Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 989




Cường giả các thế lực lớn khác liên tục nhìn về phía Diệp Huyền, bởi vì liên quna tới Huyền Cơ Tông cho nên đã làm cho tin tức của Diệp Huyền lan truyền khắp nơi. Các tông đều biết, trước khi chưa thấy Diệp Huyền, bọn họ đều không có cảm giác gì.

Hôm nay gặp mặt, nhìn thấy Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, khí thế trên người lại bất phàm như vậy, trong lòng mỗi người đều lấy làm kinh hãi, cảm thấy lời nói của Nghiêm Tung không hẳn là sai.

Trong ánh mắt của mỗi một người lộ ra vẻ mặt khác thường.

Diệp Huyền nhíu nhíu mày, Nghiêm Tung này làm sao lại đề tài hướng về trên người mình cơ chứ? Hắn liếc mắt nhìn đối phương một chút, lập tức nói:

- Vị đại nhân này quá khen rồi, tiểu tử có tài cán gì mà có thể được đánh đồng với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cơ chứ? Đúng rồi, ta vẫn nghe nói Cửu Dương Tông là đệ nhất đại tông ở trong Mộng Cảnh Bình Nguyên, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên có phong độ lãnh tụ, các tông thần phục, thống lĩnh quần hùng.

Nghiêm Tung nở nụ cười, trong mắt có tinh mang lóe lên, nói:

- Cát huynh, đệ tử này của ngươi thật biết nói chuyện a. Chỉ có điều người trẻ tuổi, mặc dù lần này Cửu Dương Tông ta có thể hiệu triệu chư vị, thế nhưng cũng không phải Cửu Dương Tông ta lợi hại, mà là các tông nhân từ, lòng mang tâm tư với dân chúng Mộng Cảnh Bình Nguyên. Tất cả đều muốn hóa giải trận phân tranh này, cho nên mới để Cửu Dương Tông ta dẫn đầu.

Diệp Huyền ra vẻ hiểu rõ, lại chợt nói:

- Ồ? Xem ra Cửu Dương Tông không chỉ thực lực cao cường, mà ngay cả uy vọng cũng là số một số hai, ngày sau nếu như Cửu Dương Tông vì tương lai của Mộng Cảnh Bình Nguyên mà chuẩn bị nhất thống Mộng Cảnh Bình Nguyên. Như vậy ta nghĩ các tông cũng tình nguyện đến cực điểm a.

Sắc mặt Nghiêm Tung nhất thời xanh đi, mà người của các tông, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh dị.

Nghiêm Tung nhất thời cười ha hả, đem đề tài dẫn tới chỗ khác, không thảo luận chuyện về Diệp Huyền nữa, trong lòng chỉ cảm thấy tên tiểu tử này miệng lưỡi bén nhọn, rất khó có thể đối phó.

Cường giả các tông khác cũng bắt đầu trò chuyện cùng với những người còn lại trong Lam Quang học viện.

- Ha ha, ngươi chính là Huyền Diệp? Lão phu Bành Tường, cung phụng của hoàng thất Hạo Thiên đế quốc, lúc trước khi cồn ử Hạo Thiên đế quốc, ta đã từng nghe tới sự tích về ngươi, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a.

Trên đường, một tên cường giả hoàng thất của Hạo Thiên đế quốc chủ động đến trước mặt Diệp Huyền, bắt chuyện với Diệp Huyền.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn hắn, chắp tay nói:

- Hóa ra là Bành cung phụng, tại hạ nghe nói Hạo Thiên đế quốc là một trong các thế lực hàng đầu của bình nguyên, ta rất ngóng trông a. Cho nên ta mới ở đế đô đợi một quãng thời gian. Chỉ là không nghĩ tới đường đường là một trong các tộc trưởng nhà giàu trong đế đô của tam đại đế quốc lại bị cường giả của những thế lực khác bắt ở ngoài đế đô. Mà đế quốc lại không có bất kỳ hành động gì, quả thật là làm cho ta thất vọng, có tiếng mà không có miếng a.

Diệp Huyền cũng không có để cho đối phương có sắc mặt tốt gì.

Dưới cái nhìn của hắn, nếu như lúc trước Hạo Thiên đế quốc toàn lực ra tay, như vậy đám người La Mẫn căn bản sẽ không thể bị Huyền Cơ Tông bắt đi, xét đến cùng, vẫn là do Hạo Thiên đế quốc không làm việc a.

- Ha ha.

Sắc mặt Bành Tường xám ngắt, chỉ đành lúng túng nở nụ cười.

Sau khi Diệp Huyền cắm một cái đinh vào nơi này, chưa trò truyện được hai câu thì cuối cùng Bành Tường đã ngượng ngùng rời đi.

Trong lòng hắn âm thầm tức giận: thứ không biết điều, lần này tuy rằng Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông hoà đàm. Thế nhưng kết quả còn không biết như thế nào a, tiểu tử ngươi thân là kẻ dính líu, muốn không chết cũng khó.

Tự nhiên Diệp Huyền không biết ý nghĩ trong lòng của đối phương, chỉ là, coi như hắn biết thì cũng không thèm để ý.

Trong đại sảnh, Cát viện phó cùng cường giả các thế lực lớn trao đổi trong chốc lát, lúc này đối phương mới dắt tay nhau rời đi, chỉ để lại một đám người của Lam Quang học viện ở lại.

- Xem ra lần này quyết tâm muốn ngừng chiến của các thế lực lớn rất lớn a.

Cát Phác Tử lẩm bẩm nói.

Từ trong lúc giao lưu trước đó thì Cát Phác Tử đã biết được, lần này các thế lực lớn đều đã phái ra cường giả cực kỳ mạnh mẽ.

Trong đó, tam đại đế quốc đều phái ra cao thủ trong hoàng tộc, thực lực đều có cấp bậc thất giai tam trọng.

Kiếm Tông, Thần Hải Tông đều có cao thủ cấp bậc phó tông chủ dẫn đầu, mà Huyền Âm Cốc và Chiến Thần bộ lạc thì cũng đều có cường giả thất giai tam trọng đến đây tham dự.

Cho nên lần này bên trong Cổ Dương Thành tụ tập cường giả thất giai tam trọng đều không dưới mười người, còn cao thủ cấp bậc Võ Vương thì lại càng không đếm xuể.

Một đoàn thể có thực lực khủng bố như vậy, mục đích đều là ngăn cản Huyền Cơ Tông và Lam Quang học viện tiếp tục trở mặt, giảm bớt nguy cơ của Mộng Cảnh Bình Nguyên.

- Hiện tại phải xem Huyền Cơ Tông kia có thái độ gì.

Đám người Dược lão cau mày nói.

Bây giờ cách lúc đàm phán chỉ còn có thời gian nửa tháng, mà cao thủ của Huyền Cơ Tông vẫn chưa có đến đây, bởi vậy mọi người cũng không quá rõ ràng mục đích mà Huyền Cơ Tông đột nhiên đồng ý đàm phán là cái gì.

- Đông lão, Dược lão, tòa phủ đệ này kính xin hai vị cẩn thận kiểm tra một phen, tốt nhất là có thể bố trí một ít trận pháp a.

Tiếp theo Cát viện phó lại ra lệnh:

- Còn có chư vị, nếu như có chuyện gì muốn rời khỏi phủ đệ thì tốt nhất nên thông báo một tiếng, để tránh phát sinh ra chuyện gì bất ngờ.

Cho dù có rất nhiều thế lực tụ tập ở đây, thế nhưng vì cẩn thận một chút cho nên Cát viện phó cũng không có bất cẩn một chút nào.

Rất nhanh, tất cả mọi người đã bận bịu đi làm chuyện của mình.

Trong phòng, Diệp Huyền ngồi khoanh chân, khẽ chau mày.

Không biết tại sao, từ sau khi tiến vào Cổ Dương Thành này thì trong lòng của hắn vẫn có một loại cảm giác sợ hết hồn hết vía. Dường như sẽ có chuyện gì đó không hay sắp sửa phát sinh.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại có loại cảm giác này cơ chứ?

Loại trực giác võ giả này Diệp Huyền luôn luôn tin tưởng, vì lẽ đó cho nên hắn cũng đã quan sát kỹ, nhìn xem cảm giác này đến từ nơi nào.

Thế nhưng mặc cho hắn quan sát, nghĩ ngợi thế nào. Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay gặp phải đều rất là bình thường, dường như cũng không có chỗ đặc biệt gì.

Hắn lắc lắc đầu, bắt đầu khoanh chân tu luyện, không nghĩ nhiều nữa.