Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1151




Trước mắt hắn còn có thể ở dưới trận pháp này kiên trì, nhưng Vũ Hoàng nhất trọng liền khó nói, còn Vũ Vương, chỉ là vừa nãy đạo công kích kia, liền đủ khiến bọn họ trọng thương, thậm chí ngã xuống.

Không được, phải mau mau phá trận.

- Hồng Đức, Chân Ly, trận pháp này quá quỷ dị, hai người các ngươi mau mau phá trận.

Hắn vội vàng hô to lên.

Chỉ là tiếng nói của hắn hạ xuống, xung quanh căn bản không ai đáp lại, quay đầu nhìn tới, toàn bộ tầm mắt đều là một mảnh trắng xóa, không gian bốn phía tựa hồ vặn vẹo lên, vô số bạch quang nhìn bằng mắt thường không thấy như mạng nhện tràn ngập về phía hắn.

Tuy hắn không biết đây là cái gì, nhưng lại có một loại cảm giác uy hiếp mạnh mẽ bay lên.

Đáng chết, này không chỉ có một khốn trận, sát trận thất giai, hơn nữa còn là một ảo trận.

Nghĩ tới đây, Kỳ Lập Minh triệt để tan vỡ.

Một khốn trận thất giai đỉnh phong, cộng thêm một sát trận, cuối cùng còn có một khốn trận, càng khuếch đại chính là, này rõ ràng là trận pháp thất giai, nhưng có thể phong khóa lại Vũ Hoàng, sau lưng của hắn đã bốc lên từng tia mồ hôi lạnh.

- Phá cho ta.

Vào lúc này, xem thường cùng tự tin trên mặt Kỳ Lập Minh đã hoàn toàn biến mất, hắn không lo được giấu dốt, vội vàng vận chuyển Huyền Nguyên, đồng thời trên đỉnh đầu, một con yêu thú mãnh hổ kim sáng loè loè hiện lên, đạo đạo tinh hoàn lưu chuyển, mãnh hổ kia nổi giận gầm lên một tiếng, cùng kim câu trong tay hắn kết hợp, hóa thành một hổ hình, cắn xé ở trong hư không phía trước.

Chỉ nghe tiếng vang ầm ầm, toàn bộ đại trận ở dưới đòn đánh này cấp tốc lay động, nhưng chỉ chốc lát, liền khôi phục yên tĩnh.

Quả nhiên còn có một trận pháp phòng ngự.

Có khốn trận, sát trận, ảo trận, sao lại không có trận pháp phòng ngự?

Trên mặt Kỳ Lập Minh cay đắng, hắn đã sớm đoán được khả năng này, thế nhưng chờ thật sự xuất hiện, tâm thần của hắn không thể nghi ngờ là tan vỡ.

Lúc này, tế mang đầy trời đã như lưới đao bao phủ tới hắn, Kỳ Lập Minh không lo được ngẫm nghĩ, trên người run lên, một bộ giáp bảo vệ màu vàng xuất hiện, đồng thời kim câu trong tay hóa thành một đoàn quang ảnh màu vàng, bảo vệ toàn thân hắn ở trong đó.

Xì xì xì!

Những tế mang này cùng kim câu trong tay hắn va chạm, ngay lập tức phát sinh một trận tiếng ma sát làm người ghê răng, một ít tế mang không bị hắn ngăn trở bắn trúng giáp bảo vệ phòng ngự, cũng phát sinh thanh âm khó nghe.

May mắn chính là, những tế mang này chỉ có thể mang đến cho hắn một ít thương tổn, còn không cách nào uy hiếp đến tính mạng của hắn.

Chỉ là không chờ Kỳ Lập Minh thở một hơi, một vệt lưu quang màu trắng đột nhiên lao ra, bao phủ tới hắn, phảng phất như có linh tính, hoàn toàn bao lấy hắn.

Kỳ Lập Minh hoảng hốt, vội vàng ra tay ngăn cản, oanh ầm một tiếng, hắn bạch bạch bạch rút lui hai bước, trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, ánh mắt thoáng nhìn, hắn nhìn thấy một bóng người ở trong trận pháp chợt lóe lên.

Kỳ Lập Minh ngay lập tức phát hiện, đánh lén hắn dĩ nhiên là Tô Tú Nhất.

- Tô Tú Nhất, ngươi trốn ở trong trận pháp đánh lén tính là anh hùng gì, có bản lĩnh cùng lão phu một chọi một quyết đấu, không nên làm con rùa đen rút đầu.

Kỳ Lập Minh giận dữ hét.

Tô Tú Nhất cười ha ha, cười nhạo nói:

- Kỳ Lập Minh, trong đầu ngươi là bã đậu sao? Mới vừa rồi ngươi còn nói ta không phải đối thủ của ngươi, hiện tại lại muốn ta cùng ngươi quang minh chính đại đánh một trận? Ngươi nghĩ ta là ngu si, hay chính ngươi là ngu si? Ha ha ha.

- Ngươi...

Kỳ Lập Minh tức giận đến trán nổi gân xanh, trái tim suýt chút nữa bể mất.

Ở trong trận pháp này, Tô Tú Nhất có thể dễ như ăn cháo biết cử động của hắn, đối với hắn phát động tiến công, mà hắn lại căn bản không biết vị trí của đối thủ, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Trong thời gian ngắn, hắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng chờ một quãng thời gian, một khi hắn bị thương, vấn đề sẽ nghiêm trọng lên.

Tô Tú Nhất cũng biết điểm này, vì lẽ đó cũng không vội, hơn nữa một khi chờ đám người Cửu Trần, Cát Phác Tử đối phó xong đám người Hồng Đức, đều sẽ tới giúp hắn đối phó Kỳ Lập Minh.

Đến thời điểm đó coi như Kỳ Lập Minh lợi hại đến đâu, cũng sẽ ăn không tiêu.

Vào giờ phút này, Tô Tú Nhất đối với Diệp Huyền khâm phục đã là phục sát đất, tuy luận tu vi hắn còn mạnh hơn Diệp Huyền một cấp, nhưng ở các phương diện chế thuốc, luyện hồn, trận pháp, hắn cùng Diệp Huyền chênh lệch quả thực là mười vạn tám ngàn dặm.

Thiên tài như vậy, Tô Tú Nhất cho tới bây giờ chưa từng thấy, một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, dĩ nhiên sẽ ở nhiều phương diện có trình độ thâm hậu như thế, coi như là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mà Tô Tú Nhất đã từng khâm phục nhất, e rằng cũng kém xa tít tắp.

Tô Tú Nhất còn có công phu suy nghĩ lung tung, nhưng Kỳ Lập Minh chỉ có thể lo lắng đề phòng.

- A...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Kỳ Lập Minh nghe rõ rõ ràng ràng, hắn rõ ràng đây là cường giả Cổ Đan Lâu mà mình mang đến phát ra.

Lúc này hắn đã hoàn toàn kinh hãi, trong mắt chỉ có phẫn nộ.

Ở trong ảo trận, lẫn nhau đều bị phân cách, trước hắn căn bản không nghe được động tĩnh của người Cổ Đan Lâu, bây giờ nghe, hiển nhiên là người Huyền Quang Các cố ý gây nên, chính là muốn nhiễu loạn tâm thần của hắn.

- Tô Tú Nhất, Huyền Diệp, còn có tất cả mọi người Huyền Quang Các, lão phu Kỳ Lập Minh ngày hôm nay không giết các ngươi thề không làm người.

Kỳ Lập Minh rống giận.

Rầm rầm rầm!

Đồng thời hắn điên cuồng tấn công, hắn biết, nếu như hắn không thể phá tan trận pháp này, ngày hôm nay hắn ngã xuống ở đây cũng không phải là không có khả năng, hắn thực sự là không nghĩ tới, trong Huyền Quang Các dĩ nhiên bố trí trận pháp kinh khủng như thế.

- A!

Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, cũng để hắn kinh hồn bạt vía.

Ở dưới Kỳ Lập Minh tiến công, trận pháp phía trước không ngừng lay động, vệt sáng lấp loé, hiển nhiên là chịu đựng trùng kích cực lớn.

- Thực lực của Kỳ Lập Minh này quả nhiên đáng sợ, không thể để cho hắn đánh vỡ trận pháp, bằng không Huyền Quang Các chúng ta nhiều người như vậy không phải là đối thủ của hắn.

Tô Tú Nhất ở một bên xem âm thầm hoảng sợ, tuy trước đây không lâu hắn cũng đột phá Vũ Hoàng nhị trọng, nhưng ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, hắn biết rõ, tuy Kỳ Lập Minh cũng chỉ là bát giai nhị trọng, nhưng thực lực mạnh hơn hắn một bậc, đơn đả độc đấu, hắn căn bản không phải đối thủ của Kỳ Lập Minh.