Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 80




- Không thể nào, chuyện này không thể nào…

Trên đài tỷ thí, Vương Phi và Chu Huyên chật vật ngã nhào trên mặt đất, quần áo trên người bọn họ tan nát, máu tươi đầm đìa, tóc tai tán loạn, đã hoàn toàn mất đi vẻ ung dung và bình tĩnh lúc đầu, một kích mãnh liệt của Diệp Huyền đã đánh cho thân thể của bọn họ thất linh bát lạc, máu tươi phun ra khắp nơi, bên trong bảy đạo huyền mạch đã được đả thông giờ đây một mảnh hỗn loạn, đã không thể dùng được nửa điểm lực lượng.

Đối mặt với ánh mắt không dám tin của hai người kia, Diệp Huyền lạnh lùng bước từng bước lên đi về phía Vương Phi.

- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?

Trên mặt Vương Phi chẳng còn vẻ kiêu ngạo trước kia nữa, đồng tử co lại hoảng sợ la lớn.

- Ha ha, muốn làm gì sao, ngươi nói xem?

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, nụ cười kia rơi vào trong mắt Vương Phi lại khủng bố như ma quỷ.

- Vu lão sư, cứu ta!

Vương Phi hoảng sợ quay xuống đám người gọi lớn.

Bá!

Một đạo nhân ảnh đột nhiên lướt lên đài tỷ thí, người nọ mặc võ bào màu xanh, gương mặt gầy gò, mũi ưng mắt nhỏ, chính là Vu Văn lão sư người chủ trì kiểm tra của cao cấp ban.

Chỉ thấy gã thản nhiên nói:

- Diệp Huyền, học viên tỷ thí cùng nhau đánh trúng thì dừng, nếu đã phân thắng bại thì trận tỷ thí này nên kết thúc đi.

Diệp Huyền hờ hững liếc nhìn gã, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

- Ai cho ngươi lên, cút xuống cho ta.

Nụ cười trên mặt Vu Văn chợt thu liễm, nhíu mày lạnh giọng nói:

- Diệp Huyền, ta là lão sư của học viện, có quyền huỷ bỏ luận bàn giữa các ngươi, hiện tại kết quả tỷ thí đã có, nếu như ngươi muốn làm gì bất lợi cho Vương Phi học viên thì đừng trách ta không khách khí.

Vu Văn lạnh lùng quát lên, trên người đột nhiên phóng xuất ra một cỗ khí cơ khủng bố, lực lượng đại biểu cho võ sư huyền vũ cảnh nhị giai, hung hăng trấn áp xuống người Diệp Huyền.

Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, thân hình vẫn bất động như sơn dưới khí thế của Vu Văn:

- Giữa ta và Vương Phi là quyết đấu sinh tử, không phải luận bàn bình thường giữa học viên với nhau, ngươi là cái thá gì mà dám quản chuyện của ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức cút đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.

Quyết đấu sinh tử, không phải học viên luận bàn, không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu, còn nói gì mà có quyền huỷ bỏ, quả là buồn cười.

- Ngươi…. Làm càn!

Trong lòng Vu Văn dâng lên sát khí mãnh liệt, mặc dù gã là lão sư của Tinh Huyền học viện, nhưng lại có quan hệ không tệ cùng Vương gia, cho nên nhất định không có khả năng để Vương Phi bị thương trước mặt gã, trong lòng nghĩ vậy, gã lạnh lùng nói:

- Diệp Huyền, ngươi thân là học viên của học viện, lại không biết tôn ti, không tôn sư trọng đạo, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết phải làm ngươi như thế nào.

Lời vừa dứt thì thân hình của Vu Văn đột nhiên chuyển động, lướt nhanh về phía Diệp Huyền, huyền khí nhị giai khủng bố giống như sóng to biển động, ầm ầm ào tới.

- Ha ha, Vu Văn lão sư, Diệp Huyền nói không sai, quyết đấu sinh tử không ai có thể can thiệp vào, hành vi của các hạ có vẻ hơi quá phận rồi.

Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên ở luyện võ trường, thân ảnh của La Chiến đứng trước đài tỷ võ đột nhiên nhoáng lên một cái như quỷ mị, nháy mắt đã ngăn cản Vu Văn, tay phải của gã hoá thành chưởng, hung hăng đánh xuống, bụp một tiếng đã đánh tan sóng huyền khí mà Vu Văn phóng ra.

- La Chiến lão sư, ngươi đang làm gì đây?

Ánh mắt của Vu Văn trầm xuống, bị La Chiến ngăn lại khiến gã không thể không dừng lại.

- Làm gì sao? Ha ha ha, ta lại muốn hỏi xem Vu Văn ngươi chuẩn bị làm gì mới đúng? Quyết đấu sinh tử là hành vi được Huyền Điện bảo vệ, người thắng trận chưa nói chấm dứt thì không có bất kỳ ai có thể tuỳ tiện can thiệp, chúng ta thân là lão sư của học viện cũng vậy mà thôi, Vu Văn lão sư, không bằng chúng ta cùng nhau xuống dưới chờ xem tiếp đi.

- La Chiến, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?

Ánh mắt của Vu Văn bén lạnh, bên ngoài thân thể tản ra huyền khí nống đậm.

- Ta chỉ đang giữ gìn uy nghiêm của Huyền Điện mà thôi, sao hả, Vu Văn lão sư, ngươi kích động như vậy lẽ nào là muốn đánh một trận với ta? La Chiến ta tuy rằng thân mang tật nguyền, nhưng thân kinh bách chiến, từ trước tới nay chưa từng sợ ai, bằng không thì ta và ngươi cũng quyết một trận sinh tử đi, sao hả?

Hàn khí trong mắt La Chiến loé ra, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lẳng lặng đứng ở đó, đột nhiên có một cổ áp lực đột nhiên đập vào mặt, ép Vu Văn gần như không thở nổi.

Không giống với những lão sư khác trong học viện, đa số lão sư trong học viện đều là võ sư nhị giai, nhưng La Chiến trước khi xuất ngũ đã là võ sư tam giai nhất trọng, hơn nữa gã cũng là võ giả duy nhất từ chiến trường trở về, thân kinh bách chiến, trải qua máu và lửa tôi luyện, sát khí của gã so với người khác thì càng thêm khủng bố, bị gã nhìn chằm chằm giống như bị một con ác lang dõi theo, cho dù là Vu Văn cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới gã.

- Không biết điều.

Vu Văn quát lạnh một tiếng, thân hình nhoáng một cái, đột nhiên lướt qua La Chiến lao nhanh về phía Diệp Huyền, nếu bắt giữ được Diệp Huyền thì mọi chuyện sẽ xong xuôi.

- Cút trở về!

La Chiến đột nhiên quát lớn một tiếng, sát khí trên người dâng lên, gã luôn chú ý vào nhất cử nhất động của Vu Văn, ngay lúc đối phương vừa cử động thì chân trái của gã hung hăng dẫm mạnh lên đài tỷ thí, nhoáng một cái, thân hình đột nhiên xuất hiện trước mặt Vu Văn như quỷ mị, vung khuỷ tay phải đánh mạnh lên ngực của Vu Văn.

Vu Văn sắc mặt đại biến vội vàng lùi lại phía sau, trong khoảng thời gian ngắn đã giao phong mấy lần, nhanh như chớp, mọi người hoa mắt chóng mặt, chỉ nghe bịch một tiếng, Vu Văn lão sư hét thảm một tiếng, sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, chật vật ngã xuống đài tỷ thí, trong miệng phun ra một cổ máu tươi.

- Quyết đấu sinh tử, không ai có thể ngăn cản, nếu ai không phục thì cứ đi lên, La Chiến ta phụng bồi.

La Chiến nheo mắt, vừa nói vừa bước xuống đài tỷ võ, ánh mắt kiệt ngạo như chim ưng.

- Oa!

Toàn trường ồ lên, tất cả học viên đều đã nghe nói qua sự tích về La Chiến giáo quan, nhưng thật không ngờ, vị lão sư nghiêm khắc bị học viên trong học viện gọi là giáo quan mặt lạnh này, đối mặt với lão sư khác của học viện cũng nghông cuồng, chẳng kiêng nể gì như vậy.