Huyền Thiên Dạ Hành

Chương 10: Gặp lại Cuồng Huyết Sư Tử




Cổ Lục dũng mãnh xong lên, một quyền đánh ra con báo đen gầm rống một tiếng thì đã chết, bốn người Tuyết Phong lại bắt đầu làm sạch con báo đen rồi nướng, không bao lâu thì thịt chính cả bốn người ăn như vũ bão, nháy mắt cả con báo đen to lớn đã thành đống xương khô.

Thời gian trôi qua năm ngày, Tuyết Phong vẫn như cũ sáng tu luyện đao kỹ đêm đến thôn nạp tinh khí, bát tinh Hồn Thần cảnh đã vô cùng vững chắc.

Đêm nay Tuyết Phong không tu luyện, hắn đi lên đỉnh núi ngắm trời sao hắn nhìn bầu trời thật kỹ, ngắm từng vị trí ngôi sao hắn thấy những ngôi sao này như là một văn nào đó, nhưng hắn không hiểu chỉ thấy vị trí những ngôi sao này có chút huyền diệu.

Cổ Phan từ phía xa đi tới ngồi xuống bên cạch Tuyết Phong, quay sang hỏi hắn " Đang ngắm cái gì mà chăm chú quá vậy ".

Tuyết Phong vẫn ngắm nhìn bầu trời nhưng vẫn trả lời nói " Con đang ngắm bầu trời và những ngôi sao kia, nhìn vị trí của những ngôi sao kia trong rất huyền ảo, như là một hoa văn của một con đường đại đạo vậy nhưng con vẫn không hiểu ra được ".

Cổ Phan mĩm cười nói " Không nhìn ra được cũng là bình thường, từ xưa tới nay chẳng có ai có thể ngộ ra được, không ai biết nó đạo gì không ai biết làm sao để tu luyện được, bởi vì nó thâm ảo và phi diệu con có thể nhìn ra nó huyền diệu đã rất khá rồi ".

Tuyết Phong nhìn bầu ngẩn người hồi lâu sau đó nhìn sang Cổ Phan nói " Đầu đại đạo này con thấy hứng thú với nó rồi,sau này mạnh lên con nhất định sẽ tu luyện nó, xưa nay không ai làm nhưng con sẽ làm được ". Truyện Điền Văn

Cổ Phan cười to lắc lắc đầu nhìn Tuyết Phong nói " Không phải ta đã kích con nhưng loại đại đạo này khó mà tu luyện đến được, con cũng đừng mạnh miệng quá sớm rồi đến lúc lại không làm được thế thì không hay ".

Tuyết Phong đứng dậy tay vườn lên bầu trời làm động tác bóp lại, thần thái đầy nghiêm túc cùng kiên định nói " Con nhất định sẽ tu luyện được, không tu luyện được thì con cũng sẽ không từ bỏ đến khi luyện thành thì thôi, con đường đại đạo mà trước nay chưa ai tu luyện được thì chính là con đường đại đạo mạnh nhất, con sẽ tu luyện được, con muốn đạp trên vạn đạo".

Cổ Phan thở dài đi tới bên cạnh Tuyết Phong vỗ vai hắn, rồi Cổ Phan cũng nhìn theo lên bầu trời rồi nói " Điều này thì chỉ có con tự đi còn ta không thể giúp gì được cho con, thực lực mạnh nhất chính là tự tiềm tồi và tu luyện tới,con đường đại đạo mạnh nhất chính là nằm ở bản thân của mình, tiểu Phong a đừng vì truy cầu thực lực mà đi sai đường ".

Tuyết Phong quay sang nhìn Cổ Phan, hắn nói giọng điệu kiên định và ý chí không thể lung lay " Sẽ không con cầu thực lực, con muốn hật mạnh chính là bảo vệ bản thân, bảo vệ những người xung quanh và thôn Cổ Ly, con không cầu thực lực không phải chỉ riêng cho bản thân,Cổ thúc thúc người yên tâm con mình nên làm gì và không nên làm gì ".

Cổ Phan gật đầu hắn không nói tiếp hắn tin tưởng Tuyết Phong, năm xưa hắn tìm thấy Tuyết Phong ở một núi Tuyết, bị bỏ rơi ở nơi đó hắn đem Tuyết Phong trở về nuôi nấng và chăm sóc hắn, vì lúc tìm thấy Tuyết Phong ở ngọn núi Tuyết nên Cổ Phan lấy chữ Tuyết làm họ cho hắn.

Màn đêm trôi qua rất mau, trời lại sáng Tuyết Phong đang chuẩn bị thật nhiều đồ, hôm nay hắn lại bắt đầu đi hái linh dược để đổi luyện hồn đan, hắn muốn đột phá cữu tinh xong lại đột tới Tử Hà cảnh.

Tuyết Phong đi tới đầu thôn thì ba anh em họ Cổ, bọn hắn khoát vai Tuyết Phong nói " Tiểu Phong ngươi lại vất vả đi hái linh nữa rồi,nhìn ngươi chăm chỉ tu luyện như thế bọn ta cũng sẽ cố gắng tu luyện, sẽ không để ngươi vượt mặt đâu ".

Tuyết Phong cười to vỗ ngực bọn hắn nói " Tốt vậy thì các ngươi nhớ chăm chỉ tu luyện đó, đừng để tới lúc bị ta đánh thành đầu heo rồi lại ăn vạ khóc lóc ".

Cổ Lục khịt mủi khó chịu nói " Tiểu Phong ngươi đừng tự cao, ai hơi ai còn chưa biết đâu đừng có để cho ba huynh đệ bọn ta đánh thành đầu heo đó".

Tuyết Phong cười đầy vui vẻ nói " Thôi không nói nhảm cùng các ngươi ta đi đây, Cổ thúc thúc con cũng đi đây".

Cổ Phan lo lắng nhìn hắn nói " Nhớ cẩn thận,rừng Thiên Bảo đầy nguy hiểm đừng vỉ vài cây linh dược mà mạo hiểm đó ".

Tuyết Phong gật đầu nói " Vâng Cổ thúc thúc con biết rồi, con đi đây".

Tuyết Phong rời đi bước chân nhẹ nhàng, nhưng không bao lâu đã đi khuất tầm mắt đám Cổ Phan, Tuyế Phong không ngừng dịch chuyển đổi hướng, đây con đườn tắt đi tới dừng Thiên Bảo nhanh nhất, hơn một canh giờ sau Tuyết Phong đã tới trước rừng Thiên Bảo.

Nhìn vào trong rừng xâu,Tuyết Phong cười to ánh mắt hàn quang lưu chuyển nói " Con Cuồng Huyết Sư Tử kia, Tuyết gia lại tới lần này nhất định chém chết ngươi ".

Nói xong hắn đi vào trong rừng, theo con đường quen thuộc mà hắn hay đi rất nhanh đã tới điểm mà hôm nay hắn muốn tổi, thời gian Tuyết Phong có tới đây một lần phát hiện nơi đây có vài cây linh dược tốt nhưng chưa thành thục, nên hắn đành bỏ qua chờ một thời gian nữa rồi quay lại hái, hôm nay hắn tới là muốn nhìn xem coi là mấy cây linh dược này thành thục hag chưa.

Đi tới đây Tuyết Phong nhin xung quanh rất nhanh hắn đã thấy mấy cây linh dược kia, vẫn không có bị yêu thú ăn mà đáng mừng hơn là những cây linh dược này đã thành thục rồi.

Quá vui mừng Tuyết Phong vội lấy dao đào những cây linh dược này lên,từ từ chậm rãi nâng niu từng động tác, nếu không sẽ động chạm tới cây linh dược dù là sợi nhỏ cũng không được, nếu là bị đứt một sợi rễ nhỏ thì khi bán cũng không được giá cao, sẽ làm ảnh hưởng tới tinh hoa của cây linh dược này.

Nhưng Tuyết Phong đã hái rất nhiều lần cũng đã có kinh nghiệm, không bao lâu sau hắn đã hái xong đặt rừng cây vào trong hộp ngọc, xong xui hắn rời đi bên trong rừng không nên đi quá lộ liễu và gây ra động tĩnh lớn, nếu để yêu thú chú ý tới thì phiền phức.

Tuyết Phong di chuyển trên những nhánh cây lớn, nghẹ nhàng linh hoạt không gây ra tiếng động quá lớn,hắn vẫn chưa vội đi tìm con Cuồng Huyết Sư Tử kia, để hắn kím được nhiều linh dược rồi quay lại tìm con Cuồng Huyết Sư Tử kia và trả thù nó.

Nhưng xui xẻo thay hắn đi hơn nữa ngày cũng không thấy cây linh dược nào cả, nhưng càng có một điều lạ hơn là hắn không thấy một con yêu thú nào cả, dù là yêu thú nhỏ yếu nhất cũng không thấy, cả khu rừng rất là yên tĩnh thấy có điều không ổn,Tuyết Phong vội nâng cao cảnh giác không dám lơ là một chút nào, hắn vừa đi vừa chú ý nhất định là có chuyện gì đó xảy ra nên yêu thú rời đi hết.

Tuyết Phong loay hoay cả buổi mới phát hiện một chỗ có Linh dược, có được hai cây số năm đã đủ tinh hoa dược linh tràn đầy, quá vui mừng nhanh chóng đi lại và hái hai cây linh dược bỏ vào hộp ngọc, đi cả ngày trời giờ mới gặp được thêm hai cây cả ngày mệt mỏi ngửi hương thơm linh dược cũng ta biến hết.

Tuyết Phong lại lên đường tìm kím linh dược tiếp, không bao lâu trời đã sụp tối màn đêm buôn xuống,Tuyết Phong đành tìm một cây cổ thụ to lớn mà leo lên, dừng ở giữa thân cây đêm nay nay tạm nghỉ ở chỗ này, hắn lấy ra một ít bánh đã chuẩn bị trước, ăn một ít cho đỡ đói rồi nghỉ ngơi ngày mai lại hái linh dược tiếp.

Một đem yên lành không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tuyết Phong ngồi dậy hơi uốn éo thân thể một chút " Haizzz lại bắt đầu đi tìm kím và hái linh dược nữa thôi ".

Nhảy xuống cây cổ thụ, tiếp đất an toàn kiểm tra lãi đồ đạc xong rồi rời đi, trong rừng Thiên Bảo cây cối linh dược phát triển tốt vô cùng, hắn đi được một hồi lâu thì mới phát hiện được phía trước có linh dược, nhẹ nhàng tiếp cận vì hắn đã đi vào rất xâu trong rừng nên mọi thứ phải thật cẩn thận.

Đi tới gần phát hiện không có yêu thú xung quanh an toàn, nên hắn nhanh chóng đi tới và hái cây linh dược kia xong cắt vào hộp trong hộp ngọc, rồi quay người đi thật nhanh.

Tuyết Phong băng qua khu rừng đi vào thật xâu, nhưng quái lạ thay vẫn không gặp được cây linh dược nào nữa, nhưng lúc hắn rời đi thì chợt có phát hiện định thần dò xét, rất nhanh hắn phát hiện ra đó là một cây Nhân Chi Sâm, cây Nhân Chi Sâm này ít nhất cũng đã vạn năm tuổi, đã có linh trí.

Lúc nó phát hiện Tuyết Phong lại gần thì vội núp, không dám động đậy sợ bị Tuyết Phong phát hiện, nhưng lúc Tuyết Phong quay người đi thì nó lãi xông lên mặt đất bỏ chạy, mặc dù nó chạy không phát ra tiếng động nhưng sao có thể dấu Tuyết Phong, lổ tai hắn rất thính mắt thấy Nhân Chi Sâm bỏ chạy thì hắn vội đuổi theo, cây Nhân Chi Sâm không có sức chiến đấu nhưng việc bỏ chạy thì nó rất giỏi, nháy mắt đã chạy rất xa.

Tuyết Phong đuổi theo rất chật vật, nhưng dám dừng lại vì cây Nhân Chi Sâm này rất quý giá, linh dược mà hắn hái mấy ngày qua đều không bằng sợi rễ của nó, thử hỏi làm sao Tuyết Phong đuổi theo không bỏ, mặt dù chật vật cả một buổi trời dốc cả sức lực đuổi theo Tuyết Phong cuối cùng cũng đã bắt được Cây Nhân Chi Sâm.

Cầm cây Nhân Chi Sâm trong tay Tuyết Phong cười một cách vô tri, vì cây Nhân Chi Sâm này Tuyệt đối là dược bảo a, Tuyết Phong lấy ra một cái hộp ngọc khác đặt cây Nhân Chi Sâm vào, đánh ra vài câu thuật chú niêm phong lại, không để cho Nhân Chi Sâm bỏ trốn.

Xong xui hết thảy Tuyết Phong lại lên đường đi tiếp nhưng chưa đi được bao lâu, thì hắn nghe được tiếng đánh nhau vô cùng kịch liệt, hắn vội thu lãi khí tức hơi thở đi tới chỗ phát ra tiếng đánh nhau.

Đi tới gần nhìn thấy là ai đánh nhau, thì mới phát hiện là kẻ thù của mình Cuồng Huyết Sư Tử a, nó đang đánh nhau cùng với một con Hắc Hổ, con Cuồng Huyết Sư Tử bị thương rất nặng máu me khắp người,khí tức của nó có chút suy yếu, còn con Hắc Hổ kia cũng bị thương khá nặng nhưng đỡ hơn Cuồng Huyết Sư Tử này, dĩ nhiên con Hắc Hổ này thực lực nhỉnh hơn con Cuồng Huyết Sư Tử, nếu chiến thêm hồi lâu Con Cuồng Huyết Sư Tử này chắc chắn sẽ chết.

Gaozzz

Cuồng Huyết Sư Tử cuồng hống rống giận nó vô cùng phẩn nộ, Hắc Hổ tộc và Cuồng Huyết Sư Tử tộc là hai tộc kẻ thù,gặp nhau thì chiến tới sinh tử, hôm nay nó gặp kẻ thù nhưng mà đánh không lại, nó còn bị kẻ thù của nó đánh cho bị thương nặng, sức chiến đấu của nó bây giờ đã giảm hơn phân nữa,nó muốn bỏ chạy để bảo toàn tính mạng trước nhưng Hắc Hổ nào cho nó chạy.

Gừzzzz

Hắc Hổ chặn đầu Cuồng Huyết Sư Tử lại gầm gừ nhìn nó, con Hắc Hổ này muốn giết chết con Cuồng Huyết Sư Tử này, nào cho chạy thoát được.

Tuyết Phong ở một bên theo dõi, hắn suy tính là muốn báo thù con Cuồng Huyết Sư Tử mà giờ bị Hắc Hổ giành trước,nếu bị Hắc Hổ giết chết hắn kím ai báo thù đây, suy nghỉ tới đây hắn cảm thấy không ổn nói " Không được giết con Hắc Hổ này trước xong giết con Cuồng Huyết Sư Tử này, ừm quyết định vậy đi".

Lúc mà Hắc Hổ đang định xong lên nhào về phía Cuồng Huyết Sư Tử thì chợt dừng lại, nó cuối xuống nhìn về phía bụng mình, ở bụng nó có một cây đao đâm xuyên.

Gàozzz

Gừzzz

Nó đau đau đớn gào rống loạng choạng sấp ngã thì, một bóng người xuất hiện trước mặt nó đưa tay rút thanh đao ra, sau đó một đao chém xuống.

Nếu như nói về thực thì hắn và con Hắc Hổ này cùng con Cuồng Huyết Sư Tử kia cảnh giới bằng nhau, nhưng vì con Hắc Hổ này chiến cùng Cuồng Huyết Sư Tử bị thương rất nặng, còn hắn ở thời kì toàn thịnh nên mạnh hơn con Hắc Hổ này và con Cuồng Huyết Sư Tử kia, muốn chém chết hai con yêu thú này Tuyết Phong hắn mất không nhiều sức lực.

Một đao của Tuyết Phong chém xuống, đầu của con Hắc Hổ rơi xuống chết ngay tức khắc, xong xui Tuyết Phong quay đầu nhìn lại con Cuồng Huyết Sư Tử kia nói " Chào ngươi chúng ta lại gặp mặt nữa rồi ".