó lão giả này, những người còn lại, đoạt mỏ quặng, đánh giết mấy người còn lại.

Trong bay lượn, thanh âm của Ngụy Tử Phục lạnh như băng truyền về phía mười tên cường giả Vũ Hoàng còn lại.

- Vâng!

Các Vũ Hoàng còn lại cùng kêu lên, chợt từng cái từng cái mắt lộ ra nanh sắc, cấp tốc bay lượn về phía Diệp Huyền cùng với khoáng thạch trước người hắn.

- Chết đi cho ta!

Tên Vũ Hoàng trước kia từng động thủ với Diệp Huyền càng không chút do dự, chiến đao trong tay có ánh sáng tỏa ra, cuối cùng hóa thành tầng tầng ánh đao giống như sóng lớn, mãnh liệt chém về phía Diệp Huyền.

Sắc mặt của Diệp Huyền nhất thời đại biến, một cước vội vàng đá vào Huyền Thạch, đồng thời để Nhị Hắc che ở trước người mình.

Ầm!

Huyền Thạch bị Diệp Huyền đá như thế, phút chốc như một vệt sáng bắn về phía Cừu Viễn, trong miệng Diệp Huyền hét lớn:

- Thiếu động chủ, ngươi nhanh thu hồi Huyền Thạch, tuyệt đối không thể để cho những tiểu nhân hèn hạ này cướp đi.

Tiếng nói của hắn chưa hạ xuống, ánh đao lít nha lít nhít đã bao phủ tới, chém đến Nhị Hắc chật vật bay ra ngoài, trong miệng phát sinh gào thét thống khổ, trong đó có một đạo ánh đao càng chém ở trên ngực Diệp Huyền, rung động kịch liệt, hắn oa phun ra một ngụm máu tươi, cả người ầm ầm đập vào mặt đất sơn cốc, trong bụi mù tràn ngập không biết là sống hay chết.

- Không được, Huyền Thạch bị tiểu tử kia cướp đi.

- Nhanh, nhất định phải đoạt lại Huyền Thạch.

Gần mười tên Vũ Hoàng ở trong thung lũng thấy thế, từng cái từng cái biểu hiện kinh hãi, liền chuyển dời mục tiêu, dồn dập truy giết về phía Cừu Viễn.

- Tiểu tử thúi chết tiệt, chờ bổn hoàng trước tiên đoạt lại Huyền Thạch, sẽ trở về chém ngươi thành muôn mảnh.

Vũ Hoàng nhị trọng trước kia không ngừng ra tay với Diệp Huyền cũng hừ lạnh một tiếng, bỏ qua Diệp Huyền, điên cuồng truy về phía Cừu Viễn.

Đối với Vũ Hoàng ở đây mà nói, bọn họ quan trọng nhất chính là đoạt lại Huyền Thạch, quyết không thể để Huyền Thạch bị đám người kia cướp đi, còn có giết Diệp Huyền hay không là không quá quan trọng.

Một mặt khác, Cừu Viễn thì lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

Hắn không nghĩ tới Diệp Huyền ở thời khắc cuối cùng, sẽ đá Huyền Thạch về phía mình, mà hắn phản ứng cũng cực kỳ cấp tốc, ở trong nháy mắt tất cả mọi người không phản ứng kịp, trực tiếp thu Huyền Thạch vào không gian giới chỉ của mình, sau đó quay về phía mấy tên trưởng lão của Lăng Không Động gấp gáp hỏi:

- Chư vị trưởng lão, cản bọn họ lại.

- Vâng, Thiếu động chủ.

Bốn tên trưởng lão của Lăng Không Động liền giết về phía gần mười tên Vũ Hoàng kia.

Ầm ầm!

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời các loại Huyền Nguyên không ngừng bay lượn, cả thung lũng đều ở dưới song phương tiến công run lẩy bẩy, các loại bụi mù đá vụn quẳng chung quanh, hình thành một bộ hình ảnh doạ người.

Tứ đại trưởng lão ở dưới mười tên Vũ Hoàng tiến công liên tiếp lui về phía sau, nhưng miễn cưỡng còn có thể chống đối.

- Phụ thân, Huyền Thạch đã tới tay.

Cừu Viễn thì truyền âm nói với Cừu Cung.

- Được, rất tốt.

Trên mặt Cừu Cung lộ ra vẻ mừng như điên.

- Không muốn liều mạng, chúng ta đi.

Vèo vèo vèo!

Sáu tên cường giả của Lăng Không Động ở trong khi giao chiến cấp tốc hội tụ đến, đồng thời pháp bảo hình cái bát không ngừng thả ra tầng tầng phòng ngự, bảo vệ mọi người lại.

Cừu Cung suất lĩnh đám người Cừu Viễn một bên chống đối, một bên bay ra phía ngoài thung lũng.

- Thiếu động chủ, chúng ta đi như vậy sao, tiểu tử kia tựa hồ còn ở bên trong a? Vậy hắn làm sao bây giờ?

Một tên trưởng lão Lăng Không Động nhìn Cừu Viễn dò hỏi.

- Hắn?

Trên mặt Cừu Viễn lộ ra một tia cười nhạo.

- Ngươi sẽ không cho rằng ta thật muốn cứu Huyền Diệp kia chứ? Thiếu gia ta vừa nãy đáp ứng hắn, chỉ là vì Huyền Thạch trên người hắn mà thôi, hiện tại Huyền Thạch tới tay, sống chết của hắn cùng chúng ta có quan hệ gì?

Nói tới chỗ này, Cừu Viễn không nhịn được khinh thường nói:

- Đáng tiếc, phế vật này ngay cả một chút thực lực chống cự cũng không có, lập tức liền trọng thương mất đi sức chiến đấu, không biết sinh tử, thật là một phế vật.

- Thì ra là như vậy!

Vài tên Lăng Không Động trưởng lão lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, từng cái từng cái âm hiểm cười nói:

- Thiếu động chủ anh minh.

Trong truyền âm, sáu người Lăng Không Động ở dưới Cừu Cung lão nhân che chở, điên cuồng lui lại.

- Ha ha, được khối Huyền Thạch cực phẩm này, tu vi của lão phu nhất định có thể tiến thêm một bước nữa, nói không chắc sau khi lão tổ từ vực sâu trở về, cũng sẽ đối với lão phu ngợi khen một phen.

Trong lui lại, trong lòng Cừu Cung lão nhân cũng mừng như điên.

Bọn họ vừa nhận ra nơi này có một luồng thiên địa Huyền khí kinh người, lúc này mới lơ đãng tới, ai biết lại bị bọn họ được một khối Huyền Thạch cực phẩm lớn như vậy.

Này thật là niềm vui bất ngờ.

Đám người Lăng Không Động kích động, nhưng đám người Ngụy Tử Phục thì tức giận không thôi.

- Đáng chết, chúng ta nhọc nhằn khổ sở được mỏ quặng, lại bị những người này đoạt đi, thực sự là tức chết ta.

Lửa giận trong lòng Ngụy Tử Phục như hỏa diễm phun trào, không ngừng thiêu đốt.

- Chư vị, vừa nãy chúng ta nhọc nhằn khổ sở, mới tìm được một khối Huyền Thạch trung phẩm như vậy, vì phân chia như thế nào còn tranh luận không ngớt, suýt chút nữa ra tay đánh nhau, ai biết mấy tên này, vừa lên liền cướp đi một khối Huyền Thạch cực phẩm lớn như vậy, lẽ nào chư vị thật có thể nhẫn sao?

Hắn một bên truy kích đám người Cừu Cung, vừa truyền âm nói.