Huyên Thảo Chưa Tàn

Chương 5: Hy sinh một nửa, tổn thương một nửa




Khinhìn người khác mỉm cười, anh có nhớ em không?

1.

Mấy ngày sau đó, trong lòng Đồng Đồng cứ luẩn quẩn một câu hỏi – nếu Lục HyThần không điên, vậy thì hành động hôm đó của anh ta là thế nào?

Cô quyết định nói chuyện nghiêm túc với Lục Hy Thần,đồng thời phải cảnh cáo anh.

Buổi chiều tan làm ở tòa soạn, Đồng Đồng đi theo LụcHy Thần xuống lầu, sau đó gọi anh vào rừng long não. Khi ánh mắt hai người gặpnhau, tia sáng trong ánh mắt của Lục Hy Thần khiến dũng khí của cô giảm xuốngmấy phần.

Đồng Đồng cúi thấp đầu đá mấy chiếc lá long não rơidưới chân mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, nói:

- Nếu anh cảm thấy làm như vậy rất thú vị thì tôikhuyên anh nên từ bỏ đi. Không ai chơi với anh đâu!

Lục Hy Thần hỏi ngược lại cô bằng giọng thách thức:

- Tôi không thể thích em sao? Em đang sợ điều gì?

Câu nói thẳng thắn khiến Đồng Đồng đứng sững. Cô caumày nói:

- Anh điên rồi! Có phải anh ăn hiếp tôi quen rồi không, trong đầu anh đang nghĩlinh tinh cái gì vậy?

Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng rất lâu, ánh mắt của anhnhư một tấm lưới nhốt cô lại trong đó. Anh nói:

- Có phải em không chấp nhận được không? Em biếtkhông, em giống như một đốm ma chơi không chịu yên phận, tới làm đảo lộn cuộcsống của tôi, khiến tôi không thể không chú ý tới em, nói thật lòng, em khôngthông minh, không xinh đẹp, rất khó gần, nhưng tôi có cảm giác với em.

Đồng Đồng ngây người ra, một lúc lâu sau mới nổi giậntrả lời:

- Tôi sẽ không thích anh đâu.

Lục Hy Thần hình như chưa bao giờ bị người ta từ chối,anh hỏi cô bằng giọng điệu khó tin và vô tội:

- Tại sao?

- Tôi thích người khác rồi?

- Anh chàng vẽ tranh đó sao? – Khóe miệng Lục Hy Thầnkhẽ nhếch lên, còn kèm theo một nụ cười chế giễu. – Chỉ là yêu đơn phương thôiphải không?

Đồng Đồng không muốn nói tiếp, chỉ nặng nề buông mộtcâu:

- Anh chuyên tâm vào Hứa Hân Di đi!

Chuyện này bị Đồng Đồng gác lại một bên. Nếu có thể,cô muốn trực tiếp ấn luôn nút Delete, xóa bỏ toàn bộ chuyện này khỏi đầu ócmình. Mặc dù Hứa Hân Di không biết gì, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.

Về tới ký túc xá, Đồng Đồng phát hiện ra điều mà HứaHân Di nói nhiều nhất chính là: Cảm giác của tình yêu thật tuyệt! Hình như cômuốn cả thế giới biết niềm vui của cô, cả ngày chỉ kể về những việc trong mắtngười khác chỉ bé như hạt đậu nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc…

- Hy Thần thật là tốt, anh ấy mời tớ đi ăn cá hấp!

- Hy Thần đưa tới về tới cổng ký túc đấy.

- Hy Thần tới Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh để xem phimvới tớ, viết bình luận với tớ.

Đồng Đồng nghĩ, Lục Hy Thần đúng là một người hay thaylòng đổi dạ. Mối quan hệ giữa anh ta và Hứa Hân Di vẫn phát triển tốt – chẳngphải bọn con trai con gái trong trường đều như vậy sao, đâu có ai chịu chungthủy với mối tình của mình?

Hứa Hân Di nói:

- Đồng Đồng, sao cậu cứ buồn rầu mãi thế?

- Linh tinh, tớ buồn lúc nào. – Đồng Đồng trợn mắtlên. Hứa Hân Di đưa cho cô một chiếc gương, Đồng Đồng nhìn vào gương, lông màycủa cô quả nhiên đang nhíu lại, khóe miệng chảy xuống, trông như thể nợ ngườita rất nhiều tiền.

Cô có thể vui được sao?

Tất cả mọi người đều đang khoe khoang hạnh phúc trướcmặt cô.

2.

Từ sau lần giảng hòa với Hạ Dương ở rừng long não, ánh mắt sáng ngời của Tề Vũcàng thêm vui vẻ. Anh và Hạ Dương làm lành với nhau rồi, hơn nữa mối quan hệgiữa hai người cũng thân mật hơn lúc trước. Không khí căng thẳng mỗi khi gặpnhau trước kia đã biến mất, cảm giác này khiến anh rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ.Anh nói với Đồng Đồng, anh hiểu ra một đạo lý: Nếu Hạ Dương đã hiếu thắng, nhạycảm, rất quan tâm tới việc học và thành tích, vậy thì anh nghĩ thoáng hơn mộtchút, anh không cố làm thầy giáo của cô nữa.

Anh sẽ dùng sự dịu dàng để “hóa giải” sự sắc bén củacô – anh thỏa hiệp.

Chiều hôm đó, các học sinh trong phòng tranh đã vềhết, Đồng Đồng vẫn chưa muốn rời đi mà đứng bên cạnh Tề Vũ giúp anh sắp xếpdụng cụ và hộp tranh, sau đó lại đưa cho anh một lon bia hoa quả. Uống hết mộtlon, Tề Vũ quay đầu lại nói với cô:

- Cũng nhờ em cả.

Nói rồi khuôn mặt anh nở nụ cười dịu dàng nhưng hạnhphúc.

Đồng Đồng đã biết nhưng còn cố tình hỏi:

- Nhờ em cái gì?

Tề Vũ dùng cái lon rỗng cụng vào tay cô, nói:

- Nhờ em nghĩ ra một cách hay như thế, đúng là con gáivẫn nhạy cảm hơn con trai.

Đồng Đồng gật đầu, làm ra vẻ “chuyện của anh em cũnglà chuyện của mình”, nói:

- Vậy anh phải cảm ơn em như thế nào? Mời em ăn cơmsao?

Tề Vũ vỗ vỗ túi áo, nói:

- Đây là vé xem phim mà anh nhờ bạn mua hộ, 7h30 anhphải đi xem phim với Hạ Dương, không còn thời gian nữa.

Đồng Đồng nói:

- Được, anh lại nợ em một bữa cơm, em ghi lại đấy.Chúc anh tối nay hẹn hò vui vẻ! Tạm biệt.

Tề Vũ gật đầu.

Đồng Đồng sắp xếp gọn đồ đạc trong ba lô, khi đi racửa, cô còn nghe thấy tiếng Tề Vũ gọi:

- Đồng Đồng!

Đèn trong phòng tranh vẫn chưa bật, cánh cửa sổ khéphờ, ánh sáng lờ mờ hắt từ cửa kính ra. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Tề Vũ đứng ởmột nơi rất xa, gọi tên cô qua rất nhiều giá tranh.

Vẻ mặt của anh có vẻ gì đó khó hiểu, hình như đang nhìncô đầy lo lắng.

Giá vẽ và khung tranh hình như xây nên một ngọn núicao vút giữa họ, cô muốn vượt qua nó nhưng thấy sao thật khó khăn. Đồng Đồngcảm thấy hơi khó chịu trong lòng, cô bình tĩnh nói:

- Làm gì thế?

Tề Vũ chạy như bay về phía cô, nắm lấy tay cô, sau đóxòe ra, đặt vào đó một thanh kẹo sô cô la. Đó món quà mà cô thích nhận nhất khichơi trò chơi hồi bé, chính là cái cảm giác ngọt ngào khi được ai đó tặng chomón quà bí mật, nhưng hình như hai cảm giác này không giống nhau.

Cô thấy mũi mình cay cay, nói:

- Đừng tặng sô cô la cho em, em sẽ hiểu lầm đấy.

Tề Vũ nói nhẹ:

- Em là một cô gái tốt!

Đồng Đồng gật đầu, chứng tỏ cô đã nhận tấm chân tìnhcủa anh, sau đó quay người đi ra ngoài.

Tề Vũ lại gọi cô lại, ngập ngừng một hồi lâu mới nói:

- Đồng Đồng, em giúp anh như vậy, bản thân em có thấyđau lòng không?

Đồng Đồng bật cười thoải mái:

- Nhìn em giống như đang đau lòng lắm sao? Đừng cóngốc! Em nói rồi, em chỉ thích anh một chút thôi, anh và Hạ Dương tới với nhauđâu đến mức khiến em đau lòng. Thưa họa sĩ, đừng lằng nhằng nữa, đi hẹn hò đi.– Không chờ Tề Vũ nói gì nữa, cô chạy đi thật nhanh.

Cô càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, cho tớilúc không thở được nữa mới dừng lại. Sau đó, cô ngửa cổ lên, hít lấy hít để bầukhông khí buổi chiều tà. Cô vỗ ngực, nói với bản thân, không được để người khácthương hại – nhất là Tề Vũ.

Một mình Đồng Đồng tìm tới quán mì kéo ở một nơi rấthẻo lánh, ăn hết một bát mì thịt bò. Cô cho rất nhiều ớt vào mì, uống hết sạchcả nước. Vị cay xè của ớt khiến cô chảy nước mắt, không ngừng hít hà, xuýt xoa,nước mắt rơi ra cũng nóng hổi, cay xè. Chiếc tivi đặt trong tiệm mì đang chiếumột bộ phim Hàn Quốc sướt mướt, nhân vật nữ chính vì bị từ chối tình yêu, sauđó bị dẫm lên vỏ chuối, trượt ngã, rồi còn bị người ta không cẩn thận hắt nướcvào người, trông vô cùng thê thảm. Cô và những người cùng ngồi trong quán bậtcười thoải mái. Mì đã ăn hết, cười cũng đã xong, cô thản nhiên chuẩn bị về kýtúc xá.

Cô không ngờ đụng phải Lục Hy Thần ở cổng ký túc, anh vừa tiễn Hứa Hân Di về,quay người lại, đụng thẳng vào mặt cô.

Đồng Đồng chào anh trước:

- Hi, anh cũng ở đây hả?

Lục Hy Thần lườm cô, lạnh nhạt nói:

- Bình thường em toàn ra ngoài một mình vào buổi tốithế này sao?

Đồng Đồng chán nản nói:

- Này, anh quản lý hơi nhiều đấy nhé!

Trong phòng bảo vệ ở gần đó, một bà lão đang mở chiếcđài cát sét cũ kỹ, trong đó vang lên tiếng hát của Mai Diệm Phương với bài“Hình như cố nhân tới”, âm thành rè rè, giai điệu nghe như một bài dân ca nhưnglại khiến Đồng Đồng thấy bất an.

Khi đứng cạnh Lục Hy Thần, cô luôn có cảm giác bất an,hình như không phải là vì sợ – cô cũng không biết là vì sao.

Đồng Đồng không biết phải nói gì, thế là chuẩn bị đivề phía cánh cổng bằng sắt nặng nề.

Lục Hy Thần gọi cô lại, nhìn chằm chằm vào cô, cứ nhưthể trên người cô có cái gì đó kỳ quái lắm vậy. Một lúc sau, anh hỏi:

- Em khóc hả?

Đồng Đồng hoang mang nhìn anh:

- Anh đừng có nói linh tinh.

Lục Hy Thần bướng bỉnh nhắc lại câu hỏi:

- Tại sao em khóc?

Anh cũng thật là giỏi. Đồng Đồng lườm anh, nói:

- Đừng tưởng rằng anh là cấp trên của tôi thì có thểquản lý mọi việc của tôi, anh rảnh lắm hả?

Lục Hy Thần nói với cô bằng giọng trách móc:

- Gần đây em làm sao vậy, có nhiều chuyện đau lòng thếsao?

Ánh mắt Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng như nhìn vào một chú mèo tội nghiệp bị ngườita vứt bên lề đường, khiến Đồng Đồng bất giác thấy bối rối. Cô nâng cao âm vựcgiọng nói:

- Tôi chỉ ăn một bát mì rất cay thôi mà. Cứ cho là tôikhóc thì liên quan gì tới anh!

Lục Hy Thần sa sầm nét mặt:

- Đúng, tôi không có tư cách quan tâm tới em. Tôi ghétnhất những đứa con gái vì một chuyện nhỏ mà khóc lóc nọ kia, nhất là những kẻkhóc lén lút, đúng là vô dụng.

Đồng Đồng chán không buồn để ý tới anh, giận dữ chạylên phòng.

Lúc đi tới cửa phòng, cô sợ bị người ta nhìn ra đôimắt ướt, thế là cúi thấp đầu đi vào. Nhưng hôm đó tâm trạng của Hứa Hân Di rấttốt, còn chạy tới gần cô nói:

- Cậu xem, đây là quả cầu thủy tinh mà Lục Hy Thầntặng tớ.

Sau đó cô vui vẻ nhìn vào mắt Đồng Đồng để xem cô bạn có phản ứng gì không.Đồng Đồng còn nhớ, quả cầu thủy tinh này cô thấy Lục Hy Thần mua hôm gặp nhau ởtiệm hoa, không ngờ anh lại tặng nó cho Hứa Hân Di. Cô giả vờ như rất ngạcnhiên, nói:

- Tuyệt thật, đẹp quá! Con trai muốn lấy lòng con gáiđều thích tặng đồ thủy tinh, trong suốt chứng tỏ một tình yêu trong sáng mà!

Hứa Hân Di ôm cô một cái, vui vẻ cất quả cầu thủy tinhđi. Cô không nhận ra Đồng Đồng hôm nay hơi khác thường, có vẻ rất đau lòng,cũng không nhận ra khóe mắt Đồng Đồng còn ướt. Đồng Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Cô thầm nghĩ, vì sao Lục Hy Thần vừa nhìn đã nhận ratâm trạng của cô rồi nhỉ? Thật là lạ!

Sau đó, tâm trạng Đồng Đồng lúc nào cũng rất tệ, nhưngcông việc ở phòng tranh thì vẫn phải tiếp tục. Cô không muốn vì vấn đề tình cảmmà bỏ cuộc giữa chừng công việc mình đang làm, khiến Tề Vũ tưởng rằng cô chỉ làmột đứa trẻ.

Những buổi lên lớp vẽ sau đó, lần nào Đồng Đồng cũngngồi cứng đơ như một khúc gỗ ở trên ghế. Khi Tề Vũ lướt ánh mắt về phía cô, ánhmắt anh như sợi dây giật con rối bằng gỗ, cô mới lấy lại tinh thần, vội vã nhìnsang hướng khác. Chỉ tiếc rằng Tề Vũ không phải hiện ra tâm trạng của cô hiệnnay không như trước kia.

Đồng Đồng nghĩ, bản thân mình thì nói chỉ thích anhmột chút, làm sao anh tin được? Có điều cũng chẳng sao cả, giờ có nói thật lòngcũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ông trời biết, tình yêu trong trái tim cô đangdần dần sinh sôi nảy nở và trưởng thành. Nhưng nếu có ngày nào đó Tề Vũ lại hỏitới cô, cô vẫn không hề do dự mà nói dối. Cô chỉ có thể cố gắng hồi tưởng lạicảnh tượng anh ôm Hạ Dương, hôn Hạ Dương để cảnh cáo mình không được suy nghĩlung tung nữa. Đồng Đồng cũng biết, chỉ cần được ở gần Tề Vũ thêm một ngày,trong lòng cô vẫn còn một chút hy vọng.

3.

Buổi chiều, sau khi tan lớp học hội họa, Đồng Đồng lạinhư thường lệ, chờ các học sinh về hết rồi đứng sau lưng Tề Vũ xem anh sửa lạitranh, sau đó đưa cho anh một lon bia hoa quả. Tề Vũ cau mày, không nói gì, chỉuống một hơi hết sạch lon bia. Im lặng một hồi lâu, anh đẩy khung tranh ra, bópchặt lon bia rỗng trong tay.

Anh lạnh lùng nói:

- Anh chia tay với cô ấy rồi.

Đồng Đồng đứng sững sờ.

Tề Vũ ném cái lon rỗng vào thùng rác đặt góc phòng,nhưng không ném trúng, lon bia đập vào tường, phát ra tiếng “bộp” rất lớn.

- Tối qua, cô ấy nói tình cảm của anh càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cô ấy khôngbiết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì… Cô ấy nói cảm giác của cô ấy không tốt. Bởivì sự tồn tại của anh và tình cảm của anh khiến cô ấy không thể tập trung tinhthần cho hội họa…

Đồng Đồng ngạc nghiên:

- Tại sao lại như vậy?

Tề Vũ chậm rãi nói:

- Cô ấy muốn đi du học, bảo anh đừng làm lỡ tiền đồcủa cô ấy, bảo anh đừng tìm cô ấy, đừng gọi điện thoại cho cô ấy… Đối với côấy, có phải anh là một người thừa không?

Tề Vũ thầm thì nói, như đang tự nói với chính mình,ánh mắt anh trông thật thê lương.

Đồng Đồng nhìn Tề Vũ, cảm thấy tim mình đau nhói,nhưng lại không biết làm thế nào để giúp anh.

Hai người giống như hai chú hạc đau thương và cô độc,một trái một phải dừng bên cánh cửa, nhìn xuyên qua những tán lá cây xanh biếc,nhìn vào bầu trời và những đám mây trắng lững lờ. Chuyện của Tề Vũ đã buộc chặtvào người Đồng Đồng, nếu anh không vui, Đồng Đồng cũng như đánh mất một nửalinh hồn.

Một chiếc lá cô đơn xoay một vòng tròn trong khôngtrung rồi bị gió thổi bay tới chân họ. Tề Vũ nhìn chiếc lá, mở miệng nói:

- Anh muốn ngồi một mình.

Đồng Đồng rời khỏi phòng tranh, trở về ký túc, mệt mỏinằm trên giường. Cô giở quyển tiểu thuyết tình cảm mới thuê về, nhưng không mộtchữ nào vào đầu. Những tình tiết lãng mạn trong tiểu thuyết giờ đây đối với cômà nói không còn có sức thuyết phục và hấp dẫn nữa, sự thực là Tề Vũ vui vẻ thìcô mới vui vẻ.

Hứa Hân Di vẫn đang gọi điện thoại cho Lục Hy Thần, côdựa lưng vào khung cửa cười cười nói nói.

- Anh cảm thấy mắt em đẹp hơn hay mũi em đẹp hơn?

- Nếu ngày mai trời mưa, anh có mang ô tới cho emkhông?

Những câu hỏi trong tình yêu càng ngu ngốc thì ngườita lại càng thấy lãng mạn. Hứa Hân Di tắt điện thoại, nhìn thấy dáng vẻ thấtthần của Đồng Đồng, bèn hỏi cô làm sao. Đồng Đồng chán nản nói về chuyện Tề Vũchia tay với Hạ Dương.

- Thế sao cậu vẫn còn như vậy? Còn không hành động mauđi?

Đồng Đồng úp quyển sách lên mặt, che kín mắt, thoang thoảng ngửi thấy mùi giấycũ, mệt mỏi nói:

- Người anh ấy thích là Hạ Dương.

Hứa Hân Di tới gần cô, nhặt quyển sách trên mặt ĐồngĐồng lên, chỉ vào đầu cô, nói:

- Anh ấy cũng có thể thích cậu!

- Cậu liên thiên cái gì vậy?

- Đồng Đồng, đầu óc cậu đúng là đặc lại rồi, cậu đãthấy người con trai nào chỉ thích cô gái đã đá mình không? Cậu hoàn toàn có thểthay thế cô ta, ngốc ạ!

Đồng Đồng nghĩ, Hứa Hân Di làm sao mà biết được sựkhác biệt giữa cô và Hạ Dương, quy tắc tình yêu khiến cô hoàn toàn đánh mất tựtin vào bản thân. Cô chỉ thầm lo lắng cho Tề Vũ, không biết bây giờ anh như thếnào.

Cô không kìm chế được, lại bật dậy tới phòng tranhthăm anh, tưởng rằng anh đang ngồi ở đó, đầu cúi thấp xuống, chân tay run rẩyvì cố kiềm chế nỗi đau của mình, nhưng cô đã lầm – Tề Vũ đang tập trung tinhthần cầm bút vẽ, trong bức tranh của anh có một đôi tất màu xanh lam nằm trongbóng tối lờ mờ. Nhìn anh có vẻ vô cùng thoải mái, chiếc bút trong tay đưa lênđưa xuống nhịp nhàng.

Đồng Đồng thận trọng trở về theo đường cũ.

Bốn giờ học liền ở phòng tranh đều do bạn Tề Vũ tớidạy. Anh chỉ xuất hiện ở phòng tranh vào buổi tối, buồn rầu vẽ tranh. Tối thứsáu, Đồng Đồng lại lén chạy tới phòng tranh thăm anh, phát hiện anh vẫn đangngồi vẽ một mình, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

Thứ bảy cũng như vậy.

Chủ nhật cũng như vậy, thậm chí ngay cả sắc mặt lẫn tưthế vẽ tranh của anh đều không thay đổi.

Cuối cùng Đồng Đồng cũng hiểu, anh mượn vẽ tranh đểphát tiết tâm trạng của mình, để đóng cửa bản thân, anh rất không hy vọng bịngười khác quấy rầy. Mãi cho tới mấy ngày sau, Tề Vũ mới gọi Đồng Đồng lúc đóđang lấp ló ngoài cửa:

- Tại sao em không vào?

Đồng Đồng nói:

- Sao anh không đi tìm Hạ Dương mà chỉ ngồi đây vẽtranh?

Tề Vũ lắc đầu:

- Cô ấy đi Thanh Đảo du lịch rồi, hoạt động do nhàtrường tổ chức – đi ngắm biển.

- Vậy anh gọi điện cho cô ấy.

- Cô ấy không nghe máy. – Tề Vũ dừng cây bút trongtay, để mặc cho những giọt màu vẽ rơi xuống nền nhà.

Anh cười nhạt nhẽo:

- Anh không sao.

Đồng Đồng không biết nên nói gì. Im lặng một hồi lâu,Tề Vũ lạnh lùng nhìn bức tranh treo trên tường, ánh mắt và tâm tư hoàn toànkhông nằm trên bức tranh đó. Nhìn một lát, nụ cười của anh dần biến mất. Tayanh nắm thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, bỗng dưng anh đấm mạnh vàotường.

- Tề Vũ!– Đồng Đồng hét lên.

Tề Vũ xua tay với cô, bàn tay vừa đỏ vừa sưng, nhưnganh vẫn mỉm cười:

- Anh không sao!

- Anh đừng đối với bản thân mình như thế! – Đồng Đồnglo lắng, nói lớn. – Hạ Dương chia tay với anh thì anh cũng không được từ bỏmình. Cứ cho là cô ấy đá anh thì trong mắt anh không còn người con gái nào khácsao?

- Em không hiểu đâu! – Tề Vũ bướng bỉnh nói. Lời vừanói xong, cả người anh bỗng run rẩy, sắc mặt dần thay đổi, anh nặng nề hít vàomột hơi, tay ôm bụng dần dần quỳ xuống. Đồng Đồng giật mình, vội chạy lại:

- Làm sao vậy?

Tề Vũ lắc đầu, cắn chặt môi, một tay giữ chặt bụng,tay còn lại chống vào tường, cố sức đứng lên. Dáng vẻ của anh quả là đáng sợ:Môi tái nhợt, mặt trắng xanh, những giọt mồ hôi đọng trên trán to như những hạtđậu.

- Không sao đâu, chỉ là đau dạ dày thôi!

Đồng Đồng hỏi:

- Anh vẽ tranh liên tục suốt hai tuần, không ăn cơmđúng giờ phải không?

Tề Vũ nghiến răng, không trả lời.

Đồng Đồng nhìn thấy một hộp bánh quy nhỏ đặt trên bàn,thầm ca thán: Đúng là hồ đồ quá.

Đồng Đồng không có kinh nghiệm đối phó với bệnh đau dạdày, thế là cô vắt tay anh lên vai mình, dùng lưng để cõng anh lên. Nhưng Tề Vũcao quá, lại còn nặng, gần như đè cô xuống dưới. Đồng Đồng vừa thò tay vào túimóc điện thoại ra đã cảm thấy người mình nhẹ bẫng, Tề Vũ nặng nề đổ xuống sànnhà – anh thở hổn hển rồi bắt đầu nôn ra máu. Một lúc sau, anh ngất đi. ĐồngĐồng hoảng loạn lay người anh, vỗ vào mặt anh, gọi lớn:

- Tề Vũ! Tề Vũ, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi!

Lay một lúc lâu, Tề Vũ chỉ khẽ động đậy mí mắt, không có phản ứng gì, Đồng Đồngnhìn đống máu trên mặt đất, sợ hãi không biết phải làm gì.

Một lúc lâu sau, cô mới vội vã gọi 120 – từ ngày rađời cho tới nay, lần đầu tiên cô gọi số điện thoại mà ai nghe thấy cũng căngthẳng.

Đồng Đồng đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện, sau khiđược kiểm tra, phát hiện ra tĩnh mạch ở dạ dày của Tề Vũ bị rách, gây ra xuấthuyết. Quá trình điều trị quả đáng sợ, bác sĩ nhét hai cái ống vào dạ dày anhthông qua mũi để cầm máu cho anh. Lúc kéo hai sợi dây từ bên ngoài, cả ngườianh run rẩy, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, trên mặt là sự đau khổ tột cùng. Đồng Đồngtừ trước tới giờ chưa bao giờ thấy anh khó chịu như thế, nhưng lại không giúpđược việc gì, chỉ biết đứng bên cạnh nắm chặt tay anh – bàn tay của anh thậtlạnh.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Bác sĩ nói với Đồng Đồngrằng Tề Vũ không bị xuất huyết nhiều nên không có nguy hiểm gì tới tính mạng.Cuối cùng thì Đồng Đồng cũng có thể đặt trái tim mình về đúng chỗ của nó. Thôngdây vào mũi không lâu thì Tề Vũ cũng ngừng xuất huyết.

Đồng Đồng nhìn Tề Vũ yếu ớt nằm trên giường bệnh – mấytiếng trước anh vẫn còn bình thường, khỏe mạnh, vậy mà bây giờ lại nằm ở đây,trên người cắm đủ các loại dây. Cô không đè nén được sự sợ hãi đang dâng lêntrong lòng, bàn tay nắm tay anh không ngừng run rẩy, cứ như thể người bị bệnhlà cô chứ không phải là anh. Cô nhát gan quá!

Sau khi điều trị, những chiếc ống vẫn không được rútra, bác sĩ nói phải để đó quan sát thêm 24 tiếng nữa. Đồng Đồng ở bên cạnh nhìnmọi người đến kiểm tra áp suất tĩnh mạnh, truyền nước cho Tề Vũ. Cả đêm anhphải truyền thêm nước đường và nước hoa quả, cứ cách ba, bốn tiếng lại có bácsĩ tới kiểm tra.

Tề Vũ khép hờ hai mắt, nhìn cô bằng đôi mắt trì trệ.Anh rất khó chịu, ba tiếng sau lại phải kiểm tra và truyền nước, đêm nay chắcchẳng thể nào ngủ được. Đồng Đồng nghĩ, thôi thì cứ ở đây cạnh anh một đêm, mặcdù không giúp được việc gì nhưng dù sao cũng có người chăm sóc anh.

Một lúc lâu sau, phòng bệnh trở nên yên tĩnh, đã gần11 giờ đêm. Đồng Đồng hỏi Tề Vũ:

- Anh có muốn em gọi điện thoại báo cho người nhà hoặcbạn bè anh không?

Tề Vũ yếu ớt lắc đầu.

Đồng Đồng dùng hai tay nắm chặt tay anh, sát lại gần,hỏi nhỏ:

- Giờ anh thấy thế nào?

Cô biết câu hỏi của mình thật là thừa, nhưng cô cũngkhông biết phải nên nói gì.

Khóe miệng Tề Vũ hơi mấp máy, cười nói:

- Cảm ơn em…

Ngón tay anh hơi lạnh, Đồng Đồng quỳ xuống cạnhgiường, chỉnh lại cho anh cái gối, nhìn thẳng vào mặt anh, nói:

- Chúng ta là anh em mà, anh còn khách sáo làm gì?Đừng lo, mọi việc đã có em.

Tề Vũ lại cười, Đồng Đồng cảm thấy hình như anh đangcười nhạo cô.

Đồng Đồng định nói cái gì đó vui vui cho anh nghe,nhưng anh đã nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

4.

Hoàng tử của Đồng Đồng ngủ rồi, anh có một vầng tráncao và rộng, đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mi thật đẹp. Cùng với nhịp thở, lôngmi anh khẽ động đậy, nhấp nhô như đôi cánh của một chú chuồn chuồn. Ngón tayĐồng Đồng miết nhẹ vào hàng lông mày đen rậm của anh, miết nhẹ vào sống mũi caothẳng của anh, vào đôi môi mím chặt của anh, ngay cả nhịp thở của anh nghe cũngnhư một bản nhạc. Đồng Đồng đặt một ngón tay của mình lên môi anh, rồi nhẹnhàng cúi xuống hôn lên đó.

Hoàng tử không biết gì cả.

Đồng Đồng ngây ngất trong cảm giác hạnh phúc, bỗngdưng Tề Vũ mở mắt ra, khiến cô giật nảy mình.

Đồng Đồng hỏi:

- Sao thế?

Tề Vũ nói:

- Sao em vẫn còn ở đây, ký túc đóng cửa thì làm thếnào?

Đồng Đồng nhún vai, tỏ ra vô cùng thoải mái, nói:

- Em ở đây với anh. Bác sĩ còn phải kiểm tra và truyềnnước nữa, có một người ở bên cạnh anh vẫn tốt hơn.

Tề Vũ thở dài một tiếng, có vẻ như cảm thấy có lỗi vớicô, nhưng rồi cũng khép mắt lại. Đồng Đồng biết anh vẫn đang chờ một người khácở bên anh lúc này.

Đồng Đồng tới gặp y tá lấy một chiếc ghế dài, ngồi bêngiường Tề Vũ, đầu áp vào gối anh, lắng nghe tiếng thở nặng nề của anh rồi nhắmmắt. Mặc dù cô rất mệt, nhưng ý thức của cô còn rất rõ ràng, không thể nào ngủđược. Cô đưa tay lên vỗ vỗ đầu, thấy cảm giác này thật kỳ diệu – cô được ngủbên cạnh anh, hơn nữa còn được ngủ cả một đêm! Trước đây, cô chưa bao giờ tưởngtượng được rằng mình lại có cơ hội tới gần anh. Giây phút này, cô là người thânvà người bạn duy nhất ở cạnh anh, cái cảm giác rằng mình là người không thểthiếu khiến cô hạnh phúc tột cùng. Cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn!

Nửa đêm, sau khi y tá tới thay một bình truyền mới thìTề Vũ tỉnh lại. Anh vỗ vào lưng Đồng Đồng nói:

- Em ngủ rồi hả?

Đồng Đồng đáp nhỏ:

- Ngủ rồi.

Tề Vũ nói:

- Mắt còn đang mở mà lại lừa người ta. Anh biết emchưa ngủ, tay cứ cựa quậy liên tục. Cảm giác không ngủ được khó chịu lắm phảikhông?

Đồng Đồng nói:

- Đúng thế. Thấy chưa, anh lại nợ em một lần rồi, nhớlà phải trả nợ đấy nhé.

Tề Vũ cười nhẹ:

- Được rồi, ân nhân cứu mạng! Thôi, chúng ta ngủ đi,trời còn chưa sáng.

Anh móc tay vào ngón tay cô nói:

- Chúng ta ngủ đi!

Câu nói này thật “đen tối”. Tề Vũ mà cũng nói như thế!Nhưng Đồng Đồng cảm thấy rất thú vị, tay cô vẫn nắm vào góc chăn của anh, trongđầu bắt đầu suy nghĩ linh tinh, cô tưởng tượng sau khi Tề Vũ xuất viện, mốiquan hệ của họ sẽ có bước phát triển lớn, cô có thể trở thành bạn gái của anh,sau đó cô và anh… Cô nghĩ, liệu mình có ngây thơ quá không?

Nửa tiếng đồng hồ sau, Đồng Đồng lại nghe thấy tiếngTề Vũ hỏi:

- Ngủ chưa?

Đồng Đồng ừ một tiếng.

Tề Vũ ho mấy tiếng rồi nói:

- Bỗng dưng anh muốn hỏi em một câu hỏi – tại sao emlại đối xử tốt với anh như vậy? Em bắt đầu thích anh từ lúc nào? Ồ, anh biết…em chỉ thích anh một chút thôi.

Đồng Đồng nói:

- Em quên rồi. Dù sao thì em cũng là con gái, anh hỏiem trực tiếp như vậy, không sợ em xấu hổ bỏ chạy sao?

Tề Vũ lắc đầu:

- Em sẽ không đâu.

Đồng Đồng dậm chận:

- Trời ơi! Thì ra anh không coi em là con gái!

Tề Vũ nói:

- Không, không phải anh có ý đó. Em là cô gái dũng cảmvà chu đáo, nếu mà em xấu hổ thì em đã không dạy anh cách làm thế nào để Kisschinh phục người khác.

Đồng Đồng thầm nghĩ, mình trong mắt Tề Vũ khác xa vớimình thực tế quá, thế là cô nói:

- Em chỉ là…

Cô không nói tiếp nữa – cô định nói là “Em định nhâncơ hội đó để hôn anh, nhưng khi đó không có đủ dũng khí.

Tề Vũ cũng không hỏi tiếp, chỉ lật chăn, thò tay rangoài, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Đồng Đồng. Ngón tay anh vẫn hơi lạnh. Anhtìm kiếm gì đó trên trán cô, rồi ngón tay trượt xuống gò má, dừng lại ở cằm,hình như thử nhìn dáng vẻ cô khi bị người ta sờ lên mặt, hoặc cũng có thể làanh muốn thông qua tay để cảm nhận thực sự về khuôn mặt của cô.

Hoặc có lẽ, Tề Vũ muốn làm quen cô lại một lần nữa? Anhđang xây dựng lại hình tượng của một người mà bình thường anh không chú ý tới?

Hành động ấm áp của Tề Vũ khiến khóe mắt Đồng Đồng ươnướt. Cô dùng tay day day hai mắt, nhân thể giữ lại tay anh. Hai tay của họ chầmchậm nắm vào nhau. Bàn tay của cô run rẩy, ấm nóng, thận trọng đụng vào bàn taylạnh giá của anh.

Đồng Đồng cảm thấy, nếu ký ức trong cuộc sống của côchỉ dừng lại ở đây, chắc chắn cô sẽ là người hạnh phúc nhất.

Cô không muốn tốn sức nghĩ xem Tề Vũ đang nghĩ gì.

Tề Vũ cũng không nói gì, chỉ dừng những ngón tay củamình trên trán cô.

Đồng Đồng ôm suy nghĩ về một hạnh phúc to lớn, thấyđầu mình nặng dần, nặng dần rồi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm khi tỉnh lại, cô vẫn nắm chặt tay anh. Ngẩngđầu lên thấy đầu vẫn nặng chình chịch, nhất thời cô không biết mình đang ở chỗnào. Tiếng bước chân trên hành lang đi qua đi lại, bệnh viện bắt đầu bận rộnhơn. Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng sộc vào mũi, dụi mắt, ngáp một cái thậtdài, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình. Cô lấy điện thoại trong túi ra, pháthiện trong đó có hơn chục cuộc gọi nhỡ – đều là Hứa Hân Di gọi.

Đồng Đồng vội gọi điện thoại giải thích:

- Hân Di, giờ chuyên ngành hôm nay nếu thầy điểm danhthì nói có hộ tớ với nhé, nhân thể mang sách của tớ đi hộ với, cậu biết nó để ởđâu chứ?

Hứa Hân Di cười:

- Đồng Đồng, nhất cậu nhé. Tề Vũ khỏe hơn chưa? Cậu làân nhân cứu mạng của anh ta đấy nhé.

Cúp điện thoại xong, Đồng Đồng nhìn Tề Vũ, anh ngủ rấtsay, chưa tỉnh lại, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nhưng chắc là không có vấn đề gìnữa, cô nên đi về thôi. Vậy còn vấn đề ăn uống của anh thì sao? Bác sĩ đã nói,12 tiếng sau khi cầm được máu cho Tề Vũ, không được cho anh ăn gì, sau đó chỉđược ăn đồ loãng, đơn giản và nhiệt độ vừa phải, ăn ít và ăn thành nhiều bữa.Anh bị loét dạ dày, mấy ngày hôm nay lại ăn uống thất thường, trong bụng toànlà rượu, lại làm việc quá mệt mỏi nên kích thích mạnh vào huyết quản, khiếnnhững huyết quản đã bị thương xuất huyết. Nói ra mới nhớ, cô thường xuyên đưabia cho Tề Vũ uống.

Đồng Đồng tính toán một lát: Sáng nay cô chỉ có haitiết học, sau khi tan học, cô có thể đi mua một ít cháo thịt nạc mang tới choanh.

Đồng Đồng vội vã về trường, vừa vặn tới tiết của thầyLão Phu Tử. Lão Phu Tử họ Hứa, có đôi mắt như chim ưng, hai hàng lông mày rậm,chỗ huyệt Nhân Trung còn có một sợi râu đen rất lớn. Cả người thầy trông nhưcon mèo mặt chim ưng, vữa dữ dằn vừa nghiêm khắc, không ai dám trốn giờ củathầy.

Hứa Hân Di giúp cô chiếm sẵn chỗ, đưa sách cho cô,nói:

- Vận may khá tốt đấy chứ? Cậu nhìn quầng mắt của cậuxem, xấu xí quá.

Đồng Đồng nói:

- Được rồi, tớ đâu có lo được nhiều thế, tớ trông anhấy cả đêm. Đúng rồi, cậu có biết chỗ nào bán cháo thịt nạc ngon ngon không?

Hứa Hân Di nghĩ một lát rồi nói:

- Chỗ gần rạp chiếu phim có một nhà bán cháo, mùi vịcũng được. Còn nếu ở gần trường thì chỉ bán buổi sáng thôi, cậu cũng biết đấy,mấy loại cháo đó loãng quá, ăn cháo cứ như uống nước, không thích hợp với ngườibệnh.

Đồng Đồng nghĩ, nếu tới rạp chiếu phim mua cháo rồimới quay lại bệnh viện thì ít nhất cũng mất hai tiếng, phiền phức quá.

Hứa Hân Di lại đưa ra ý kiến:

- Hay là cậu tự nấu. Cậu biết không, Linh Tử ở phòngbên cạnh có một cái nồi cơm điện, cô ấy thường lén nấu mì đấy.

Đồng Đồng nói:

- Đúng rồi, tự nấu, chỉ cần một quả trứng và một ítthịt nạc là được! Một tiếng là xong. Anh ấy phải nằm viện ba, bốn ngày, tớkhông thể ngày nào cũng tới rạp chiếu phim mua được.

- Cậu từng nấu bao giờ chưa?

- Nhìn mẹ tớ nấu rồi!

Hứa Hân Di lập tức làm ra vẻ coi thường:

- Có cần phải vậy không? Làm như mình là vợ người tavậy…

Sau khi tan học, Đồng Đồng ra siêu thị mua đủ cácnguyên liệu để về nấu cháo. Lúc về ký túc mượn nồi cơm điện của Linh Tử, LinhTử dặn dò cẩn thận:

- Đồ này bị cấm nên dùng cẩn thận nhé, nếu bà Lam lênthì phải giấu đi. Nếu bị bắt được, không chỉ bị thu nồi mà còn bị phạt tiền vàlên báo của trường đấy.

Lúc nấu cháo, Đồng Đồng cứ lén lút như là ăn trộm. Côkhép hờ cửa phòng, còn mình thì đứng ở cửa, tay khuấy gạo trong nồi, mắt thìnhìn ra ngoài xem có ai tới không. Cô đâu biết cháo không dễ nấu, nhìn thấy gạochín rồi, những hạt gao to hút hết nước, đặc lại dính vào nồi, nhưng cô lạikhông biết bước tiếp theo phải làm thế nào, thi thoảng lại phải hỏi Linh Tử,Linh Tử vừa nhìn đã nói:

- Trời, cậu định nấu mấy bữa thế? Cho nhiều gạo quá,gạo thế này phải cho đầy một nồi nước mới được, thế thì nấu tới lúc nào mới xong?

Chẳng còn cách nào khác, Đồng Đồng đành đổ một nửa chỗgạo trong nồi ra. Nấu một lúc lâu, mồ hôi cô vã ra như tắm, hơn nữa lại thắcthỏm lo âu, chỉ sợ nấu được một nửa thì nồi cơm điện bị bà Lam thu mất.

Dưới sự hướng dẫn của Linh Tử, cuối cùng cô cũng nấuđược một nồi cháo thịt nạc có màu xám xám nhưng khá là thơm. Chỉ có điều chotrứng vào sớm quá nên bị nát. Cô nếm thử một bát, mùi vị cũng không đến nỗinào.

Bận rộn suốt cả buổi sáng, Đồng Đồng dùng hộp cơm cẩnthận múc đầy cháo rồi mang tới bệnh viện, trong lòng thấy rất tự hào về bảnthân.

Tề Vũ đã đói lâu lắm rồi nên ăn khá ngon lành, khôngngừng khen ngợi:

- Mùi vị ngon thật.

Hơi ấm từ cặp lồng cháo vẫn còn sót lại trên tay ĐồngĐồng, cô xoa xoa lòng bàn tay, nói:

- Em nấu mất ba tiếng rưỡi đấy.

Tề Vũ nói:

- Anh nợ em nhiều quá, có lẽ không trả hết được mất.

Đồng Đồng hỏi anh:

- Anh sợ phải nợ sao?

Tề Vũ mỉm cười, trong mắt anh ánh lên sự dịu dàng. Anhcúi đầu xuống, chăm chú vào bát cháo, không trả lời.

Đồng Đồng nhìn Tề Vũ, nhận ra câu nói của anh lúc nàocũng khiến người ta có không gian để tưởng tượng. Sự tiến triển kỳ diệu này làmcô thấy lòng mình thật ngọt ngào.

Buổi chiều Hạ Khả tới.

Cô mang theo hoa tươi và một giỏ hoa quả, còn đủ cácloại đồ ăn vặt, ào vào phòng như một cơn lốc, chạy lăng xăng xung quanh Tề Vũ,nói luôn mồm khiến anh chóng hết cả mặt.

Tề Vũ nói:

- Em yên tĩnh một chút được không? Anh đang dưỡng bệnhmà.

Hạ Khả mở lớn mắt:

- Em không ngờ người sắt như anh mà cũng phải vào bệnhviện, tuyệt thật!

Tề Vũ sa sầm mặt, ra dáng thầy giáo, đuổi cô về:

- Đừng có ngồi ở đây liên thiên nữa! Không có chị emlại bảo anh làm hư em.

Hạ Khả chu môi:

- Em không đi! Em phải nhân lúc anh đang bị ốm, cầnđược an ủi tới lấy lòng anh chứ!

Tề Vũ bật cười trước câu nói của cô bé, chui vào trongchăn, nói:

- Không nói chuyện với em nữa, em về đi học đi.

Hạ Khả tinh nghịch lấy chăn che kín đầu anh, nhìn ĐồngĐồng:

- Có phải hai người định thì thầm gì với nhau nên mớiđuổi em về phải không? Anh Tề Vũ, anh không yêu chị Đồng Đồng chứ?

Hạ Khả sau một hồi nói năng ồn ào cũng ra về, phòngbệnh lại trở nên yên tĩnh. Không khí có vẻ khác trước – Đồng Đồng và Tề Vũ đốimặt với nhau, có chút gì đó không thoải mái. Hai người đều im lặng, một lúc TềVũ lại chỉnh lại chăn, lúc thì cầm tờ báo buổi sáng lên đọc. Đồng Đồng thìchuyển sự chú ý tới lọ hoa đặt trên cửa sổ, bó lại những bông hoa, một lúc saulại tách chúng ra, những cánh hoa yếu ớt thi thoảng lại rơi xuống. Hoa hồng ánhlên sắc đỏ mơ hồ trong ánh nắng chiều tà, bên ngoài là bầu trời trong xanh vờivợi.

Đồng Đồng thấy mình thật hoang mang.

Đồng Đồng mở cửa sổ hé ra một chút, nhìn đồng hồ, nói:

- Em đi học đây.

Tề Vũ ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nghịch ngợm nhìn cô:

- Vất vả cho em quá! Không biết chiều nay có còn đượcăn cháo nữa không?

Đồng Đồng khẽ gật đầu:

- Có, nhưng phải muộn một chút. Chiều nay em có batiết học.

Tề Vũ cũng gật đầu, thân mật nói:

- Đừng vất vả quá, hay là thôi đừng nấu nữa?

Lúc ra khỏi cửa, Đồng Đồng quay lại nhìn anh cười, anhđón ánh mắt của cô, cũng trả lại một nụ cười. Tất cả đều có vẻ không tự nhiên.Nhưng trong lòng Đồng Đồng lại thấy rất ấm áp, vui vẻ. Cô đi học trong tâmtrạng hạnh phúc vì được thần tình yêu chạm vào. Cô nhìn vào sách, bỗng dưng cảmthấy những dòng chữ tiếng Anh bỗng trở nên thú vị hơn, đáng yêu hơn, cô khôngnhịn được, rất muốn cười; cô nhìn vào sợi râu của Lão Phu Tử, bỗng cảm thấy nóthật đáng yêu, thật thân thiện. Trong đầu cô toàn là dáng vẻ ngượng ngùng nhưngquan tâm của Tề Vũ, dường như ánh mặt trời của cả thế giới đều đang rọi lênngười cô. Cô rất vui, nụ cười trên khóe miệng không lúc nào khép lại.

Sau khi tan học, Đồng Đồng chạy thẳng về ký túc, hâmlại cháo, trong lòng thầm tính toán xem ngày mai có nên nấu cháo cá hay cháorau không. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “cốc cốc”. Đồng Đồng không nghĩngợi gì nhiều, mở cửa ra, sửng sốt thấy bà Lam đang nghiêm nghị đứng ngoài cửa.

Đồng Đồng hoảng hốt che cái nồi cơm điện đi, lắp bắpnói:

- Cháu… xin lỗi… Sao bà biết?

Đôi mắt nhỏ tinh anh của bà già thoáng đắc ý:

- Cả tòa nhà thơm lừng mùi cháo, cô tưởng tôi ngồi ởđó không ngửi thấy sao?

Bà không hề khách khí, gạt tay cô ra, mở nồi cơm điệnra, liếc một cái rồi nói:

- Bọn con gái các cô thật là vô duyên, có nhà ăn, cócửa hàng không ăn, cứ phải tự nấu, sau này lấy chồng rồi thì còn đầy cơ hội nấucơm.

Đồng Đồng ra sức giải thích với bà lão, nhưng bà vẫnthu mất nồi cơm điện, nói:

- Điều thứ 10 trong quy định của ký túc xá, cô tự xemđi. Chờ bị phạt nhé!

Cũng may, chỗ cháo Đồng Đồng hâm nóng vẫn còn một hộp,không đến nỗi công cốc. Nhưng nghĩ tới việc lát nữa sẽ bị bà Lam xử phạt, rồilời ca thán của Linh Tử, cô không nhịn được lại thở dài.

Lúc tới bệnh viện vẫn chưa tới 6 giờ. Nghĩ tới sự mongngóng của Tề Vũ, bước chân Đồng Đồng bất giác nhanh hơn. Cô không muốn kể choTề Vũ nghe chuyện vì phải nấu cháo cho anh mà cô vừa bị bà Lam phạt, vừa bịLinh Tử trách… Cô chỉ muốn nói với Tề Vũ, con bé ngốc sẵn sàng chấp nhận tất cảđể nấu cháo cho anh này không muốn làm anh em với anh nữa…

5.

Đồng Đồng tập dượt lại trong đầu.

Lúc đi tới cửa phòng bệnh, cô do dự một chút, cảm thấyhồi hộp và trịnh trọng như thể bước chân vào phòng thi tiếng Anh. Cửa phòngbệnh không đóng kín, lúc này cô nghe rõ có tiếng người nói chuyện trong phòng,bàn tay đang định đẩy cửa của cô dừng lại. Cô thận trọng nhìn vào bên trong,thấy Hạ Dương đang ngồi bên giường của Tề Vũ, dáng ngồi rất tao nhã.

Mái tóc dài của cô buộc gọn sau lưng, chiếc mũ đan thủcông trên đầu thi thoảng lại rơi xuống chạm tới lông mày cô, sau lưng cô vẫncòn đeo chiếc túi du lịch lớn màu đen, hình như cô vừa xuống xe là vào đâyngay. Lúc nói chuyện, cô thích xoay xoay cái vòng trên tay mình, tốc độ nóichậm rãi, giọng nói dịu dàng, mềm mại, bình tĩnh và rất có sức hút. Tề Vũ ngồithẳng người, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt anh là sự an ủi đếnđau lòng.

Hạ Dương vừa xuất hiện, ánh mắt anh lại tràn đầy hyvọng.

Hạ Dương đặt cái ba lô trên lưng xuống đất, nói:

- Vì ở gần biển nên không sạc pin điện thoại, khôngbiết bạn gọi cho mình lúc nào.

Tề Vũ không bộc lộ tình cảm gì, chỉ “ồ” một tiếng.

Hạ Dương vén tóc lên, giọng nói có vẻ ngượng ngùng:

- Nếu không phải Hạ Khả nói thì mình cũng không biếtlà bạn nằm viện. Tề Vũ, mình rất lo cho bạn…

Đồng Đồng không biết mình có nên đẩy cửa bước vào haykhông.

Giây phút đó, cô cảm thấy cặp lồng cháo trên tay thật nặng, lúc còn đang do dự,cô đã nhìn thấy Hạ Dương nắm chặt tay của Tề Vũ. Đôi mắt bất lực và u buồn nhưcơn mưa tháng ba của cô dường như có một sức mạnh to lớn nhưng dịu dàng, làmthay đổi hoàn toàn cục diện trước mặt. Tề Vũ im lặng một lát, sau đó đặt taylên vai Hạ Dương, không hề do dự kéo đầu cô vào lòng mình. Hai người ôm chặtlấy nhau, chỉ một hành động đó thôi cũng hơn hẳn hàng vạn lời nói, không cầnbất cứ lời giải thích nào nữa.

Đồng Đồng quay người đi, đóng cửa lại, tìm cô y tá vẫnchăm sóc cho Tề Vũ, đưa cặp lồng cháo cho cô rồi chạy thẳng ra khỏi bệnh viện.

Cô nghĩ, cô phải quay về giải thích cho Linh Tử nghevề vụ cái nồi cơm điện. Thực ra cũng chẳng có gì để giải thích, có lẽ cô nêntới thẳng siêu thị mua đền cho Linh Tử một cái nồi mới, sau đó quay về cầu xinbà Lam, viết bản kiểm điểm, nhờ bà đừng đưa tên cô lên báo. Nấu trộm thức ăntrong ký túc là cô không đúng, cô chỉ vì một người bạn đang nằm viện mà thôi.

Bạn, họ chỉ là bạn. Chỉ thế mà thôi.

Hạ Dương đã tới, chỉ cần cô ngồi trước mặt Tề Vũ, nắmtay anh, một động tác nhẹ nhàng cũng có thể bù đắp lại mọi việc mà cô làm trướcđó. Đồng Đồng cảm thấy mình quá thất bại! Hoặc có thể nói, cô lạc quan quá.Trên đường trở về ký túc, cô mua một lúc ba cái kem to đùng, mỗi cái đều có baviên nhỏ với ba màu khác nhau. Đã tới lúc màn đêm buông xuống, cây kem như thắplên một ngôi sao rực rỡ trong lòng cô, cho cô một chút an ủi. Cô không muốn ănchúng mà chỉ muốn nhìn chúng từ từ tan chảy, từ một viên hình tròn nho nhỏ dầndần biến thành một dòng nước bầy nhầy, chảy tràn ra tay cô.

Những cây kem đang khóc giùm cho cô. Bởi vậy, cô khônghề bi lụy.

Hứa Hân Di đã về nhà từ lâu. Hai người đều chưa ăn cơmtối, đều chau mày buồn bã, đều có tâm trạng rất tệ. Đồng Đồng tìm một quyểntiểu thuyết mà mình đọc từ lâu giở đi giở lại, Hứa Hân Di cầm điện thoại diđộng chơi trò rắn bắt mồi. Im lặng một hồi lâu, Hứa Hân Di tắt trò chơi, tâm sựvới Đồng Đồng: Tối nay lẽ ra cô hẹn Lục Hy Thần đi xem phim, nhưng không ngờmới đi được nửa đường thì anh bỏ về, chẳng nói lý do vì sao, đúng là không coicô ra gì cả! Hứa Hân Di than, Lục Hy Thần đối với cô lúc nóng lúc lạnh, khiếncô không hiểu anh có ý gì, cảm thấy hình như họ chỉ là hai người bạn thích đichơi cùng nhau.

Đồng Đồng nằm trên giường đọc một câu nói trong cuốntiểu thuyết: Thích một người, vui vẻ hay đau khổ, đều do mình.