Tanvà hợp là định mệnh không thể thay đổi, anh chuẩn bị chưa?
1.
ĐồngĐồng mất cả một buổi tối để hoàn thành bản sơ yếu lý lịch của mình, nhét chúngvào cái hòm thư đã được đánh dấu, cô biết mình không phải học chuyên ngành vănchương nên tỷ lệ chiến thắng vô cùng nhỏ, bởi vậy, trong lý lịch, cô bày tỏ ýkiến rằng ngoài việc có thể đảm nhận công việc này, cô còn đặc biệt vẽ một bứctranh nhỏ trong phần tự giới thiệu.
Mộtbuổi sáng ba ngày sau, Đồng Đồng nhận được điện thoại của người làm việc trongtạp chí của trường, gọi cô thứ hai tới phòng 901 tòa nhà số 13 khu A của trườngđể gặp mặt.
Nhậnđiện thoại xong, cô mới ngái ngủ ngồi dậy. Ánh mặt trời bên ngoài hắt những tianắng rực rỡ vào qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh có hoa văn màu xanh lục, cả cănphòng như ngập trong sắc xanh nhạt thật đẹp. Cô kéo rèm cửa ra, vui vẻ ngáp dàimột cái, lòng tràn đầy tự tin.
HứaHân Di đang ngồi trên giường soi gương nhổ lông mày, liếc về phía Đồng Đồng,nói:
-Cậu làm cùng lúc hai việc, định tự tử vì mệt đấy hả?
ĐồngĐồng nói:
-Mặc kệ, tớ không muốn xin tiền sinh hoạt của bố mẹ nữa rồi.
HứaHân Di chán nản nói:
-Đừng tưởng mọi việc sẽ thuận lợi. Nghe nói Lục Hy Thần tính tình cổ quái, chưaai nhìn thấy hắn cười. Nếu cậu làm trợ lý cho hắn chắc chắn không nhẹ nhàng gìđâu.
ĐồngĐồng hỏi:
-Cậu không quen người ta, sao lại biết?
HứaHân Di đắc ý nhướng lông mày lên:
-Tớ hiện nay đang ở vùng đất tụ hội của những chàng trai mà – Câu lạc bộ Phêbình điện ảnh. Ở đó tin tức gì cũng có. Vả lại, chủ tịch câu lạc bộ Trần ĐinhHòa là anh em tốt của tớ, anh ấy là bạn học cấp ba với Lục Hy Thần.
ĐồngĐồng thầm nghĩ, cho dù không thành công thì thêm một kinh nghiệm đi phỏng vấncũng tốt, cô không nhất định phải làm công việc này. Bởi vậy cô chỉ mỉm cười,quay người bước vào phòng vệ sinh.
Hômphỏng vấn, quả nhiên tổng biên tập Lục Hy Thần đã nói:
-Cô rất may mắn, số đơn xin việc mà chúng tôi nhận được đủ xếp vào ba cái tủlớn.
KhiLục Hy Thần nói câu này, đôi mắt của anh ta không nhìn Đồng Đồng. Sau lưng anhlà một cánh cửa sổ lớn bám đầy dây leo, cái gã ngạo mạn đó đang ngồi sau mànhình máy tính, cúi đầu nghịch mấy chiếc lá trong cái bồn cây đã ngả vàng.
-Cô có biết chậu hoa này tên là gì không? - Anh ta hơi ngước đầu lên, tay chỉvào bồn hoa, giọng nói lạnh nhạt. Đồng Đồng không đoán được câu hỏi này có liênquan gì tới cuộc phỏng vấn hay không, chỉ nghiêm túc nhìn chậu hoa rồi thẳngthắn đáp:
-Tôi không biết.
Saumột khoảng lặng ngắn ngủi, Lục Hy Thần ngạo mạn nhịp mấy ngón tay xuống bàn nhưđang đánh đàn, sau đó nhướng mày lên, nói:
-Cái này cô cũng không biết mà còn dám tới xin làm trợ lý biên tập?
ĐồngĐồng hơi bực mình. Mặc dù là phỏng vấn nhưng cô cũng chưa nghe nói rằng khôngbiết tên của một loài thực vật mà lại bị chế nhạo như vậy. Hơn nữa, con ngườitrước mặt ngay từ đầu đã có những biểu hiện khiến cô cảm thấy không thoải mái.
LụcHy Thần liếc Đồng Đồng một cái, sau đó nói:
-Đây là huyên thảo, loài cây này có tác dụng giúp người ta điều hòa tâm trạng,còn có thể giúp người bệnh giảm đau, giải tỏa mệt mỏi, bởi vậy huyên thảo cònđược gọi là “Cỏ quên buồn”, hoa nở vào thượng tuần tháng sáu tới trung tuầntháng bảy, mỗi đóa hoa chỉ nở một ngày, thường là vào buổi sáng sớm, tới chiềuthì khép lại, nửa đêm hoa tàn, nó chỉ có một ngày tươi đẹp.
ĐồngĐồng nghĩ, anh cứ thỏa sức trêu đùa tôi đi, ngài tổng biên tập.
Côbuột miệng:
-Tôi không phải người làm vườn, tôi tới đây để xin vào chức trợ lý biên tập.
LụcHy Thần đẩy tờ sơ yếu lý lịch của cô sang một bên, nghiêm túc nói:
-Ngay cả những kiến thức thông dụng về thực vật mà cũng không hiểu, lại cònngang bướng? Ngoài ra tôi nhắc nhở cô, là trợ lý của tôi, trước tiên phải biếtchăm sóc cho cây cối của tôi, nếu không thì người ưu tú như thế nào cũng khôngđủ tư cách đứng ở đây.
ĐồngĐồng ước sao mình có thể đổ lọ mực xanh đang đặt trên bàn lên đầu hắn.
Côcòn chưa kịp nói gì, đã thấy Lục Hy Thần đứng lên. Anh đặt tay lên cái bàn làmviệc màu vàng, nhìn chằm chằm vào mặt cô:
-Con nữa, dáng vẻ của cô đã thể hiện sự bất mãn với cuộc phỏng vấn này. Cô cóbiết lịch sự là gì không hả?
ĐồngĐồng mở to mắt, không khách khí lườm hắn.
Khuônmặt của anh ta khá được, chỉ có điều ngoại hình nho nhã dường như không phù hợplắm với tính cách của anh ta – mặc dù mắt rất sâu, rất sáng, nhưng ánh nhìn lạihạn hẹp. Mặc dù người châu Á rất hiếm có người có sống mũi cao như anh ta, rồicả cặp môi hoàn mĩ, nhưng như vậy vẫn không ngăn được sự khinh bỉ và chán ghétmà Đồng Đồng dành cho anh ta.
ĐồngĐồng thực sự muốn hét to với anh ta rằng: “Cái vỏ ngoài đẹp thì được cái gì,con người tàn nhẫn như anh, ai mà thèm chứ”.
Anhta lạnh lùng lườm cô, vẫy tờ lý lịch trong tay rồi nói:
-Thứ duy nhất thú vị là bức tranh cô vẽ trong bản lý lịch, bởi vậy mới chọn côtới phỏng vấn. Chúng tôi có lúc cần một số bản vẽ, thế này vậy, cho cô một cơhội, ngay bây giờ cô vẽ một bức tranh cho tôi xem.
Chuyênngành học của Đồng Đồng là tiếng Anh, vẽ tranh chỉ là sở thích nhất thời, côthích tự do phát huy ngòi bút của mình khi rảnh rỗi. Cô lườm Lục Hy Thần rồicắn môi, giằng cây bút trong tay anh ta, nhanh chóng vẽ lên giấy – một con rùacó cái đầu to rất khó coi đang ra sức bò lên, một cô gái ngồi trước mặt nó,trong tay cầm một sợi dây buộc vào cổ con rùa. Cô còn vẽ thêm một bức nữa – conrùa đang bị nằm ngược trên mặt đất, còn cô gái thì chống tay vào nạnh, một taycầm roi đánh nó, một chân giẫm lên nó.
Vẽxong, Đồng Đồng đặt bút trước mặt Lục Hy Thần, sau đó giằng tờ lý lịch trongtay anh ta, không thèm quay đầu lại, bỏ đi luôn. Cô vừa xuống cầu thang vừatưởng tượng sắc mặt của tổng biên tập lúc đó, bất giác thấy tâm trạng mình khálên nhiều.
Saukhi về đến ký túc xá, Đồng Đồng nói với Hứa Hân Di:
-Chuyện này hỏng thật rồi! Cái gã đó thật là vô lý, không những kiêu ngạo, khôngtôn trọng người khác lại còn cố ý hỏi khó tớ. Cũng may tớ cố tình vẽ hai bứctranh ngầm chửi hắn, nếu không hôm nay sẽ tức chết vì hắn mất.
-Ngầm chửi? Đồng Đồng, gia cảnh nhà anh ta hoành tráng lắm đấy. Mẹ anh ta lànguyên viện trưởng Học viện Văn học, bố anh ta làm gì đó ở tỉnh ủy. Người nhưvậy chắc chắn từ nhỏ đã được chiều chuộng, chỉ quen ra lệnh cho người khác. Suynghĩ của anh ta không giống như những người ở giai cấp thấp như bọn mình. – HứaHân Di nhắc nhở Đồng Đồng. – Cậu đừng có đùa với hắn được không, nếu không ngàynào đó bị người ta “xử” mà không hiểu là có chuyện gì xảy ra. – Nói xong, côđưa tay lên cổ Đồng Đồng làm động tác như định siết cổ cô.
Conông cháu cha? Gia cảnh cũng ghê quá nhỉ? Trong đầu Đồng Đồng lại xuất hiện hìnhảnh của Tề Vũ. Anh tài năng xuất chúng, lại chân thành, thân thiện, vừa nghĩtới anh, cô đã thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều.
Aingờ hai ngày sau, Đồng Đồng nhận được một cú điện thoại thông báo cô đã trúngtuyển vào tạp chí của trường.
Côhơi ngạc nhiên. Không! Phải nói là ngạc nhiên tột độ! Tại sao tổng biên tập Lụclại cho cô làm trợ lý của anh ta? Lẽ nào anh ta bị bức tranh con rùa làm chochóng mặt nên đầu óc có vấn đề sao? Anh ta không ngốc như vậy chứ? Đồng Đồngsuýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, cô mà làm việc cùng một ông chủ có cáiđầu rùa này thì chỉ sợ chẳng có gì hay ho xảy ra cả, bởi vậy cô phải suy nghĩthật kỹ vấn đề này.
Đôimắt Hứa Hân Di còn mở lớn hơn, nói:
-Gần đây sao cậu gặp may thế? Muốn gì là được nấy.
ĐồngĐồng giang hai tay ra, nhắm mắt, nói:
-Trời ơi! Nếu thế thì tớ muốn mình xinh hơn, người đẹp hơn, đáng yêu hơn!
HứaHân Di ném một cái tất về phía Đồng Đồng:
-Cậu điên rồi hả! Thế rốt cuộc có đi làm trợ lý hay không?
ĐồngĐồng miễn cưỡng nhìn Hứa Hân Di mỉm cười nói:
-Thế thì đi vậy. Nói không chừng sau này tớ sẽ làm biên tập, tích lũy chút kinhnghiệm cũng tốt chứ sao.
HứaHân Di nói:
-Bây giờ mà đã nghĩ tới chuyện sau này rồi. Ừm, xem ra Đồng Đồng nhà ta có mắtnhìn xa trông rộng lắm.
ĐồngĐồng nói:
-Nghe chua thế, bởi vì tớ không có một ông bố là nhà tư sản chứ sao!
BốHứa Hân Di mở một công ty buôn bán ở vùng duyên hải, sau khi tốt nghiệp, cô ấycó thể học lên cao hơn hoặc kế tục sự nghiệp của bố, tóm lại là không phải logì cho tương lai. Cô gái học lực giỏi, đạo đức tốt, hoàn cảnh gia đình lạikhông có gì đáng chê nên con mắt nhìn người cũng vô cùng khắt khe, bởi vậy chotới giờ Hứa Hân Di vẫn chưa có bạn trai.
HứaHân Di hơi giận, nói:
-Cậu thật là! Cậu không phải là tớ, làm sao biết nỗi khổ khi bị mọi người gò bó!
Haizz,đúng là người nào cũng có nỗi khổ riêng.
2.
ĐồngĐồng lấy hết tự tin và dũng khí tới tạp chí của trường báo cáo, chuẩn bị đốimặt với mọi thách thức mới.
Tòanhà làm việc của tạp chí nằm ở trong cùng khu phía Bắc của trường, không nhữngở cách xa ký túc xá của Đồng Đồng mà còn phải đi qua một khu rừng cây long nãorất lớn. Tòa nhà số 13 là một tòa nhà nhỏ ba tầng có bức tường gạch màu đỏkhói, dáng vẻ rất cổ kính, nghe nói nó là căn nhà được lưu giữ lại từ thời dânquốc. Những sợi dây leo màu xanh bám dày đặc trên bức tường ngoài căn nhà nhưnhững cái chân to lớn chỉ sỏ được một nửa vào chiếc tất nhỏ.
LúcĐồng Đồng gõ cửa rồi mở cửa phòng làm việc của Lục Hy Thần, anh đang tìm cái gìđó khắp nơi. Anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói:
-Mau lên, giúp tôi tìm đồ.
ĐồngĐồng quỳ xuống:
-Tìm gì ạ?
Anhcúi thấp đầu, lôi hết đống sách trong cái ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ làmbằng gỗ bạch đàn ra, nói:
-Có một quyển sổ màu xanh lam, có thể kẹp trong một quyển sách nào đó. Trongquyển sổ có hai bức ảnh, cần phải mang ngay tới xưởng in để điện phân.
Ngàyđầu tiên đi làm thì phải tích cực một chút. Đồng Đồng chia đôi đống sách ra,đặt chúng lên bàn làm việc, nửa còn lại thì đẩy ra xa. Cô cẩn thận giở từngquyển vở, chỉ sợ bỏ sót quyển nào đó. Rất nhiều sách đều được gói bọc cẩn thận,dày như một viên gạch, giở ra rất mệt. Cô “tích cực” quá, đến nỗi có nhữngquyển sách đã cũ bị cô giở mạnh rách mất vài trang. Cô vội vàng nhét đại chúngvào trong, còn len lén nhìn Lục Hy Thần, cũng may, anh ta không hề chú ý gì tớiđộng tác của cô. Anh chỉ cau mày, trong tay cầm một cuốn sách đã long gáy, rasức tìm.
Ánhmặt trời chiếu qua cửa sổ, hắt ánh nắng lên nửa khuôn mặt anh, khiến mặt anhnhư được dát vàng. Nửa khuôn mặt đó như một bức tượng trong bảo tàng mỹ thuậtđược điêu khắc tỉ mỉ, chỉ có điều biểu cảm trên khuôn mặt hơi cứng, thiếu sinhkhí. Đồng Đồng thầm nghĩ, nếu con người này dịu dàng hơn một chút thì quả làhoàn mĩ.
Quyểnsách trong tay oằn mình trước sức giở, đã sắp long hết ra thì Đồng Đồng tìmthấy quyển sổ nhỏ đó. Bức ảnh được ép thẳng tắp trong quyển sổ nhỏ, đã hơi ốvàng. Cô giơ bức ảnh lên, hưng phấn nói:
-Này, tôi tìm ra rồi.
LụcHy Thần nói:
-Đưa tôi xem nào.
Côthích chí đứng lên, làm đống sách đặt trên bàn đổ xuống. Cô vội vàng lấy tay rađỡ, nhưng ai ngờ giữ không chắc, khiến quyển sách được bọc bằng hộp gỗ rất cẩnthận ở giữa rơi xuống… Mắt nhìn thấy cuốn sách sắp rơi thẳng vào cây huyên thảobảo bối của tổng biên tập, cô đưa tay ra đón. Wa, may quá! Suýt chút nữa thìcuốn sách đã đè nát cây huyên thảo rồi. Cô vừa thở phào ra nhẹ nhõm thì quyểnsách đã rơi xuống lọ mực để bên cạnh.
Lọmực rơi từ trên bàn xuống, đập vào tay vịn của ghế rồi rơi xuống nền gỗ, vỡthành hàng ngàn mảnh nhỏ. Lục Hy Thần lùi về sau, trang sách trong tay rơixuống bên cạnh, những giọt mực như đang làm mặt hề trên ngực anh, sau đó cònbắn tung tóe ra xung quanh, khó coi hơn là mặt bên trái của anh lấm tấm nhữnggiọt mực như là vừa bị dính vừng đen lên trên…
ĐồngĐồng không dám nhìn anh, hoảng hốt nói:
-Để tôi lau giúp anh.
Đôimắt Lục Hy Thần nhìn chằm chằm xuống nền nhà, hét:
-Đừng động đậy!
Xemra chắc là hiểu lầm lớn rồi! Đồng Đồng vội vã rút mấy tờ giấy ở bàn rồi bướcđi. Không ngờ Lục Hy Thần cúi lưng xuống, đưa tay về phía lọ mực vừa bị vỡ… MắtĐồng Đồng thoáng sáng lên, chân đã giẫm phải một mảnh thủy tinh, trượt một cái,cô tiện tay vội tóm lấy cái ghế bên cạnh, đứng vững lại. Cô thở phào, lần nàymay mà không gây ra việc gì nữa.
Lúcnày, Lục Hy Thần chỉ vào chân cô, sắc mặt tái xanh. Đồng Đồng nhấc chân lên,phát hiện dưới giày cô dính một tờ giấy – tờ giấy đã bị mực nhuộm đen mất mộtnửa. Anh nhìn chằm chằm vào chân cô, khó khăn lắm mới thốt được một câu:
-Tôi nói rồi, bảo cô đừng động đậy!
Thìra ý của anh là vì tờ giấy này.
Tờgiấy đó nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy tiêu đề màu xanh, hình như còn có cả chữ ký.Lục Hy Thần nhìn Đồng Đồng bằng ánh mắt như băng tuyết, xem ra anh ta sắp nổigiận tới nơi.
ĐồngĐồng nghĩ, làm gì tới mức ấy, chỉ là quyển sách rách thôi mà. Cô hoang mangđứng tại chỗ cũ, bàn tay cầm tờ giấy dừng lại trong không trung. Bàn tay côdừng cách mặt anh chỉ 1cm, cảm thấy một luồng gió lạnh khiến mình rét run.
Ánhmắt của Lục Hy Thần chầm chậm liếc từ dưới chân Đồng Đồng lên tới mặt cô, nhưmột người đang tiến hành chụp X quang. Anh nhìn cô mấy giây, trong quá trìnhnày, khuôn mặt anh biến đổi mấy lần, từ giận dữ dần dần quay trở lại trạng tháibình tĩnh, lạnh lùng ban đầu – hình như anh rất chú ý tới việc kiềm chế tâmtrạng của mình.
ĐồngĐồng phát hiện ra anh là một con người rất kỳ lạ, từ người anh có cả sự nho nhãcũng như thô bạo, tất cả tập trung trong lớp vỏ bọc lạnh lùng, có thể đây làkết quả của việc anh cố tình kìm chế bản thân.
Côchỉ đành tránh ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói:
-Xin lỗi.
LụcHy Thần không nói gì, bộ quần áo trắng muốt còn lưu lại một vết mực đen totướng, vô cùng xấu xí. Anh quay người đi, gập cuốn sách trên đất lại. Đồng Đồngnói nhỏ:
- Tay anhvẫn chưa…
Côcòn chưa nói hết, anh ta đã lạnh lùng bật ra hai chữ:
-Ra ngoài!
Chotới lúc này, Đồng Đồng và Lục Hy Thần vẫn chưa hề hoàn thành bước đầu tiên màmột nhân viên mới nên làm: tự giới thiệu, suy nghĩ về công việc mới, những traođổi khách sáo… Xem ra cô đã khiến anh ta nổi giận rồi.
ĐồngĐồng đi ra khỏi phòng làm việc của anh, âm thầm khép cửa lại. Cô bắt đầu phủđịnh suy nghĩ của mình ngày hôm qua, đoán rằng năm nay mình là năm hạn, chắc bịsao Thái Bạch chiếu. Cô như một kẻ tội đồ đang chờ người ta phán quyết, thấpthỏm ngồi trước máy tính, tiện tay giở một cuốn tạp chí. Biên tập Tiểu Phàm đitới nói với cô vài câu, cô cảm thấy mình không tập trung được vào việc gì, vìcô mà lọ mực bị đổ, vì cô giẫm lên mảnh giấy đó… Cô cảm thấy mình đã đang trênđường xuống địa ngục.
TiểuPhàm hỏi cô:
-Tổng biên tập chưa giao việc cho cậu hả?
ĐồngĐồng khó chịu gật đầu. Tiểu Phàm cũng cảm thấy sự thiếu nhiệt tình của cô nênkhông nói gì nữa, chỉ cầm mấy quyển tạp chí tới đặt lên bàn.
Mộtlúc lâu sau, Lục Hy Thần ló đầu ra khỏi cửa, nói với Đồng Đồng:
-Cô, lại đây!
Cólẽ đi vào đó sẽ bị mắng! Đồng Đồng rón rén bước vào phòng. Cánh cửa vừa khéplại sau lưng, sách vẫn ở nguyên chỗ cũ, những mảnh vỡ và vết mực không độngđậy. Cô lại nói:
-Xin lỗi.
LụcHy Thần bực bội xua tay, sau đó hỏi:
-Cô là sinh viên thực tập mới tới phải không, tên là gì?
-Đồng Đồng.
Anhchau mày, hơi gật đầu rồi nói:
-Được rồi, Đồng Đồng, dẹp chuyện tồi tệ vừa nãy sang một bên.
Côấp úng gật đầu.
LụcHy Thần đứng lên, mở hé cửa sổ ra, khiến căn phòng sáng sủa hơn một chút. Anhnói với cô vài chuyện, đa số đều là những việc nhỏ mà cô phải làm. Đồng Đồngthấy yên tâm – mặc dù anh vẫn không tỏ ra thân thiện hơn, nhưng xem ra anh tacũng không có ý định cố ý gây khó dễ cho cô.
Cuốicùng, anh chau mày chỉ vào đống đổ vỡ trên mặt đất, Đồng Đồng nhanh nhẹn hiểu ýanh. Khi cô quét dọn sạch sẽ đống mực và thủy tinh vỡ, Lục Hy Thần lại gọi côlại:
-Còn nữa, xuống tầng dưới lấy đồ. – Anh ra lệnh cho cô bằng giọng nói cứng nhưbăng. – Đừng có vụng về như thế nữa.
Lúcchạy xuống cầu thang, Đồng Đồng vừa chạy vừa nghĩ, sao mình giống như người ởcủa anh ta vậy? Anh ta ra lệnh cho người khác cứ như thể đương nhiên phải thế.
Dướitầng đã có người đang đứng chờ. Người đó đưa cho cô một cái túi giấy màu xanhngọc. Đồng Đồng đón lấy cái túi, ngửi thấy trong đó là mùi thơm của quần áo,lúc lên cầu thang, Đồng Đồng lén liếc mắt vào trong túi, hình như là một chiếcáo sơ mi. Hừ, bắt người ta đi đưa áo, rồi lại bắt người xuống lấy, vị tổng biêntập này “oách” thật.
KhiĐồng Đồng bước chân vào phòng làm việc lần nữa, Lục Hy Thần đã không còn ở đó.Cô đặt cái túi giấy lên bàn anh, không nhịn được lại nhìn vào tờ giấy mà anh tabảo vệ như bảo bối.
Trêntờ giấy là một màu đen kịt, nhìn kỹ cũng chẳng thấy có gì khác so với các tranggiấy khác. Bên cạnh tờ giấy là một quyển sách cũ, tờ giấy này chắc bị rơi ra từquyển sách đó. Cô nhìn bìa quyển sách: “Phong cách truyện và nguyên lý chế táckịch”.
Cuốnsách này có vẻ rất bình thường mà. Ôi, coi như là cô đen đủi thôi.
Lúcđi vệ sinh, Đồng Đồng nghe thấy vách bên cạnh có người nói:
-Hôm nay tổng biên tập lại nổi giận hả?
Ngườibên cạnh tiếp lời:
-Đúng thế, hung dữ như Diêm vương vậy, hình như là cô gái ở khoa Ngoại ngữ mớitới làm anh ấy nổi giận.
Haingười cùng cười:
-Chẳng mấy khi có người dám chọc giận anh ấy.
Saukhi trở về chỗ ngồi, Tiểu Phàm tới an ủi Đồng Đồng:
-Đừng nghĩ nhiều làm gì, tính tình của tổng biên tập hơi nóng một chút, nhưnganh ấy không đáng sợ như những gì họ nói đâu, anh ấy không thù dai đâu. – TiểuPhàm đã làm việc chuyên môn cùng Lục Hy Thần hơn một năm, nghe giọng nói của côthì có vẻ như cô rất hiểu về anh.
TiểuPhàm khiến Đồng Đồng yên tâm hơn, cô nói khi làm việc cùng Lục Hy Thần có thểhọc được rất nhiều thứ, anh ấy làm thêm công việc biên tập ở nhà xuất bản, córất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, chỉ cần chuyên tâm và có trách nhiệmmột chút, anh ấy sẽ không gây khó dễ cho ai cả.
ĐồngĐồng nhìn Tiểu Phàm, nghiêm túc gật đầu, nói:
-Được, tớ sẽ cố gắng.
ĐồngĐồng đi khắp các hiệu sách trong thành phố suốt một ngày trời mới mua đượcquyển sách “Phong cách truyện và nguyên lý chế tác kịch” xuất bản năm 1998.
Thứtư, Đồng Đồng đi làm sớm quá nên đành phải đi tản bộ trong khu rừng long não.Trong khu rừng còn một chút sương mù – khu rừng này cây cối rậm rạp, ánh mặttrời chiếu xuống chỉ như những vì sao nhỏ bé và tản mát. Những chiếc lá vàngkhông ngừng rơi xuống, lâu ngày, chúng tích lại thành từng lớp dày, thối radưới chân. Mùi của những chiếc lá mới rụng và lá cũ hoà quyện cùng mùi đất,khiến khu rừng có một sức sống rất mãnh liệt.
ĐồngĐồng tiện tay nhặt một chiếc lá, chầm chậm đi đi lại lại. Lúc này, một cô gáimặc bộ đồ thể thao màu xanh lam và một chàng trai thân hình cao lớn chạy quabên cạnh cô. Đồng Đồng bất giác quay đầu lại nhìn – cô gái đó chính là HạDương!
Cũngmay người bên cạnh Hạ Dương không phải là Tề Vũ!
HạDương dừng bước chân bên cạnh Đồng Đồng, nói:
-Cậu cũng chạy bộ buổi sáng hả?
ĐồngĐồng nói:
-Tớ làm việc ở tạp chí của trường, nhưng hôm nay tới sớm quá.
HạDương nói:
-Ký túc của tớ ở gần đây, ngày nào chạy bộ cũng qua chỗ này. Đúng rồi, hôm đó HạKhả trêu chọc cậu phải không? Thực sự xin lỗi, nó chỉ là một đứa trẻ con, vẫncòn bướng bỉnh lắm. Mỗi lần có người mới tới phòng tranh là nó lại giở trò này.Nhưng nó cũng không có ác ý gì đâu, cậu đừng quan tâm gì tới nó.
ĐồngĐồng hơi ngạc nhiên:
-Sao cậu biết?
HạDương nói:
-Tối hôm đó nó gây chuyện ở bên ngoài, lúc tớ và Tề Vũ lôi nó về, nó nói thế.Cậu đừng trách nó, cũng đừng tin những gì nó nói.
HạDương khách khí chào cô rồi lại chạy tiếp.
Đúngtám giờ, cửa phòng làm việc mở ra, trong phòng chỉ Tiểu Phàm đang ngồi đọc tàiliệu sau chiếc máy tính. Trên bàn là một tách trà bạc hà đang bốc khói, cả cănphòng ngập trong mùi hương dìu dịu của bạc hà.
ĐồngĐồng mở máy tính rồi bắt đầu quét dọn vệ sinh. Quét xong phòng ngoài, cô bèncầm chổi chui vào văn phòng của Lục Hy Thần. Cô tìm quyển sách bị thiếu mộttrang của Lục Hy Thần, đó đối chiếu với quyển sách mà cô vừa mới mua - ừm, đúnglà không sai. Cô lấy quyển sách cũ ra và đặt quyển sách mới vào vị trí đó.
Nhântiện cô kẹp một tờ giấy vào trong quyển sách, viết một câu khách khí: “Tổngbiên tập Lục, xin lỗi anh!”.
Làmxong những việc này, Đồng Đồng tự pha cho mình một tách trà, sau đó ngồi xuống.Ánh mắt cô thi thoảng lại hướng ra cửa. Một lúc sau, mọi người lục tục kéo vào,duy chỉ có Lục Hy Thần là vẫn chưa xuất hiện. Thì ra sáng nay anh đã dặn TiểuPhàm, bảo cô đưa cho Đồng Đồng một số tài liệu và yêu cầu Đồng Đồng viết mộtbài văn. Đồng Đồng hơi thất vọng – cô nghĩ đủ mọi cách để cải thiện mối quan hệgiữa cô với Lục Hy Thần, ít nhất thì làm việc ở đây mà cả ngày cứ cãi vã với anhcũng không được. Đồng Đồng cũng rất muốn biết Lục Hy Thần sẽ có phản ứng nhưthế nào khi nhìn thấy quyển sách mới mà mình vừa mua.
Buổichiều, Lục Hy Thần tới. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ đeo mộtsợi dây chuyền bằng hổ phách. Anh có phong cách ung dung, nho nhã nhưng sắc mặtlại vô cùng lạnh lùng.
ĐồngĐồng muốn biết anh sẽ có phản ứng gì sau khi nhìn thấy quyển sách đó, thế làbèn lấy cớ đưa bài viết để vào phòng quan sát sắc mặt Lục Hy Thần, nhưng anh tachỉ khẽ gật đầu, không nói năng gì. Nửa tiếng đồng hồ sau, Lục Hy Thần gọi ĐồngĐồng vào phòng làm việc, vứt trả cô bài văn, sắc mặt vô cùng khó coi. Đồng Đồngvừa nhìn đã thấy trên bài văn mà mình cặm cụi viết cả buổi sáng chi chít mực đỏnhư những con giun bò loằng ngoằng. Đồng Đồng vội an ủi bản thân: Đây là chuyệncông, không phải anh ta cố tình làm khó mình.
LụcHy Thần ngẩng đầu lên nhìn Đồng Đồng nói:
-Cô có thể dụng tâm hơn một chút được không? Có những lỗi ngữ pháp cơ bản màcũng sai! Còn nữa, viết lộn xộn, không hiểu cô đang viết gì nữa, cô tự đọc lạiđi.
ĐồngĐồng vội vàng giải thích:
-Đây là lần đầu tiên tôi viết, tìm rất nhiều tài liệu…
LụcHy Thần ném bút xuống bàn, nói:
-Chả trách viết tệ như vậy! Lập tức viết lại.
ĐồngĐồng “ừm” một tiếng rồi quay đầu đi luôn. Lục Hy Thần lại lạnh lùng bổ sungthêm một câu:
-Nhớ vứt bài văn đó vào thùng rác, động não, dụng tâm, biết chưa?
Bàivăn viết lại mới hoàn thành được 1/3 đã tới giờ tan làm. Mọi người trong phònglàm việc đã về hết, Đồng Đồng không còn hy vọng rằng nhờ quyển sách mới củamình mà Lục Hy Thần sẽ có thái độ tốt hơn với cô. Nhìn những câu chữ ngày mộtdày đặc trong bài văn, Đồng Đồng còn hoài nghi rằng không biết Lục Hy Thần cócố ý “chơi” cô hay không – hình như anh ta cố ý muốn thấy cô phải xấu hổ. LụcHy Thần ngồi trong phòng làm việc vẫn chưa thấy ra.
Nhẫnnại! Phải nhẫn nại! Gần tới 7 giờ, Đồng Đồng lại một lần nữa thu hết tự tin,đặt bài viết cuối cùng tới trước mặt Lục Hy Thần. Anh ta nhanh chóng lướt quamột lượt, sau đó chau mày nói:
-Văn viết gì mà khô khan vậy, nhưng ý tứ thì cũng được rồi. Cô đừng đi vội, cònmột việc nữa.
LụcHy Thần mở ngăn kéo lấy ra quyển sách mới. Anh ta nhìn Đồng Đồng, nghiêm khắchỏi:
-Quyển sách cũ của tôi đâu?
ĐồngĐồng chỉ vào tủ, nói:
-Ở ngăn cuối cùng của tủ sách, tôi mua một quyển sách mới để trả anh.
LụcHy Thần liếc về phía cái tủ sách mà cô chỉ, sau đó đập mạnh bàn, giận dữ nói:
-Tự tung tự tác! Ai bảo cô động vào sách của tôi? Cô có biết tôn trọng đời tưcủa người khác không hả? Cô rất thích xem lén sách của người khác sao? Đồ ngungốc!
ĐồngĐồng đứng chết trân ở chỗ cũ, hoảng sợ nhìn Lục Hy Thần.
Côkhông ngờ Lục Hy Thần lại nổi giận như vậy, hơn nữa còn nổi giận hơn cả lầntrước. Trời ơi! Anh ta khi mắng người ta còn thích thêm hai từ “ngu ngốc” vàotrong, khiến Đồng Đồng rất bực mình. Cô vội vàng giải thích:
-Lần trước tôi không cẩn thận làm bẩn một trang giấy, nên mới mua quyển sách mớiđền cho anh. Tôi chỉ cảm thấy…
LụcHy Thần chống tay lên bàn, như một con sư tử hung dữ sẵn sàng lao qua vồ mồibất cứ lúc nào. Anh ta nắm chặt tay, gằn từng chữ:
-Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đồ của tôi đừng có đụng vào, cũng đừng lo việc củatôi, nếu không…
ĐồngĐồng biết sự việc đến nước này thì không thể vãn hồi được nữa, tâm trạng cô dầndần chuyển từ sợ hãi sang phẫn nội:
-Người ta có lòng mà anh lại thế hả? Không thì làm sao? Cùng lắm thì tôi khônglàm nữa! Anh thì có gì mà ghê gớm? – Cô hét lên với anh. Vừa dừng lời, nước mắtcô suýt nữa thì trào ra, nhưng cô cố cắn răng, nuốt ngược vào trong.
-Tôi không phí lời với cô, mau trả quyển sách cũ lại cho tôi. – Anh ta vẫn nóivới giọng điệu giận dữ như cũ.
ĐồngĐồng mở tủ sách ra lấy quyển sách cũ, sau đó ném mạnh xuống bàn của Lục HyThần. Lục Hy Thần ném trả cô quyển sách mới, cô giận dữ ném quyển sách vàothùng rác.
Aingờ hành động này của cô lại khiến Lục Hy Thần thấy không hài lòng, anh ta nói:
-Cô làm gì vậy, quyển sách có thù oán gì với cô hả?
Côquay đầu lại trừng mắt nhìn anh:
-Liên quan gì tới anh! Tặng cho anh, anh không nhận, tôi cần nó làm gì? Vứt vàothùng rác là tốt nhất.
LụcHy Thần nói với cô bằng giọng đe dọa:
-Tôi khuyên cô tốt nhất là nên nhặt quyển sách lên.
Côlạnh lùng nói:
-Không!
Côcảm thấy Lục Hy Thần quả thật là quá đáng, cô lấy quyển sách đó hay không liênquan gì tới anh! Cô lườm anh một cái rồi quay người đi ra cửa.
Anhlại nâng cao âm điệu:
-Cô đứng lại cho tôi!
-Không cần anh phải lo, sách tôi mua, tôi thích thì tôi vứt!
-Cô câm miệng lại! – Bỗng dưng Lục Hy Thần đi lại chắn ngang cửa. Thân hình caolớn của anh ta dường như che hết cả cánh cửa. Anh nhanh tay chộp lấy tay củaĐồng Đồng, nói:
-Cô là một con ngốc! Cô có hiểu không, tác giả viết ra một quyển sách mất baonhiêu tâm huyết? Cô tùy tiện vứt sách của người ta vào thùng rác, giẫm đạp lêntâm huyết của người ta, cô có nghĩ tới cảm nhận của người ta không hả?
-Tôi sẵn sàng! – Nói xong Đồng Đồng đẩy cái thân hình cao lớn sang một bên, đira ngoài.
-Đó là tác phẩm của mẹ tôi, bà đã mất suốt 3 năm mới có thể hoàn thành! Tôikhông cho phép cô tùy tiện vứt đi như vậy, cô hiểu không? – Giọng nói sau lưnghình như nhỏ dần đi. Trái tim Đồng Đồng như bị cái gì đó đập mạnh, nhưng mặc dùvậy, cô vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình. Cô quay người lại nhìn Lục Hy Thần,nói:
-Đúng vậy, anh hiếu thuận, tôn trọng bố mẹ anh, nhưng chỉ yêu thương đồ vật củamình thì có tác dụng gì? Anh tưởng rằng bố mẹ anh nhìn thấy bộ mặt giận dữ củaanh, lúc nào cũng thiếu đi sự quan tâm dành cho gia đình, thiếu sự ấm áp, thiếukiên nhẫn sẽ cảm thấy an ủi hơn sao? Nói chuyện làm việc đều không cho người tamột con đường lùi, mọi người không dám tới gần, lạnh lùng và ích kỷ, họ sẽ thấytự hào vì anh hiếu thuận sao?
LụcHy Thần đứng im không động đậy. Đồng Đồng không biết mình lấy cái gan đó ở đâumà lại dám mắng anh ta một trận như vậy. Nhìn sắc mặt càng lúc càng tối của LụcHy Thần, cô mới tỉnh ngộ, nếu mình còn cãi nhau với anh ta thì chắc anh ta sẽnhốt cô ở đây mất. Cô cũng không nghĩ chỉ một quyển sách mà lại mâu thuẫn lớnnhư vậy, cho dù có phải xuất phát từ lòng tốt hay không thì đúng là bản thânmình cũng không nên chọc cho anh ta nổi giận. Nghĩ tới đây, Đồng Đồng nhìn LụcHy Thần rồi nhặt quyển sách trong thùng rác lên, nhét vào túi sách, không quayđầu lại, bước đi thẳng.
Đira khỏi tòa nhà cũ kỹ, Đồng Đồng không xác định được mình có nên tới đây làmviệc tiếp hay không.
Saukhi trở về ký túc xá, Đồng Đồng ủ rũ ngồi trên giường. Lục Hy Thần thì có gì màhay ho! Chỉ là tổng biên tập tạp chí của trường thôi mà, lúc nào cũng hò hétquát nạt, mọi người đều là học sinh, tại sao anh ta lại như thế?
HứaHân Di vừa từ Câu lạc bộ Phê bình Điện ảnh trở về, chỉ biết an ủi cô:
-Tớ nói rồi mà, Lục Hy Thần phiền phức lắm, cậu không tin! Làm thêm đâu phải dễdàng.
ĐồngĐồng nói:
-Cái dáng vẻ hắn lúc nổi giận cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy, từtrước tới giờ tớ chưa gặp anh đáng sợ như hắn.
HứaHân Di lại nói:
-Bản thân cậu cũng hồ đồ quá, tự nhiên động chạm vào đồ đạc của người ta. Cậukhông biết đường hỏi anh ta một câu sao?
ĐồngĐồng thở dài:
-Haizz, không làm nữa, không làm nữa, chán quá!
.
Giờ học ở phòng tranh, Tề Vũ không tới dạy.
Giờ học ở phòng tranh suốt 1 tuần nay đều do một sinhviên khác của Học viện Mỹ thuật tới dạy. Đồng Đồng ngồi trên ghế, bỗng dưng cảmthấy mình thật buồn cười. Vì làm thêm ở hai nơi mà cô đã trốn không ít tiếthọc. Ngày nào cũng chạy đi chạy lại, còn mệt hơn hồi thi đại học.
Sau bữa tối, bỗng dưng Đồng Đồng muốn tới tiệm hoa muamột bó về cắm lên bàn, cô nghĩ như vậy có thể sẽ cải thiện được tâm trạng tồitệ của mình.
Tiệm hoa trên đường Mục Điền tên là “Waiting”. Cửatiệm dùng những tấm gạch màu đen để ốp, trông có vẻ cổ kính, cửa sổ làm bằnggỗ, xuyên qua lớp rèm được tết bằng các hạt vòng, người ta có thể nhìn thấy mờmờ khung cảnh bên trong tiệm, những chiếc bình chân dài đặt đầy xung quanh tường.
Đồng Đồng đứng trên bậc tam cấp của cửa tiệm, nhìn vàogiò hoa lan treo dưới tấm biển hiệu. Hình như nó mới được cắt tỉa gần đây. ĐồngĐồng nghĩ, nếu nó mọc dài ra thì liệu nó có che hết cả cửa tiệm không nhỉ? Lúcnày, có một người đứng sau lưng gọi cô:
- Đồng Đồng!
Giọng nói này làm cô giật mình – đúng là xui xẻo!
Oan gia ngõ hẹp! Đồng Đồng quay đầu lại nhìn thấy LụcHy Thần.
Lúc cô đi về phía tiệm hoa, Lục Hy Thần cũng đi theo.
Cô vén lớp rèm ra, những hạt vòng đập vào nhau kêu lênnhững tiếng nghe thật vui tai. Sau đó chúng lại khép lại, suýt chút nữa thì đậpvào mặt Lục Hy Thần – Lục Hy Thần nhẹ nhàng lấy tay chắn lại, Đồng Đồng cườithầm trong bụng.
Lục Hy Thần mặc một chiếc áo phông rộng rãi màu trắng,chiếc quần màu xanh đậm, người anh vẫn còn thoang thoảng mùi hương của sữa tắm.Trong mắt người ngoài, khuôn mặt anh toát lên vẻ cao quý của một người có dòngdõi quý tộc. Đồng Đồng thầm nghĩ, thật đáng tiếc là bên dưới lớp vỏ ngoài lừangười này lại là sự lạnh lùng, tàn khốc, thô bạo và ngu ngốc. Đúng vậy, anh tangu ngốc tới độ thường xuyên sử dụng hai từ “ngu ngốc” để mắng người khác!
Không khí trong lành của các loài thực vật trong cửahàng hoa ùa vào mũi. Ánh đèn điện chiếu lên những chiếc bình thủy tinh, phát ratia sáng lấp lánh như kim cương. Đồng Đồng đứng ở bên cạnh một giá đặt lọ hoa,ngước mắt lên nhìn lọ hoa ở trên đầu. Ánh đèn màu vàng xuyên qua lớp thủy tinhmàu xanh lam khiến chiếc lọ càng trở nên xinh đẹp.
Lục Hy Thần nhìn theo ánh mắt của cô, họ không ai nóivới ai lời nào.
Đồng Đồng chú ý thấy ở bên cạnh có một quả cầu thủytinh, trong không gian đóng kín có một con cá màu đỏ đang lười biếng quẫy đuôi.Cô kinh ngạc, nói:
- Ôi, con cá này còn sống sao?
Lục Hy Thần nhìn cô, ánh mắt anh như đang nói “Cô thậtlà ngu ngốc”, sau đó anh ta quay ra nói với không khí:
- Khi chế tạo quả cầu thủy tinh này, người ta bơmdưỡng khí và thức ăn cần thiết cho cá vào bên trong, nhưng con cá này khôngsống được lâu đâu.
Anh quay sang nói với chủ tiệm hoa:
- Giúp cháu bó một bó hoa cúc và quả cầu thủy tinh kianữa.
Đồng Đồng hỏi:
- Đang yên đang lành anh mua hoa cúc làm gì?
…Đồng Đồng không biết nói lời nào. Gia đình đó quả làkhác người! Cô cảm thấy mình không có lý tưởng gì, sống ngày này qua ngày khác,không có tinh thần cầu tiến. Bố thường dạy cô rằng, làm người thì phải cố gắngtiến lên, nhưng cũng phải sống thật vui vẻ.
Đồng Đồng chỉ nhớ có câu ấy.Tề Vũ lại nói tiếp:
- Hôm nay Hạ Dương lại tới phòng tranh, cô ấy mang mộtbức tranh mới hoàn thành cho anh xem. Anh nói tranh của cô ấy không cởi mở, quácâu nệ. Anh khuyên cô ấy không nên chỉ chú ý vào hình thức bức tranh, quá chútrọng vào phương pháp vẽ, nên lắng nghe cảm nhận của trái tim mình...
Tóm lại là phê bình cô ấy một hồi, cô ấy nổi giận, xérách bức tranh rồi bỏ đi. Anh lại làm cô ấy không vui rồi. Từ lúc cô ấy đi, anhvẫn ngồi ở đây, tâm trạng rất khó chịu, không vẽ được gì cả.
Chắc là vì Tề Vũ quá nhạy cảm với những việc của HạDương. Vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là người yêu, mối quan hệ thật phức tạp.Trong lòng Đồng Đồng nghĩ vậy, bất giác thấy thông cảm cho Tề Vũ - một ngườicon trai ưu tú như vậy, một cô gái hiếu thắng như vậy, liệu bọn họ sẽ thế nàonhỉ?
Cô cảm thấy thật không công bằng, thấy mình nên giúpanh, bèn hỏi Tề Vũ:
- Theo em thì hai người vẫn chưa thực sự yêu nhau. Anhđã hôn cô ấy chưa?
- Vẫn chưa.
Chưa có cơ hội...Đồng Đồng nhìn anh, nghiêm túc nói:
- Anh nên hôn cô ấy, dùng sự dịu dàng của tình yêu đểchinh phục cô ấy.
- Em đã hôn người con trai nào chưa?
Đồng Đồng đỏ mặt - từ trước tới giờ cô chưa bao giờnói chuyện về nụ hôn với con trai, nhưng cô cố làm ra vẻ bình tĩnh:
- Không nói cho anh biết. Có điều theo kinh nghiệm củaem thì anh nên nhìn sâu vào mắt cô ấy vài phút, sau đó hôn cô ấy bất ngờ.
Thực ra những điều này cô đều đọc được trong tiểuthuyết tình cảm.Tề Vũ nhìn cô nghi hoặc, xem ra anh cũng không có mấy kinhnghiệm trong lĩnh vực này.
Mối quan hệ của đôi tình nhân này trong sáng như mộttờ giấy trắng, điều này khiến Đồng Đồng càng thông cảm cho anh hơn. Cô là kẻngoài cuộc, nghiêm túc đề nghị anh:
- Con gái thích một nụ hôn thật sâu. Giống như thếnày, tới gần một chút, gần một chút!
Đúng rồi...Cô nhìn sâu vào mắt Tề Vũ, dần dần ghé mặtmình lại gần. Tề Vũ cũng nghiêm túc nhìn vào mắt cô, hàng lông mi khẽ động đậy,như cánh chuồn chuồn đang lay động.Đồng Đồng tiến lại gần Tề Vũ, mắt nhắm hờ,thở nhẹ một hơi lên môi anh.
Hai kẻ ngốc trong sáng, cảm giác này thật là kỳ diệu!Đồng Đồng cảm thấy anh hơi run rẩy.Đúng vào lúc họ sắp không kìm chế được mìnhthì bỗng dưng một tiếng “rầm” vang lên, cánh cửa đập mạnh vào tường rồi nặng nềbật trở lại - có người lao ra ngoài.
Tề Vũ vùng dậy, đuổi theo cái bóng, gọi lớn:
- Hạ Dương! Hạ Dương!
Bầu trời tối lại, Đồng Đồng đứng ở cửa sổ, nhìn thấymột người con gái chạy trong mưa, ném mạnh chiếc ô màu lam nhạt xuống đất. Côgái cúi đầu, chạy vào trong mưa gió, quần áo cô bị gió thổi bay phần phật -ngay cả lúc cô chạy trong giận dữ, trông cũng vô cùng xinh đẹp.Làm thế nào bâygiờ? Lần này thì hiểu lầm to rồi!Tề Vũ nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi đuổi theo,trong cơn mưa chỉ nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ dần biến mất.2.Đồng Đồng đứngchống cằm ở cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn nơi mà hai người họ vừa biến mất. Cô tưởngtượng mình như một quả bóng bay, thổi một hơi khiến bụng căng phồng ra, rồi lạihít vào, lại thở ra. Cô cứ hít rồi thở như thế nửa tiếng đồng hồ, cuối cùngcũng nhìn thấy Tề Vũ quay về. Anh phủi những hạt nước mưa bám trên người, nhìncó vẻ vô cùng phiền não.Đồng Đồng vội vàng hỏi:- Thế nào rồi?Tề Vũ lắc đầu.ĐồngĐồng nói:
- Không đuổi kịp hả?
Lục Hy Thần lạnh nhạt nói:
- Liên quan gì tới cô!
Đồng Đồng không lên tiếng, nhưng trong lòng thầm nói,ai thèm quan tâm tới việc của anh! Cô vừa mới bước xuống khỏi mấy bậc tam cấpthì Lục Hy Thần cũng ôm hoa đi ra.
- Chờ một chút! – Bỗng dưng anh đuổi theo rồi đứngchặn trước mặt cô.
Đồng Đồng thoáng thấy sợ hãi, lùi về sau một bước, côđi đôi giày cao 6 phân, gót giày bị chệch đi, cô đứng không vững, ngã về phíasau… Anh đưa tay ra đỡ cô.
Đồng Đồng lập tức trở nên hoảng loạn, cô hung dữ nhìnlại anh. Rõ ràng là Lục Hy Thần biết suy nghĩ của cô, bèn lùi về sau một bước.Cô còn đang chới với thì gót giầy lại trật đi lần nữa. Cô cố hết sức để đứngvững, nhưng càng cố càng không được, ngã phịch xuống đất, ngay bên cạnh là đốngrác của cửa hàng hoa.
Đồng Đồng giận dữ nghĩ, Lục Hy Thần! Kiếp trước tôi nợgì anh sao?
Cô vội vã đứng lên, phủi bụi bám trên đầu gối, giẫmthử bước chân, phát hiện ra gót giày của mình đã bị gãy.
Lục Hy Thần cố nén cười, nói:
- Không cần phải hành đại lễ với tôi đâu.
Ánh mắt của họ gặp nhau, anh đánh giá cô bằng ánh mắtkỳ dị, rồi nói:
- Cô chân tay vụng về, ngã nhìn xấu quá, cô không cảmthấy đuôi mắt của mình bị dính đất sao? Còn nữa, đằng sau còn có dây.
Đồng Đồng vội vã giũ sạch người, anh đứng bên cạnh chỉchỗ này chỗ khác, bỗng dưng nghiêm túc nói:
- Tôi có thể nhận ra là cô ghét tôi.
Có một chú mèo mướp béo tròn lao nhanh qua bậc thềm,kêu meo meo, họ cùng quay sang nhìn. Đồng Đồng nhìn theo bóng con mèo, nói:
- Không dám, thưa tổng biên tập.
Lục Hy Thần im lặng một lát rồi lên tiếng:
- Cô yên tâm đi, tôi không ghét cô đâu. Tôi cũng chưabao giờ nghĩ rằng phải cố ý “chơi” cô.
Đồng Đồng giận dữ nói:
- Vậy sao? Lưng tôi suýt nữa thì bị gãy rồi đấy.
Lục Hy Thần liếc đôi giày của cô:
- Tôi gọi cô là vì đã ba ngày nay cô không đi làm. Nếucô còn không tới thì chúng tôi sẽ thay người mới!
Đồng Đồng lại giận dữ tới mức toàn thân run rẩy, bựcbội nói:
- Muốn tôi về trừ phi anh xin lỗi tôi!
- Buồn cười thật! Tại sao tôi lại phải xin lỗi cô?
- Anh… - Đồng Đồng ấm ức nói. - Hôm đó vì một quyểnsách mà anh nổi giận lôi đình, tôi cũng có lòng tự trọng chứ, vừa mới đi làm đãbị mắng như vậy, sự tự tin và tích cực làm việc của tôi đều bị anh mắng đi hếtrồi.
- Đó là vì cô quá ngốc!
- Tôi biết tổng biên tập anh từ trước tới nay luôn coithường người khác, không coi ai ra gì. Có điều khi anh mắng người ta thì cũngxin anh hãy đứng trên lập trường của họ để suy nghĩ một chút.
Mọi người lục tục kéo đến, hai người không tiếp tụcnói về chủ đề vừa nãy nữa. Tiểu Phàm lại nói với Đồng Đồng, bài văn lần trướcLục Hy Thần giao cho cô viết phải sửa lại lần nữa, độ dài phải thu ngắn lại,hơn nữa anh còn chuẩn bị một số tài liệu để cô tham khảo. Đồng Đồng nằm bò trênbàn, nhìn đống tài liệu suy nghĩ linh tinh, việc xin nghỉ việc bị gác lại mộtbên.
Ngày hôm sau khi gặp Lục Hy Thần, Đồng Đồng bỗng dưngcảm thấy thật có lỗi, cô âm thầm hạ quyết tâm, sau này ngoài chuyện công, côkhông nói chuyện gì với anh ta nữa, không cãi nhau với anh ta nữa.
Nhưng không ngờ khi cô nộp bài, Lục Hy Thần đột ngộtngẩng đầu lên hỏi một câu:
- Chẳng phải cô định xin nghỉ sao, sao vẫn còn ở đây?
Đồng Đồng nhìn vào đôi mắt thâm quầng của anh, trongđó là những tia máu nhỏ, vừa nhìn đã biết trong lòng anh đang rất đau khổ. Nghĩlại chuyện hôm đó, cô thấy vô cùng xấu hổ, bèn nói:
- Anh xin phép cho tôi nghỉ ốm hả? Dù sao thì tôi cũngkhông muốn đi nữa.
Lục Hy Thần không nói gì, ngòi bút trong tay lạikhoanh tròn một vòng trên bài văn rồi dừng lại.
Đồng Đồng nói tiếp:
- Mọi người đều nghe thấy anh mắng tôi rất dữ. Nếu tôicứ đi như vậy thì mọi người sẽ nghĩ rằng vì sợ mắng nên tôi mới đi. Ít ra thìtôi cũng vẫn còn dũng khí để nghe anh mắng tiếp.
Lục Hy Thần ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô, anh mắtanh như một mũi kim:
- Làm việc thì qua loa, nóng vội, nhưng lòng tự trọngthì cao lắm.
Mặc dù những câu nói của anh trước đây thực sự làm tổnthương tới cô, hơn nữa cho tới bây giờ cô vẫn thấy khó chịu, nhưng Đồng Đồng imlặng một lát rồi cuối cùng nói:
- Xin lỗi.
Ánh mắt của Lục Hy Thần dừng lại trên mặt cô, nghihoặc:
- Tại sao lại xin lỗi?
Đồng Đồng ngập ngừng nói:
- Bởi vì quyển sách của mẹ anh…
Sắc mặt Lục Hy Thần lập tức bị bao phủ bởi một tấm màngiận dữ, bỗng anh xua tay ngắt lời cô:
- Giờ cô biết rồi – cô làm hỏng mất tờ giấy mà mẹ đểlại cho tôi, đó là quyển sách đầu tiên mà mẹ tôi viết, cũng là những dòng chữduy nhất bà để lại cho tôi.
Đồng Đồng cúi thấp đầu, xấu hổ nói:
- Tại sao khi đó anh không nói, tôi tưởng nó chỉ làmột quyển sách bình thường thôi.
Hai người họ cùng im lặng một lúc rồi cuối cùng Lục HyThần cũng phá tan bầu không khí ngượng nghịu này, khuôn mặt anh trở lại với vẻlạnh lùng vốn có:
- Tôi không thích những người không liên quan nhắc tớichuyện của mẹ tôi, tới bây giờ tôi vẫn không tin là mẹ đã rời xa tôi…
- Tôi… thực sự rất xin lỗi… - Đồng Đồng thở dài, côbiết hành động và lời nói của mình trước đây quả thật là quá đáng.
Lục Hy Thần lạnh lùng ném trả bài viết, nói gần nhưhét:
- Đủ rồi, tôi không muốn nói nữa! Cô đi ra đi!
Đồng Đồng lại một lần nữa bị đuổi ra ngoài, có điềulần này tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.
Cô chăm chỉ làm việc ở tòa soạn, Lục Hy Thần cũngkhông nói gì nhiều, cũng không gây phiền phức cho cô.