Mỗi tia sáng đều chỉ có một đầu
1.
Ánh mặt trời buổi trưa vô cùng gay gắt, khiến cả một góc tòa nhà số ba của bệnhviện sáng chói, để lại mấy bóng râm của cây cỏ trên mặt đất. Bức tường phía namcủa bệnh viện có mấy khóm tường vi được bao quanh bằng mấy cây trúc nhỏ, hoamàu đỏ nhạt, cánh hoa bị mặt trời chiếu xuống, ánh lên tia sáng bàng bạc.
Đồng Đồng mặc một bộ đồ ngủ màu xanh rộng thùng thình,cùng Hứa Hân Di chầm chậm dạo bộ trên thảm cỏ. Họ nheo mắt lại vì nắng, thế làbèn ngồi xuống sau một hòn đá to khuất bóng mặt trời, hòn đá sau lưng âm ấm.
- Đồng Đồng, có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?Tớ thì tin tưởng cậu như thế! – Hứa Hân Di nhìn cô, bắt đầu chất vấn.
Có phải cô ấy muốn nói tới chuyện của Lục Hy Thầnkhông? Đồng Đồng chột dạ:
- Cậu nói cái gì?
Hứa Hân Di lườm cô:
- Cậu thấy sao? Tớ lúc nào cũng coi cậu như chị emruột, vậy mà cậu chẳng coi lời tớ vào đâu.
Đồng Đồng quyết định nói thẳng với cô, nhưng phải nóithế nào để cô không nổi giận đây? Cô cúi đầu xuống, ấp úng:
- Lục Hy Thần, anh ấy…
Hứa Hân Di bỗng ngắt ngang lời cô:
- Cậu có thân với Tiểu Phàm không?
Đồng Đồng thở phào:
- Cậu nói Tiểu Phàm à, mọi người đều là đồng nghiệpmà! Sao thế?
Hứa Hân Di buồn rầu nói:
- Chỗ ở của cô ta rất gần với Hy Thần. Tiểu Phàmthường xuyên gọi điện thoại cho anh ấy, tớ cảm thấy hai người họ có vấn đề.
Đồng Đồng vỗ đầu:
- Đúng rồi, có một lần tan làm, cô ấy còn tới tìmriêng Lục Hy Thần, bị tớ bắt gặp.
Hứa Hân Di chỉ tay vào đầu cô, nói tiếp:
- Tớ đã nói với cậu lâu rồi, anh ấy có gì lạ phải nóivới tớ ngay. Chả trách lúc nào anh ấy cũng hờ hững với tớ, thì ra là có con hồly tinh đang quấy nhiễu.
Đồng Đồng vịn vai bạn, nói:
- Cậu đừng biến bản thân thành ra như thế! Hứa Hân Dilà người như thế nào? Là sinh viên năng khiếu xinh đẹp, con trai theo cậu xếphàng dài, lẽ nào lại vì một cọng cỏ mà mất đi ý chí chiến đấu sao? Có vấn đề gìthì cậu đi hỏi anh ấy đi.
- Tớ cảm thấy anh ấy không thích tớ, tớ sợ nếu hỏi rathì tớ sẽ mất anh ấy. Dù sao thì anh ấy cũng chưa “xòe bài” ra với tớ.
Đồng Đồng đứng lên phủi quần áo:
- Vậy thì cậu cứ tự hành hạ bản thân đi.
Sau khi xuất viện, Đồng Đồng nặng thêm tới 2kg. Tháomiếng vải băng ra, cô thay quần áo của mình, như thể được sống thêm lần nữa. TềVũ ôm cô thật chặt khiến cô lâng lâng suốt cả ngày.
Đã là tháng 9, sắp tới ngày khai giảng. Rất nhiềukhuôn mặt mới xách va li hành ly trên con đường nhỏ của vườn trường, còn có rấtnhiều học sinh mặc đồng phục tập quân sự, khuôn mặtngười nào cũng đỏ bừng vì nắng, nheo mắt ngồi trên những hòn đá ở chỗ râm mát,râm ran trò chuyện. Mọi thứ trong sân trường đều tràn đầy sức sống.
Từng lớp học sinh mới kéo nhau vào trường. Đồng Đồngnghĩ, mình đã sắp tốt nghiệp rồi.
Cô hỏi Tề Vũ:
- Sau khi tốt nghiệp, anh định đi đâu?
Tề Vũ nói:
- Anh vẫn đang suy nghĩ. Khóa bọn anh năm nay có mộtkỳ thi thiết kế nghệ thuật để quyết định việc đi du học. Nếu thi đỗ, nhà trườngsẽ cấp cho một phần học bổng sang Học viện nghệ thuật của Mỹ để hoàn thành luậnvăn và tốt nghiệp, còn có thể xin bên đó cho học nghiên cứu sinh. Có điều phảiở lại đó thêm ba năm.
- Vậy anh có chắc chắn sẽ đi Mỹ không?
Tề Vũ nói:
- Không nhất định. Bởi vì anh có một bài văn 100 nghìnchữ được đăng trên tạp chí, do đó tháng trước viện trưởng đã nói với anh vềviệc ở lại trường làm giảng viên. Ngày trước anh cũng muốn đi Mỹ, cũng giốngnhư nhiều họa sĩ khác mở phòng tranh ở nước ngoài. Bây giờ anh phải nghĩ xemđã, vì còn nhiều việc khác.
Đồng Đồng kinh ngạc hỏi:
- Việc gì?
Tề Vũ nghiêm túc nói:
- Anh đã liên hệ với mấy phòng tranh ở Bắc Kinh rồi,có thể hai năm này anh tới Bắc Kinh mở một cuộc triển lãm tranh quy mô lớn. Anhphải chuẩn bị rất nhiều thứ, công việc trong phòng tranh ở đây cũng phải mộtthời gian nữa mới kết thúc.
Đồng Đồng nói:
- Rất nhiều việc cần chuẩn bị? Có việc gì em giúp anhđược không? Hồi làm ở phòng tranh, em cũng học cách sắp xếp tranh, pha màu vẽ.Hoặc là phối màu cũng được.
Tề Vũ mỉm cười:
- Em chỉ cần giữ gìn sức khỏe hộ anh là được rồi.
Ánh mặt trời xuyên qua các kẽ lá, đậu lại trên bờ vaicủa Tề Vũ, tạo thành những đốm nhỏ màu vàng. Đồng Đồng vui vẻ luồn tay vào cánhtay anh. Tay Tề Vũ run lên, dường như anh đang giật mình. Rất rõ ràng, Tề Vũkhông quen với những hành động thân mật như vậy.
- Xin lỗi! – Hai người nhìn nhau, cùng lên tiếng, sauđó bật cười.
Sau khi giờ học buổi chiều kết thúc, Đồng Đồng ngồi bên cạnh vườn hoa đọc cáctài liệuliên quan tới bài học. Một chiếc ô tô màu trắng đỗ ngay đối diện con đường, mộtcô gái buộc mái tóc xoăn bằng chiếc cặp màu bạc sáng lấp lánh, mặc cái quần bòsiêu ngắn và đi đôi guốc cao có màu đỏ như hoa hồng thong thả từ trên xe bướcxuống, đi về bên này đường. Đó là Hứa Hân Di! Người đàn ông lạ lái xe cũng theoxuống, thân mật hôn tạm biệt cô.
Về tới ký túc, Đồng Đồng hỏi Hứa Hân Di:
- Người đó là ai vậy?
Hứa Hân Di mỉm cười nói:
- Ninh Kỳ Phong, năm thứ hai lớp nghiên cứu sinh khoavật lý trường mình, nhà ở thành phố này, bố mẹ có tài sản rất lớn.
Lúc này, Tề Vũ gọi điện thoại tới nói với Đồng Đồng làthuốc mang ở bệnh viện về để ở trong cái túi màu xanh trong va li, đã chiathành từng loại; số thuốc phải uống vào buổi tối để ở cái túi ở tầng thứ hai;nếu còn chỗ nào thấy khó chịu thì phải kịp thời gọi điện thoại cho anh.
Hứa Hân Di ngưỡng mộ nói:
- Tề Vũ đối với cậu tốt thật, hai người sắp thành đôirồi.
Đồng Đồng lắc đầu:
- Cậu và Ninh Kỳ Phong thì sao?
Hứa Hân Di đắc ý nói:
- Anh ta đang tán mình. Mình không đồng ý, cũng không từchối, để xem thái độ của Lục Hy Thần với mình ra sao đã!
- Rõ ràng là vấn đề của hai người, lại còn kéo ngườikhác vào.
Hứa Hân Di nói:
- Thực ra mình cũng chỉ đi theo tình cảm thôi. Nếuchia tay Hy Thần, mình cũng muốn có người nào đó cho mình mượn vai để khóc. Nếukhông như vậy thì chẳng phải là ngược đãi bản thân sao?
hiều hôm sau, Lục Hy Thần tới, anh đứng chờ cô ở cổngtrường. Rất nhiều nữ sinh đi qua đều quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng ở đó, thânhình cao lớn vô cùng bắt mắt. Hứa Hân Di lập tức nở nụ cười tươi rói, đi vềphía anh, kiêu ngạo như đang đi lên bục lĩnh thưởng.
Ánh mắt của Lục Hy Thần lạnh nhạt lướt qua người HứaHân Di rồi nhìn Đồng Đồng một cái. Hứa Hân Di quay người lại, nhét quyển sáchtrong tay cho Đồng Đồng, bám vai cô, mỉm cười nói:
- Không cần chờ tớ ăn cơm tối nữa.
Hai cái bóng kiêu ngạo rời đi, Đồng Đồng cảm thấy họ đi cạnh nhau thật đẹp đôi.
Rất rõ ràng, chuyện của Hứa Hân Di và Ninh Kỳ Phong đã“đánh động” Lục Hy Thần, hơn nữa còn có hiệu quả rất rõ ràng.
Đồng Đồng nghĩ, con người có lúc sống trong các câuchuyện của người khác, sẽ tưởng rằng mình là nhân vật chính, nhưng trên thực tếlại chỉ là một người qua đường không hơn không kém. Những lời Lục Hy Thần nóivới cô trên sân thượng, chuyện anh làm cho cô khi ở bệnh viên, cô sẽ quên hết.
Cô thở dài, dù sao thì cũng là dạng con ông cháu cha,làm gì cũng chỉ là hứng thú nhất thời.
Hơn 8 giờ tối, Hứa Hân Di vẫn chưa trở về.
Đồng Đồng gọi điện thoại cho Tề Vũ, anh nói anh đangbận việc ở phòng tranh. Bởi vì đã lỡ mất thời khóa biểu của hơn hai tháng nêngiờ anh phải sắp xếp lại thứ tự, hơn nữa kỳ thi mỹ thuật của các học sinh cũngsắp tới gần.
Đồng Đồng trầm tư ngồi ngắm lọ hoa bách hợp và quả cầuthủy tinh đặt trên bàn, cô nghĩ, mấy hôm nay tốt nhất là không nên làm phiền anhnữa.
Lúc này bỗng dưng đèn tắt phụp, đèn ở ký túc xá đốidiện cũng tối om. Có người chạy trên hành lang hô lên:
- Sao thế? Mất điện rồi!
Bà Lam ở dưới lầu bực bội trả lời:
- Biết rồi, dây cầu chì bị đứt. Chờ lát nữa sẽ cóngười tới sửa, ồn ào quá!
Đồng Đồng thay quần áo rồi khóa cửa lại. Cô không muốnngồi một mình trong căn phòng tối om, nếu vậy thì buồn quá. Cô bật đèn ở điệnthoại lên, đi ra cửa chính. Đúng lúc này, một bóng đen nhào tới, chắn đường cô.Đồng Đồng hét lên, điện thoại rơi xuống đất, phát ra tiếng “cạch” khô khốc.
Cô chỉ nghe thấy tiếng bóng đen kêu lên một tiếng rồigọi:
- Chị Đồng Đồng.
Đó là giọng của Hạ Khả.
Đồng Đồng lúc này mới hoàn hồn, đứng lại, nói:
- Em chạy tới đây làm gì? Chẳng phải đang là giờ họcsao?
Hạ Khả dựa lưng vào tường:
- Em tới tìm chị!
Đồng Đồng nói:
- Làm gì?
Hạ Khả im lặng một lát rồi mở miệng:
- Chị không hận em sao?
Đồng Đồng không biết cô bé đang nghĩ gì, bèn nói:
- Sự việc đã qua đi rồi, em cứ coi đó như một sự cốngoài ý muốn đi.
Hạ Khả ấp úng một hồi rồi nói:
- Thực ra em tới để xin lỗi. – Rồi cô lại bổ sung. –Ngày trước em hư quá, làm việc gì cũng chỉ nghĩ làm sao cho vui, bây giờ em hốihận lắm.
Đồng Đồng sảng khoái nói:
- Được, chị tha thứ cho em.
Hạ Khả nói tiếp:
- Em còn một việc nữa muốn hỏi chị, có phải chị đínhhôn với anh Tề Vũ rồi không?
Đồng Đồng mỉm cười lắc đầu:
- Đâu có, ai nói với em thế?
Hạ Khả nói:
- Em nghe chị em nói, chị ấy nói anh Tề Vũ sẽ chăm sócchị cả đời, như thế chẳng phải là anh ấy muốn cầu hôn chị còn gì?
Hả? Đồng Đồng kinh ngạc tới quên cả ngậm miệng lại. Lẽnào Tề Vũ thực sự có ý này sao? Cô không muốn Hạ Khả nhìn thấy niềm vui trênmặt cô, nên vội vã chuyển chủ đề:
- Chỗ giáo viên chủ nhiệm đã xong xuôi cả chưa.
Hạ Khả gật đầu.
Đồng Đồng vui vẻ quay về ký túc xá, mặc dù vẫn chưa cóđiện, nhưng bỗng dưng cô cảm thấy bóng tối cũng không có gì đáng sợ.
Mãi tới 12 giờ mà Hứa Hân Di vẫn chưa trở về. Đồng Đồng gọi điện cho cô nhưngchỉ nghe thấy tiếng “đã tắt máy”. Đồng Đồng không dám đoán nhiều, mặc dù đây làlần đầu tiên Hứa Hân Di đi tới đêm không về.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Hân Di cũng không đi học, gọiđiện thoại cho cô thì vẫn nghe được tiếng của tổng đài báo là “đã tắt máy”.
Chiều hôm đó, cô vẫn chưa xuất hiện. Đồng Đồng đànhthu hết can đảm, gọi điện cho Lục Hy Thần, gọi cho anh mấy lần đều chỉ nghethấy “Nằm ngoài vùng phủ sóng”.
Họ đang làm cái gì? Đồng Đồng thấy khó chịu tronglòng.
Sau khi ăn xong cơm tối, cô gọi điện thoại cho Tề Vũ. Anh nói mấy ngày tới anhsẽ đi Bắc Kinh một chuyến, để thương lượng về các vấn đề trong việc mở triểnlãm. Họ nói chuyện khoảng mười mấy phút, Tề Vũ không hề nhắc gì tới chuyện đínhhôn.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Đồng nhớ tới việc Tề Vũ nói sẽtới Bắc Kinh bàn về triển làm tranh, không biết giờ này anh đã chuẩn bị hành lýxong chưa? Có thể cô sẽ giúp gì đó được cho anh, hơn nữa cô cũng biết Hạ Dươngkhông đi cùng Tề Vũ, nếu anh đồng ý thì cô cũng muốn tới Bắc Kinh cùng anh.Đồng Đồng vừa nghĩ thầm xem làm thế nào để thuyết phục Tề Vũ, vừa đi tới phòngtranh.
Trong phòng tranh vô cùng yên tĩnh, tối đen như mực,chỉ có chút ánh sáng hắt qua khe cửa của phòng làm việc bên trong. Lúc này ĐồngĐồng mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, phòng tranh được nghỉ. Cô nghe thấy tiếngTề Vũ nói chuyện với một người nào đó ở trong phòng, căn phòng nhỏ chỉ khép hờcánh cửa. Đồng Đồng bước chân vào phòng tranh mà họ hoàn toàn không hay biếtgì.
Đồng Đồng cũng không nghĩ ra người trong phòng là ai,cô quay người lại đóng cửa phòng tranh, sau đó bật chiếc đèn nhỏ trong phòng,quan sát mấy bức tranh treo trên tường.
Những bức tranh đó đều vẽ cô, có một bức còn đã kýtên: Mặc, ngày 9 tháng 9. Xem ra hai tháng rèn luyện này rất hữu hiệu, trình độvẽ tranh của họ đã tiến bộ hơn nhiều. Có người còn vẽ ngũ quan của người mẫurất có thần, có bức tranh trông như một bức ảnh chụp – Đồng Đồng nhìn kỹ bứctranh đó, thì ra là tranh do Hạ Khả vẽ.
Lúc này có người từ trong phòng làm việc đi ra. Ngườiđó vừa đi ra khỏi cửa đã đứng khựng lại. Mái tóc dài buông hờ trên vai, che mộtbên má cô. Cô mặc chiếc váy mỏng màu vàng, nhìn cô như một vũ công chuyênnghiệp, nhưng lại tỏ ra vô cùng yếu đuối. Đồng Đồng đứng ở góc phòng tranh,trong ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy Tề Vũ đang đặt tay lên vai Hạ Dương. Cô dừngbước chân, trù trừ không nói nên lời.
Hạ Dương nói trước:
- Em phải đi đây.
Tề Vũ không hề có ý bỏ tay xuống:
- Sau này em thực sự không gặp anh nữa sao?
- Anh đừng thế nữa! – Hạ Dương nói. – Chẳng phải bâygiờ anh đang ở cùng Đồng Đồng sao? Chúng ta đều có lỗi với cô ấy.
Lời nói của cô chưa dứt, Tề Vũ từ đằng sau đã ôm chặtlấy cô. Anh hôn lên mái tóc cô, nói.
- Em hiểu lầm rồi, anh không hề nghĩ tới việc đính hônvới cô ấy! Người anh thích là em, chưa bao giờ thay đổi, sao em lại không hiểu?
Hạ Dương nhè nhẹ đẩy anh ra:
- Tình hình bây giờ khác rồi, em hy vọng anh và ĐồngĐồng tới với nhau. Vả lại con đường của chúng ta sau này không giống nhau,chúng ta không thể ở bên nhau được. – Cô nói rồi chạy như bay ra khỏi phòngtranh, không quay đầu lại.
Lúc Tề Vũ ôm Hạ Dương, mặc dù trong phòng tranh rấttối, nhưng anh vẫn nhìn thấy Đồng Đồng. Đồng Đồng cảm thấy vô cùng khó xử, cômuốn cười với Tề Vũ, nói với anh rằng “Chuyện này chẳng có gì to tát cả, emchưa bao giờ ôm hy vọng về anh”, sau đó cô sẽ nói những câu khách sáo như “Anhhạnh phúc là được”. Nhưng trái tim cô như bị đè nặng bởi một hòn đá nặng hàngngàn cân, chỉ cần hơi chau mày một chút, cô sẽ suy sụp.
Đồng Đồng hít vào một hơi, quyết định đi ra trước khinước mắt rơi xuống, hoặc là trước khi Tề Vũ nói lời xin lỗi. Bởi vì chỉ cần anhxin lỗi, chắc chắn cô không nhịn được mà lại rơi lệ. Anh nói xin lỗi, cô sẽcàng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Không có tình yêu thì cũng phải giữ lại lòng tự trọng.
Đồng Đồng quyết định chuyển từ thế bị động thành chủđộng, cô quay đi về phía cửa bên kia của phòng tranh. Tổng cộng là 25 bướcchân. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến kỳ lạ, chỉ cảm thấy mình không nên xuấthiện vào lúc này. Thì ra tình yêu không đơn giản mà có được, cho dù cô hy sinhnhiều như thế nào cho người ta. Cô ngược lại càng thấy thản nhiên hơn: Như vậycàng tốt, cô và anh sẽ hoàn toàn chấm hết, cô sẽ không còn phải ôm ấp bất cứmột tia hy vọng nào nữa.
- Đồng Đồng, em tới từ lúc nào? – Họ im lặng một látrồi Tề Vũ nở nụ cười miễn cưỡng.
Cô lắc đầu.
Tề Vũ nhìn Đồng Đồng, rồi lại nhìn ra ngoài cửa, cuốicùng cũng hạ quyết tâm:
- Xin lỗi… Hạ Dương đi rồi, anh phải đuổi theo cô ấy.
– Anh lại nhắc lại. – Xin lỗi. – Rồi anh không chầnchừ thêm nữa, lao ra ngoài.
Tề Vũ bỏ mặc cô lại trong cô đơn.
Quả là một buổi hoàng hôn kỳ dị. Phòng tranh vẫn lộnxộn như lần đầu tiên Đồng Đồng tới, cô nghĩ mình phải quên những sự việc tồi tệnày đi. Đồng Đồng chầm chậm đi ra cửa, rồi lại dừng lại. Cô muốn bước ra khỏicánh cửa này một cách thoải mái nhất, bước ra khỏi thế giới của Tề Vũ, sau nàykhông gặp lại anh nữa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra – thực ra thìcũng chưa có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều đi được vài bước, hình như sức lực của cô đã cạn, cô ngốc nghếchngồi thụp xuống ngay trước cửa, vùi đầu vào đầu gối. Cô như một diễn viên vừadiễn xong một vở kịch, luyến tiếc nhân vật và sân khấu của mình, không biếtphải làm gì tiếp theo.
Ngồi gần một tiếng đồng hồ thì Tề Vũ quay lại.
Một mình anh quay lại, miệng ngậm thuốc lá, sắc mặtrất khó coi.
Đồng Đồng nhìn anh, anh nhìn cô, trong mắt hai người cùng có chung một thứ –thất vọng. Không biết vì sao, Đồng Đồng cảm thấy nếu mình vẫn ngồi tiếp ở đâythì có cảm giác như cô đang ngồi ăn vạ, giống như một người tới đòi nợ. Trênmặt Tề Vũ để lộ vẻ mệt mỏi, có thể anh cảm thấy cần phải lấy lại tinh thần đểnghĩ ra lý do gì đó, giải thích cho Đồng Đồng.
Đồng Đồng hướng ánh mắt mệt mỏi về phía anh, như hướngvề vị thần ở trên giáo đường. Cô cảm thấy anh thật là xa vời, cuối cùng thì côcũng đã dùng hết sinh lực và tia hy vọng cuối cùng của mình.
Bỗng dưng cô đứng bật dậy quay người bước đi. Tề Vũlập tức đưa tay ra kéo cô, nhưng lại tỏ ra lực bất tòng tâm.
Đồng Đồng nếu muốn giằng tay anh ra rất dễ dàng, nhưngcô vẫn dừng lại. Cô nói:
- Tề Vũ, đừng như thế! Anh không nợ em gì cả.
- Đồng Đồng, anh cảm thấy rất mệt… – Anh rất mệt mỏi,ánh mắt ánh tràn ngập trong sự đau thương vì thất vọng, lẩm bẩm nói – Xin lỗi,anh phát hiện ra mình không thể không có Hạ Dương, anh phải ở bên cô ấy.
- Em hiểu.
Tề Vũ im lặng, anh đưa tay ra, những ngón tay bất lựctrượt dài từ trên trán Đồng Đồng xuống tới gò má của cô, sau đó bỏ đi.
Giây phút đó, bỗng dưng Đồng Đồng muốn được ôm anhthật chặt, sau đó vứt bỏ tình cảm này đi. Bởi vì cô yêu anh.
Đồng Đồng im lặng đi trong bóng đêm mịt mùng, xungquanh im ắng, không có ánh trăng, những ngôi sao phương Bắc cố gắng tỏa sáng,nhưng hình như ánh sáng yếu ớt đó không đủ để xé rách màn đêm tăm tối.
Tất cả đã kết thúc.
3.
Trên đường trở về ký túc xá thì Đồng Đồng nhận được điện thoại của Lục Hy Thần.Anh hỏi:
- Em tìm tôi à?
- Đúng vậy. Hứa Hân Di đi từ hôm qua giờ vẫn chưa về,cả ngày nay cũng không đi học, tôi muốn hỏi anh xem cô ấy đi đâu.
Lục Hy Thần chán nản đáp:
- Tôi đâu có ở cạnh cô ấy 24 tiếng đồng hồ. Hôm đóchia tay xong, tôi đưa cô ấy tới đường Mục Điền. Cô ấy chưa về sao?
Đồng Đồng tắt luôn điện thoại, chạy về ký túc xá, nếu Hứa Hân Di vẫn chưa vềthì cô sẽ gọi Lục Hy Thần đi báo cảnh sát.
Những giọt lệ trên khóe mắt còn chưa lau khô, cô lạigặp chuyện khác khiến trái tim thêm đau đớn, cũng may là vì có chuyện khác đểcô suy nghĩ khiến cô tạm thời quên đi nỗi đau về Tề Vũ.
Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy một cái va li lớnđang mở đặt giữa phòng, trong đó nhét rất nhiều quần áo, một chiếc thắt lưng cóhình trái tim ở giữa rơi ra, bên cạnh còn chất một núi hộp giày. Đôi guốc đỏHứa Hân Di đi hôm đó vứt lăn lóc trên mặt đất, một chiếc thì bị vứt tít đằngxa. Rất nhiều đồ đạc không ở vị trí vốn có của nó, ký túc xá cứ như vừa bị trộmvào.
Hứa Hân Di đang cúi người xuống, vứt đồ đạc như một kẻđiên.
- Này, cậu làm gì thế? – Hai tay Đồng Đồng giữ lại xấp giấy mà Hứa Hân Di vứtxuống.
- Tớ muốn chuyển ra ngoài. – Hứa Hân Di cúi đầu nóinhỏ, sau đó lại sắp xếp đồ đạc, chẳng buồn ngẩng đầu lên.
- Mới đó mà đã định chuyển ra ngoài ở biệt thự cùngvới Lục Hy Thần rồi sao? – Đồng Đồng nói xong câu này mới phát hiện không khítrong phòng hơi kỳ lạ. Đôi mắt Hứa Hân Di đỏ quạch, sưng lên như một cái bongbóng cá, giọng nói còn nghẹn ngào.
Hứa Hân Di không nói gì nữa, Đồng Đồng cảm thấy rất kỳlạ, chỉ đành giúp cô sắp xếp đồ đạc. Những đồ trên đất vứt bừa bộn, Hứa Hân Dikhông giống như đang chuyển nhà mà như đang vứt đồ để phát tiết. Cuối cùng ĐồngĐồng cũng nhận ra hình như có vấn đề gì đó xảy ra.
Đồng Đồng hỏi dò:
- Hân Di, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không định chuyểnnhà thật chứ?
Hứa Hân Di vẫn không lên tiếng.
Đồng Đồng nói tiếp:
- Cậu và Lục Hy Thần…
Hứa Hân Di bỗng hét lên:
- Cậu im đi. – Mắt cô mở trừng trừng, hình như bất cứlúc nào cũng có thể giết người.
Quả nhiên là thất tình rồi! Đồng Đồng không dám lên tiếng.Hứa Hân Di đã không bị thất tình mấy năm nay rồi. Cô luôn là người chiến thắng,chưa bao giờ gặp phải khó khăn nào quá lớn.
Hứa Hân Di lại nhanh chóng trèo xuống giường, cầm lọhoa bách hợp đặt trên bàn ném mạnh xuống đất, nước và thủy tinh bắn tung tóekhắp nơi, quả cầu thủy tinh để trên bàn suýt nữa thì rơi xuống đất, cũng mayĐồng Đồng nhanh tay giữ lại được. Cô cầm quả cầu thủy tinh lạnh lẽo trong tay,không biết phải làm thế nào:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì? Cậu nói mau đi.
Hứa Hân Di phẫn nộ chỉ tay và Đồng Đồng:
- Tất cả đều là vì cậu! – Cô cắn môi, mặt đỏ bừng.Trong ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, kinh ngạc, thống hận – đó là biểu cảm củangười bị bạn bè phản bội. Ngày trước Đồng Đồng từng xem rất nhiều diễn viêndiễn cảnh này mà cô cho rằng rất khoa trương trên tivi, thì ra nó cũng tồn tạitrong thực tế.
Hôm đó Lục Hy Thần tới tìm Hứa Hân Di, nói với cô rấtnhiều chuyện, nhưng ý chính là – Người anh thích là Đồng Đồng.
Hứa Hân Di vẫn còn chưa hoàn hồn, anh lại nói:
- Chúng ta hãy giữ một khoảng cách sẽ tốt hơn.
Cô hỏi một cách khó hiểu:
- Anh tới tìm em là để nói cái này? Vì sao?
Lục Hy Thần nói:
- Đồng Đồng lúc nào cũng hiểu lầm, anh sợ cô ấy sẽtiếp tục hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Anh muốn kết thúc cái mối quan hệ không phải tình bạncũng chẳng phải tình yêu này. Giữa họ có gì sao? Thì ra đúng là Hứa Hân Di hiểulầm. Cô luôn tưởng rằng tính cách của Lục Hy Thần lạnh lùng, không thích thânmật với người khác, tình cảm cũng luôn giấu kín. Cô hẹn anh, anh cũng không từchối. Anh đối xử với cô lạnh nhạt một chút, nhưng hai người vẫn tiếp xúc vớinhau như vậy một thời gian dài, bởi vậy cô tưởng rằng giữa họ chỉ còn thiếu vàitiếng đó thôi… Họ ở cạnh nhau, mọi người đều biết, cũng được thừa nhận.
Có thể chính vì mọi người đều đã mặc nhận mối quan hệnày nên cô mới khiến mình đi sai lâu như vậy.
Hứa Hân Di giận dữ nói với Đồng Đồng:
- Anh ấy nói anh ấy thích cậu, từ trước tới nay luônnhư vậy! Hơn nữa hôm đó trên sân thượng anh ấy cũng tỏ tình với cậu rồi, nhưngcậu từ chối anh ấy, là vì anh ấy đang ở bên tớ. Bây giờ anh ấy nói rõ ràng vớitớ là vì muốn cậu chấp nhận anh ấy. Vậy mà cậu luôn giấu tớ!
Đồng Đồng nói:
- Hân Di, cậu nghe tớ nói… Không phải như anh ấy nóiđâu, tớ không nói những chuyện đó là vì sợ cậu buồn…
- Bây giờ như thế này thì tớ không buồn sao? – Hứa HânDi giận dữ. – Tớ không cần cậu bố thí tình cảm cho tớ! Nếu cậu thực sự muốn tốtcho tớ thì đã không tranh giành với tớ, hoặc nói sớm với tớ về chuyện xảy ratrên sân thượng. Cậu lấy Tiểu Phàm ra làm bia đỡ đạn, đó là vì cậu thấy có lỗivới tớ. Lục Hy Thần muốn giữ khoảng cách với tớ, đây chính là kết quả mà cậumuốn phải không?
- Nếu nói sớm, sự việc càng loạn hơn, kết quả sẽ kháchơn sao?
- Nếu biết sớm thì tớ sẽ từ chối anh ta, không cho anh ta có cơ hội làm tổnthương tớ! Trước nay chưa có người nào dám nói với tớ như thế cả – “Anh biết emthích anh, nhưng xin em giữ khoảng cách với anh”.
Đó là lần đầu tiên tớ bị người ta đá một cách kỳ lạnhư thế.
- Cậu không chấp nhận người khác từ chối cậu, chỉ cậu mới được quyền đá ngườikhác thôi hả?
- Nói đúng lắm! Tớ biết cậu ghen ghét với tớ, ghenghét vì việc gì tớ cũng giỏi hơn cậu, bởi vậy cậu bảo Lục Hy Thần từ chối tối,nhân cơ hội này đạp tớ xuống! Tớ không hiểu, cậu mở miệng ra là nói thích TềVũ, tại sao còn đong đưa với Lục Hy Thần?
- Đủ rồi! – Đồng Đồng hét lên, lời nói của Hứa Hân Dinhư một lời nguyền rủa trói chặt lấy cô. Hứa Hân Di nhìn cô như kẻ thù, nhữnglời nói đó thì ra đã ở trong lòng của Hân Di lâu lắm rồi – thì ra từ trước tớinay Hứa Hân Di luôn coi thường cô.
Đồng Đồng tuyệt vọng:
- Lục Hy Thần không phải là một con rối để cho ngườita sắp đặt, tớ cũng không hề nghĩ tới việc anh ta sẽ nói với cậu mấy lời đó. Tớthực sự muốn giúp cậu. Tại sao chúng ta làm bạn bè với nhau mấy năm, vì một LụcHy Thần mà lại thành ra như thế này?
Hứa Hân Di bật cười chế giễu:
- Bạn bè mấy năm? Nếu thực sự coi tôi là bạn thì hômnay cậu đã không đối xử với tôi như vậy. Cậu không biết rằng Lục Hy Thần làngười duy nhất mà tôi thích sao? Trong chuyện này, tôi rất khó tha thứ cho cậu,cũng không thể nào cùng cậu sống chung trong một phòng được nữa.
Bạn trai thích bạn thân của mình, điều khó có thể thathứ được đó là người bạn thân mà mình vẫn coi thường.
Hứa Hân Di đóng va li lại, những đồ đạc còn lại nhétbừa vào một cái túi vải màu xanh. Vì quá nhiều hộp giày không để được, thế làcô ngồi xuống, mở hết các hộp lấy giày ra, sau đó giận dỗi ném từng đôi vàotúi.
Ninh Kỳ Phong đang chờ ở dưới lầu, đồng thời chỉ huymấy công nhân đằng sau đi chuyển đồ. Khung cảnh ồn ào này lại thu hút ánh mắttò mò của những đứa con gái phòng bên cạnh. Ninh Kỳ Phong trông có vẻ là ngườitrưởng thành, nam tính, hơn nữa lại đẹp trai, phong độ, có vẻ ngoài việc cónhiều tiền ra, anh ta cũng là người đàn ông có học thức.
Lúc gần đi, Hứa Hân Di còn để lại cho Đồng Đồng mộtcâu “bye bye”, giọng nói vô cùng châm chọc.
Nhờ sự giúp đỡ của Ninh Kỳ Phòng, Hứa Hân Di làm giảmột quyển sổ khám bệnh, trong đó ghi để tiện cho việc “khám chữa bệnh”, côchuyển tới ở nhà một “người thân” trong thành phố, thế là cô thuận lợi chuyểnra khỏi ký túc. Đồng Đồng ngồi giữa đống rác ngập phòng mà Hứa Hân Di để lại,chân đạp lên một con búp bê nhồi bông bị Hứa Hân Di xé tan nát – đó là món quàsinh nhật năm đó Đồng Đồng tặng cho Hứa Hân Di. Trong tay cô còn cầm quả cầuthủy tinh vẫn còn chút hơi ấm, cô nhìn thấy con cá nhỏ xíu vẫn sống, bèn đặt nólên bàn.
Đồng Đồng cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của việcmình quá ngây thơ, ngu ngốc. Đúng vào lúc cô vô cùng chán chường thì điện thoạitrong túi đổ chuông.
Cô ngồi trên mặt đất, không muốn nhận điện thoại, nêncũng chẳng buồn nhìn vào đó rồi tắt luôn đi. Lại kêu, cô lại tắt.
Sau đó cuối cùng Đồng Đồng cũng ấn nút nghe.
Trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm của Tề Vũ:
- Đồng Đồng, em ở đâu?
Đồng Đồng nói:
- Em ở đây, ở ký túc…
- Anh… – Tề Vũ do dự. – Anh hơi lo cho em, một mình emquay về, sợ tâm trạng của em không tốt.
Đồng Đồng mỉm cười:
- Anh không cần quan tâm tới em như vậy. Em không saođâu, giờ em đang đọc sách ở trong phòng, rất tốt. Em đâu có bị thất tình, emcòn rất nhiều việc phải làm. Này, giờ rất muộn rồi, em còn phải dọn phòng, giặtquần áo. Này, còn nữa, em còn phải sắp xếp lại tạp chí, viết tiểu luận… – Khôngbiết vì sao, cô càng nói càng không có thứ tự, lộn xộn, rồi cô ngắc ngứ, nướcmắt rơi lã chã.
- Em khóc hả? – Tề Vũ kêu nhỏ lên trong điện thoại. –Đồng Đồng…
- Em không khóc! – Đồng Đồng vội lên tiếng. – Ai nóiem khóc! Em chỉ hơi buồn một chút thôi, em rất khỏe, anh không cần phải lo, HứaHân Di vừa chuyển đi rồi, cô ấy nói em là hồ ly tinh, em đâu có làm việc gì cólỗi với cô ấy, em chỉ hơi buồn một chút thôi, em đâu có khóc…
- Đồng Đồng, em đừng nghĩ ngợi lung tung. – giọng nóicủa Tề Vũ trở nên lo lắng. – Anh tới tìm em, được không? Em có chuyện gì ấm ứcthì nói với anh. Đều tại anh cả, anh xin lỗi!
Nghe thấy hai tiếng “xin lỗi”, trái tim Đồng Đồng lạirơi vào tuyệt vọng. Những giọt nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.
- Không, anh đừng tới, em không gặp anh đâu. Sao anhkhông đi tìm Hạ Dương đi…
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng “tút” thật dài,điện thoại đã bị cúp.
Đồng Đồng tắt đèn, trèo lên giương, đắp kín chăn. Nướcmắt của cô cứ thế chảy ra, đau đớn như những con sóng cồn lên bờ cát.
Không có nguyên nhân, cũng không biết là vì Hứa Hân Di hay vì Tề Vũ, có thể làvì quá nhiều chuyện xảy đến dồn dập, vì mọi nỗi đau. Cô sợ khóc quá to sẽ làmphiền tới người khác, bởi vậy cô cố mím chặt môi, gần như suy sụp hoàn toàn.
Vừa ngủ thiếp đi thì chuông điện thoại reo. Lại là TềVũ, Đồng Đồng không nghe.
Tề Vũ nhắn tin cho cô: Anh đang ở trước cửa ký túc xácủa em, anh muốn gặp em.
Đồng Đồng trả lời: Không có thời gian, cổng ký túcđóng rồi, em phải đi ngủ.
Tề Vũ lại nhắn tới: Anh sẽ không làm lỡ thời gian củaem đâu, hay là em xuống đây, đứng sau cửa sắt, anh chỉ nói với em vài câu hoặcnhìn thấy em là anh đi.
Đồng Đồng không biết rốt cuộc anh muốn thế nào, đànhnhắn trả lời: Em không muốn gặp anh.
Điện thoại yên lặng một lúc, sau đó cô lại nhận đượcmột tin nhắn: Anh ở ngoài cổng, không gặp được em anh không về.
Đồng Đồng không biết Tề Vũ đứng ở đó bao lâu. Cô nghĩ,bây giờ đã chẳng còn lời nào để nói nữa, những câu như xin lỗi cũng không còn ýnghĩa gì, lẽ nào anh không hiểu sao? Cho dù thế nào cô cũng sẽ không đi xuống.Cô không muốn làm một người yếu đuối, cũng không cần sự an ủi và thương hại củangười khác.
Gió đêm nổi lên, đập mạnh vào cánh cửa sổ, cái lạnhcủa ban đêm luôn vào giấc ngủ của Đồng Đồng. Hơn 1 giờ sáng, cuối cùng ĐồngĐồng không chịu được nữa. Cô khoác thêm cái áo mỏng, đứng ở ban công nhìnxuống, quả nhiên có một bóng người đang đứng chờ ngoài cổng. Tề Vũ co ro tựalưng vào cửa, ánh đèn đường nhập nhoạng khiến bóng anh đổ dài liêu xiêu, bóngtối gần như nuốt chửng lấy anh. Xung quanh anh là khói, có lẽ là từ điếu thuốclá mà anh cầm trên tay. Anh lại châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi, điếuthuốc trong tay sáng lập lòe không đủ sức xua tan đi màn đêm dày đặc.
Nhìn vào dáng vẻ của anh, Đồng Đồng cảm thấy anh rấtcô độc, hai hàng nước mắt lại đua nhau rơi xuống. Đồng Đồng nghĩ, mình mất đicái gì sao? Anh nhận được cái gì sao? Tất cả mọi người đều thật là ngốc nghếch!
Trên ban công không bật đèn, không biết Tề Vũ có nhìnthấy cô không. Đồng Đồng đứng một lúc, vẫn không đủ dũng khí để đi xuống, lạitrù trừ một lúc, cuối cùng cô đi vào phòng, chui vào trong chăn, kéo chăn lênche kín mặt rồi chìm dần vào giấc ngủ mệt mỏi.
7h30 sáng, Đồng Đồng mở điện thoại ra, một núi tinnhắn đổ vào điện thoại của cô. Tề Vũ nói:
Em thực sự không chịu xuống gặp anh.
Lạ thật! Hình như anh đã có dự cảm về việc này. Anhđứng đây chờ tới 7 giờ sáng, không biết vì sao, cảm giác có lỗi trong lòng khônghề nhẹ đi, mà ngược lại càng ngày càng nặng nề hơn. Em nói với anh, nói rằng emcăm ghét phải nghe hai chữ đó, nhưng anh vẫn muốn nói, cả đời này anh chưa nợai nhiều như vậy. Hôm đó nhìn em buồn bã rời khỏi phòng tranh, anh lại khôngbiết phải làm gì. Anh ngồi ở phòng tranh rất lâu, nhìn những bức tranh vẽ em,không ngờ anh lại một lần nữa làm tổn thương em sâu sắc! Trong đầu em chỉ toànlà hình ảnh em khóc và chạy đi, anh gọi điện thoại cho em, nghe thấy tiếng emkhóc trong điện thoại, mặc dù tình hình thật tồi tệ, nhưng anh vẫn không biếtphải làm thế nào. Cả đêm nay anh nghĩ rất nhiều, từ thân thể em đẫm máu trongtay anh cho tới trái tim đau đớn của em…
Chúng ta hình như bị cái gì đó của số phận buộc chặtvào nhau, em lúc nào cũng giúp đỡ anh, không hề đỏi hòi, ngay cả mạng sống củamình cũng không cần. Nhưng những thứ này lại làm rối loạn tầm mắt của anh, anhkhông nhận ra cái gì là ơn, cái gì là yêu. Anh từng nói anh cũng thích em mộtchút, thực ra đâu chỉ là một chút? Nhưng anh gặp Hạ Dương trước. Quên đi nhữngchuyện không vui, hãy tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của em (Đừng quên đi bảnthân mình)! Cuối cùng hãy giúp anh giữ gìn sức khỏe! Tề Vũ.
Đồng Đồng cầm điện thoại, bất giác tay run rẩy. Châncô hình như giẫm trên một đám mây không an phận, bập bềnh, nhấp nhô, muốn đứngcũng không thể đứng vững. Cô lẩm bẩm mấy câu cuối cùng trong tin nhắn của anh:Quên đi những chuyện không vui, hãy tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của em… Cônhìn thấy trước cổng ký túc là một đống đầu lọc thuốc lá, chúng ghi lại khoảngthời gian một người đàn ông đã đứng ở đó suốt một đêm dài… Vì cô…
Trong tin nhắn của Tề Vũ hình như có một mũi tên vôhình, chỉ dẫn cô phải quên đi, quên anh đi.
Tất cả những điều này phảng phất như một giấc mơ.