Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1180




Hơn nữa hai người thân thiết như vậy, cũng là có nguyên nhân, Diệp Huyền kiếp trước, bởi vì phế Võ Hồn, dẫn đến cảnh giới đình trệ ở bát giai đỉnh phong, trước sau không cách nào đột phá cửu giai.

Công Dương Vũ cũng giống như vậy, từ nhỏ người bị bệnh kín, cũng ở bát giai đỉnh phong không cách nào đột phá, thời điểm Diệp Huyền biết hắn, người này đang ở chung quanh tìm kiếm bí cảnh, tìm kiếm phương pháp giải trừ bệnh kín trên người.

Sau đó hai người lẫn nhau hỗ trợ, liên thủ làm rất nhiều sự tình ác tha, làm toàn bộ Thiên Huyền đại lục náo loạn.

Bây giờ nghe được tin tức Công Dương Vũ đột phá Hồn Đế cửu giai, trong lòng Diệp Huyền là tự đáy lòng cảm thấy mừng rỡ cùng kích động.

Lúc này Tả Viễn cũng đã bị Diệp Huyền dọa khiếp sợ, từ lúc cùng Diệp Huyền giao lưu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, thiếu niên trước mặt này xác thực cùng sư tôn hết sức quen thuộc, có chút phương diện thậm chí biết nhiều hơn đệ tử thân truyền như hắn.

Nhưng Tả Viễn rất khẳng định, thiếu niên trước mặt này căn bản chỉ chừng hai mươi tuổi, nói như thế, người này vô cùng có khả năng đúng là hậu đại của cố nhân sư tôn.

Nghĩ đến thần thái cùng ngữ khí của sư tôn trước đây mỗi khi nhắc tới vị cố nhân kia, trong lòng Tả Viễn liền kích động lên.

Nếu như hắn có thể mang hậu đại của cố nhân tới trước mặt sư tôn, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, vào lúc ấy sư tôn sẽ có bao nhiêu kích động.

Mà trong này mấu chốt nhất, chính là thiếu niên trước mặt này nói đến cùng có phải thật hay không?

Giả như chỉ là một ô long, hắn bị sư tôn trách phạt vẫn không tính là gì, nhưng vạn nhất tổn thương tâm của sư tôn, hắn coi như là vạn tử cũng khó có thể bù đắp.

Nhưng hiện tại sư tôn ở Tử Minh Hồ, căn bản liên lạc không được, sắc mặt Tả Viễn biến đổi mấy lần, trong đầu lập tức nghĩ đến một biện pháp.

- Ngươi nếu là hậu đại của cố nhân sư tôn, ngươi có biết, sư tôn nhũ danh là gì không?

Ánh mắt Tả Viễn căng thẳng, ngữ khí trở nên hơi câu nệ cùng kính cẩn, cẩn thận truyền âm hỏi, chờ mong nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười ha ha, trong ánh mắt tựa hồ tràn đầy hồi ức, cười nói:

- Nhũ danh của sư tôn ngươi, không phải Dương Mị Mị sao?

- Chi...

Tả Viễn hít vào ngụm khí lạnh, con ngươi đột nhiên co rút lại, trên mặt tràn ngập kích động, liền vui vẻ nói:

- Quả nhiên là hậu đại của cố nhân sư tôn, quá tốt rồi, thực sự là quá tốt rồi, sư tôn tam đệ tử Tả Viễn, gặp qua công tử.

Hắn lập tức đi tới trước người Diệp Huyền, ngữ khí trở nên dũng cảm cùng cung kính, vui sướng cười to.

Cử động của hắn quá mức đặc thù, nhất thời dẫn tới tất cả mọi người ở đây dồn dập há hốc mồm, đặc biệt đám người Úy Trì Bất Công chờ mong Tả Viễn chém giết Diệp Huyền, càng suýt chút nữa trừng con ngươi ra.

Lúc trước Diệp Huyền cùng Tả Viễn giao lưu, đều là bí mật truyền âm, mọi người chỉ nhìn thấy hai người biểu hiện không ngừng biến hóa, căn bản không biết hai người đến cùng giao lưu cái gì.

Bây giờ Tả Viễn lập tức từ đằng đằng sát khí trở nên nhiệt tình như vậy, để đám người Úy Trì Bất Công suýt chút nữa không thể phản ứng lại.

- Thật không nghĩ tới, ngươi lại là đệ tử của Công Dương Vũ, đây thực sự là...

Diệp Huyền cũng cực kỳ cảm khái, đây thực sự là hồng thuỷ xông tới miếu Long vương, người một nhà không quen biết người một nhà.

- Các hạ đến Thiên Đô Phủ ta cũng không thông báo lão phu một tiếng, nếu để cho gia sư biết ta từng muốn ra tay với ngươi, chắc chắn sẽ quở trách ta một phen, vừa nãy thực sự là xin lỗi, mong Diệp thiếu không để trong lòng.

Tả Viễn lòng vẫn còn sợ hãi nói, nhìn Diệp Huyền sâu sắc thi lễ một cái, trong lòng hắn vui mừng không ngớt, cũng may mới vừa rồi hắn không có đánh giết Diệp Huyền, bằng không liền phiền phức.

- Không, là ta đánh giết Hồn Sư Tháp phó tháp chủ của ngươi, nói đến, vẫn là ta có lỗi trước.

Tả Viễn hừ lạnh một tiếng nói:

- Diệp thiếu nói nơi nào, Vinh Dương dám mạo phạm công tử, ỷ vào thân phận Hồn Sư Tháp phó tháp chủ diễu võ dương oai, ở Thiên Đô Phủ hoành hành bá đạo, bây giờ bị Diệp thiếu giáo huấn, đó là chết chưa hết tội, coi như hắn không chết, loại bại hoại này lão phu cũng muốn thanh lý môn hộ.

Đám người Úy Trì Bất Công, Tiêu Vô Tẫn tất cả đều trợn mắt ngoác mồm, chỉ cảm thấy phong thủy luân chuyển quá nhanh, năng lực chịu đựng của trái tim mình quá kém, có chút hô hấp không được.

Đám người Tô Tú Nhất cũng há to mồm, sững sờ.

Mắt thấy Huyền Quang Các sắp rơi vào vực sâu, hủy hoại trong một ngày, không nghĩ tới Diệp thiếu cùng đối phương giao lưu vài câu, dĩ nhiên xoay chuyển tình thế, mọi người rất hiếu kỳ, vừa nãy Diệp thiếu cùng Tả Viễn tháp chủ kia đến tột cùng giao lưu cái gì, dĩ nhiên sẽ làm cho Tả Viễn trước sau có chuyển biến khổng lồ như thế.

Không chỉ bọn họ, trong lòng đám người Úy Trì Bất Công càng hiếu kỳ sắp nổ tung, tính cách của Tả Viễn bọn họ hiểu rõ nhất, đến từ Thần Đô, ở Thiên Đô Phủ có thể nói hoành hành vô kỵ, hai gia tộc bọn họ cũng không dám tùy ý trêu chọc, căn bản không phải loại người dễ nói chuyện.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Tiêu Vô Tẫn đối với thân phận của Diệp Huyền, không khỏi tràn ngập tò mò.

- Diệp thiếu, các ngươi làm sao sẽ đến Thiên Đô Phủ mở ra một Huyền Quang Các như thế? Còn có vừa nãy đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao Vinh Dương sẽ ra tay với Huyền Quang Các các ngươi?

Vừa nãy bởi vì tin Vinh Dương bị giết, Tả Viễn trong tức giận vừa lên liền điên cuồng động thủ, cũng không có hỏi đúng sai phải trái, hiện tại bình tĩnh lại, liền hiếu kỳ lên.

Lúc này Diệp Huyền đem chuyện đã xảy ra tỉ mỉ nói ra.

Khi biết Vinh Dương lại hãm hại Huyền Quang Các, trên mặt Tả Viễn nhất thời lộ ra vẻ giận dữ, mà nghe nói Diệp Huyền dĩ nhiên ở trong tỷ thí Luyện Hồn vượt qua Vinh Dương, Tả Viễn chỉ nhíu mày, liền không cái cử động gì.

Hắn hiện tại đã hoàn toàn xem Diệp Huyền là hậu đại của cố nhân sư tôn, đối với tính cách của sư tôn, Tả Viễn là quá là rõ ràng, tuyệt đối là kiêu ngạo không ai bằng, vì lẽ đó có thể cùng sư tôn trở thành bằng hữu, kia tuyệt đối là ở phương diện Luyện Hồn có trình độ kinh người.

Mà hậu đại của cố nhân sư tôn, có thể vượt qua Vinh Dương, cái kia cũng sẽ không là sự tình đáng ngạc nhiên gì.

Ở thời điểm Diệp Huyền giảng giải cho Tả Viễn, trên trán đám người Kỳ Lập Minh chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, sự tiến triển của tình hình, đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, mấy người đã bắt đầu cẩn thận lui về phía sau.