Huyên Thảo Chưa Tàn

Chương 10: Đường một chiều




Tronggiấc mơ, anh từng cùng em khiêu vũ hết cuộc đời

1.

Hôm sau khi Đồng Đồng tới trường, Trần Đinh Hòa tới tìm cô.

Từ sau lần Lục Hy Thần làm mối cô cho anh bất thành, Đồng Đồng mới chỉ gặp lạianh ba lần.

Nghe nói Trần Đinh Hòa đã trở thành nhiếp ảnh giachuyên nghiệp cho một tạp chí điện ảnh. Nhìn anh vô cùng thoải mái, không giốngnhư những sinh viên sắp tốt nghiệp đang chạy đôn chạy đáo lo lắng viết luậnvăn.

Anh tới tìm Đồng Đồng để chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.

Bên cạnh sân thể dục cũ kỹ ở phía Bắc trường có mộtvườn trúc rất già, những cây trúc thẳng đứng vươn cao, thêm vào đó là những bụicỏ cao ngang thân khiến cảnh sắc nơi đó vô cùng nổi bật.

Hứa Hân Di đang đứng ở đó chờ họ. Khi nhìn thấy ĐồngĐồng, Hứa Hân Di mỉm cười chào cô, Đồng Đồng hơi ngạc nhiên nên không biết phảinói gì.

Trần Đinh Hòa vừa điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh, vừanói:

- Hứa Hân Di, nghe nói em tiếp tục làm mọt sách hả?

Hứa Hân Di vỗ vai anh nói tiếp:

- Phải nói là siêu mọt sách mới đúng. Em làm sao mà bìđược với anh, ngày nào cũng lái ô tô, vác máy ảnh ra vào những nơi sang trọng,đúng là kiểu mẫu của con người giới thượng lưu. – Cô lại quay sang hỏi ĐồngĐồng. – Cậu thì sao, tìm được việc chưa?

Đồng Đồng lắc đầu, nói:

- Còn đang chờ thông báo.

Trần Đinh Hòa cầm máy ảnh đi ra xa một chút, ống kínhhướng về phía Đồng Đồng và Hứa Hân Di.

Đồng Đồng hỏi nhỏ Hứa Hân Di:

- Cậu không giận tớ nữa hả?

Hứa Hân Di cười nói:

- Là lỗi của tớ. Tớ cứ buồn là cảm thấy như cả thếgiới này nợ tớ vậy. Chuyện Lục Hy Thần thích cậu làm tớ ngạc nhiên quá, khó cóthể chấp nhận được, bởi vậy tớ mới nói mấy câu khó nghe như thế. Sau đó tớ rấthối hận, nhưng lại không dám xin lỗi cậu.

Nhìn điệu bộ thoải mái của Hứa Hân Di, tâm trạng ĐồngĐồng cũng nhẹ nhõm hơn. Hứa Hân Di lại hỏi:

- Cậu và Lục Hy Thần… thế nào rồi?

Đồng Đồng nói:

- Anh ấy đối với tớ rất tốt.

Hứa Hân Di chỉ “ồ” một tiếng, sau đó hai cô gái lạinhư bình thường, quay về phía ống kính, mỉm cười rạng rỡ, Hứa Hân Di còn thânmật nắm tay Đồng Đồng.

Sau đó, ba người họ tìm một nơi để ăn cơm, chủ đề tậptrung vào việc mọi người có dự định gì sau khi tốt nghiệp – Trần Đinh Hòa địnhlàm việc khoảng một, hai năm rồi tới Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, Hứa Hân Dithì có chí hướng cao hơn, học nghiên cứu sinh được hai năm, có thể cô sẽ ranước ngoài du học.

Trần Đinh Hòa mỉm cười gật đầu:

- Du học? Sau khi tốt nghiệp em không kết hôn với NinhKỳ Phong sao?

Hứa Hân Di lắc đầu:

- Tan rồi!

Đồng Đồng kinh ngạc:

- Tại sao?

Hứa Hân Di thản nhiên nói:

- Hợp thì đến, không hợp thì đi! Ninh Kỳ Phong lúc nàocũng thích hái hoa bắt bướm, tính khí lại khó chịu, chuyện gì cũng coi mình làtrung tâm, cứ như thể cả thế giới này có mỗi anh ta là đàn ông vậy! Hai ngườiđều không thành thật khi đến với nhau, cần gì phải lãng phí thời gian.

Lúc này, trong phòng khách vọng ra một bài hát, cứ lặpđi lặp lại một câu hát – Yêu… yêu… yêu…

Trần Đinh Hòa nói:

- Cô gái này thiếu tình yêu à?

Hứa Hân Di “ừ” một tiếng rồi nói:

- Em cũng là một người thiếu tình yêu!

Trần Đinh Hòa nói:

- Anh cũng vậy – thiếu tình yêu.

Đồng Đồng rót bia cho họ, nói:

- Hai người đều thiếu tình yêu, vừa vặn đẹp, ghépthành một đôi!

Trần Đinh Hòa vui vẻ, vỗ tay nói:

- Hay lắm, Hứa Hân Di, hay là chúng ta yêu nhau?

Hứa Hân Di đấm mạnh anh một cái, nói:

- Anh chán sống hả? Chúng ta là bạn bè lâu như vậyrồi, còn đùa vô duyên thế nữa.

Những cuộc gặp gỡ của các sinh viên năm thứ tư vô cùngnhiều, thêm vào đó là học sinh nào cũng có tâm trạng buồn bã, bởi vậy thời giannày cũng có thêm rất nhiều đôi mới.

Lúc này, Hứa Hân Di nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón taycủa Đồng Đồng, nói:

- Bao giờ thì hai người kết hôn?

Đồng Đồng đỏ mặt:

- Còn sớm mà.

Hứa Hân Di lật tay cô lại, xoay một vòng chiếc nhẫn,ánh mắt thất thần. Phát hiện Đồng Đồng đang nhìn mình, Hứa Hân Di bèn ngẩng đầulên, mỉm cười:

- Nhẫn của cậu to quá, nên mang tới tiệm trang sức giacông lại một chút.

Một bữa cơm hết hai tiếng đồng hồ rồi giải tán.

Trần Đinh Hòa và Hứa Hân Di cùng đi tản bộ. Đồng Đồngđứng đằng sau nhìn theo bóng họ, hy vọng họ có thể tới với nhau.

Một tháng sau, khi Đồng Đồng mang chiếc nhẫn có viênđá mắt mèo tới tiệm kim hoàn để gia công, cô gặp Hứa Hân Di và Trần Đinh Hòa.Họ nắm tay nhau, trò chuyện rất vui vẻ. Họ mới cùng nhau đi du lịch ở thànhPhượng Hoàng, Hứa Hân Di còn mua không ít trang sức bằng bạc thật, nhưng kiểudáng không như ý nên mang tới tiệm kim hoàn gia công lại.

Đồng Đồng đùa với cô:

- Hai người ai tán ai vậy?

Hứa Hân Di cười nói:

- Cái gì mà ai tán ai? Tạm thời hẹn hò với nhau, sớmmuộn gì anh ấy cũng đi Bắc Kinh, tớ thì đi du học, tương lai của bọn tớ khôngcùng một hướng, sau này chắc không có kết quả đâu.

- Cậu không có dự định lâu dài sao?

- Cả đời này tớ chỉ thích có một người, những người khácchỉ là để dùng tạm thôi. Tùy duyên phận! Với lại, tình yêu là thứ khó tin tưởngnhất, ai mà biết được giây tiếp theo chúng ta có đánh mất cảm giác yêu mộtngười hay không? Cậu nói với tớ xem tớ nên làm gì?

- Nói không chừng…

Hứa Hân Di lạnh lùng ngắt ngang lời Đồng Đồng, nhìnchiếc nhẫn trên tay Đồng Đồng, cô nói:

- Thứ mà cậu đạt được là đá mắt mèo, hãy trân trọngnó! Nếu cậu phụ lòng Hy Thần, tớ sẽ không tha cho cậu đâu.

Đồng Đồng mỉm cười trước câu nói này, cầm chiếc nhẫnđi tìm Lục Hy Thần.

Lục Hy Thần nhìn chiếc nhẫn mà cô đã sửa xong, nói:

- Bóp chặt lại tốt hơn, như vậy có phải sẽ bị tróichặt cả đời không?

Đồng Đồng bâng quơ đáp:

- Ai mà biết được.

Lục Hy Thần gõ vào đầu cô, nghiêm túc nói:

- Nếu em mà dám làm mất nó thì em chết chắc rồi.

Đồng Đồng xoay xoay chiếc nhẫn, nói:

- Không cẩn thận có ngày anh lại đòi nó về.

Lục Hy Thần nhìn cô chăm chú rồi nói:

- Đồng Đồng, em có tâm sự gì à? Anh gọi điện thoại choem, cảm thấy em luôn buồn bực. Gần đây ánh mắt em luôn như đang trốn tránh cáigì đó, không giống như bình thường.

Đồng Đồng đang định cãi lại anh vài câu thì điện thoạidi động trong túi đổ chuông.

Hứa Hân Di nói trong điện thoại:

- Bao giờ thì tới lấy ảnh? Đinh Hòa chụp đẹp lắm! Cậucó

USB không, tớ gửi qua máy tính cho cậu hay phải rửa ra?

Đồng Đồng nói:

- Tớ thích cả hai. Cậu gửi trước vào email cho tớ. Thứba tuần sau tớ tới lấy ảnh, được không?

Hứa Hân Di cười nói:

- Được, thứ ba tuần sau tớ mang cho cậu.

Cúp điện thoại xong, Lục Hy Thần nói với Đồng Đồng:

- Chủ nhật anh đi Hàng Châu. Mấy năm nay anh chưa về đó, nên muốn về tảo mộ chomẹ.

Đồng Đồng tinh nghịch nói:

- Có cần em đi tiễn không?

Lục Hy Thần kéo hai tay cô:

- Anh muốn em đi cùng. Tảo mộ xong, chúng ta ở lại đómấy ngày. Em chưa đi Hàng Châu, anh đưa em đi xem Đoạn Kiều và Tô Đề, thế nào?

Đồng Đồng nói:

- Bố anh có đi cùng không?

- Không, bố có việc, không đi được, hai đứa mình đithôi.

Đồng Đồng nghĩ, tới đó chơi một chuyện cũng tốt. Phong cảnh Hàng Châu rất đẹp,cũng có thể giải tỏa bớt áp lực của cô, nếu không cứ ở đây mãi, chỉ khiến côsuy nghĩ lung tung. Chắc là Hy Thần cũng biết tâm trạng cô không tốt nên muốnđưa cô đi cho vui. Anh rất ít khi nói những lời ngọt ngào, nhưng những việc anhlàm lại vô cùng chu đáo, tận tâm. Trong lòng cô thầm nghĩ, Đồng Đồng, có mộtngười bạn trai tốt như vậy, mày còn muốn gì?

Đồng Đồng nghĩ, được rồi, Tề Vũ, hãy để em quên anhđi!

2.

Đồng Đồng chuẩn bị rất nhiều thứ cho chuyến du lịch! Cô còn mua cả một chiếc balô du lịch màu xanh, nhét một đống đồ vào trong đó. Nghe nói Hàng Châu khí hậuẩm ướt và hay mưa, Đồng Đồng không biết phải mang theo bao nhiêu quần áo thìđủ. Lục Hy Thần nói, chỉ cần cô mang theo một tâm trạng tốt là được rồi, tất cảđều đã có anh.

Ai mà biết được buổi trưa chuẩn bị xuất phát thì có một việc xảy ra làm đảo lộnkế hoạch của Đồng Đồng.

Cô đeo ba lô lên vai, nhét tai nghe vào tai rồi chuẩnbị lên đường, bỗng dưng nhận được điện thoại của Hạ Khả. Hạ Khả hoảng hốt nóivới Đồng Đồng là Tề Vũ bị đau dạ dày, còn bị nôn ra máu, đã rơi vào trạng tháinửa hôn mê. Cô hoảng sợ không biết phải làm thế nào nên mới nhờ Đồng Đồng tớigiúp đỡ.

Đồng Đồng biết Tề Vũ lại mắc bệnh cũ, nếu xuất huyếtquá nhiều, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Anh chàng này chỉ biết vẽ tranh,không biết cách chăm sóc bản thân.

Đồng Đồng vội vã bảo Hạ Khả gọi điện cho 120 gọi xecấp cứu, còn nói cô sẽ lập tức tới đó.

Đồng Đồng vừa chạy vừa gọi điện cho Lục Hy Thần:

- Hy Thần, em thay đổi ý định rồi, không đi nữa.

Lục Hy Thần rất ngạc nhiên, hỏi:

- Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, sao em lại thay đổi ýkiến đột ngột như vậy?

Đồng Đồng đành vội vã tìm kiếm lý do:

- Em… em… cơ quan phỏng vấn vừa gọi điện cho em, yêucầu một bài thi viết, hôm nay không đi được.

- Thật không?

- Thật mà.

Lục Hy Thần thất vọng nói:

- Được rồi, thế thì anh đi đây. Có chuyện gì gọi điệnthoại cho anh.

Đồng Đồng tắt điện thoại, không hề nghĩ là Lục Hy Thầnsẽ cảm thấy như thế nào. Trong đầu cô lúc này chỉ là hình ảnh Tề Vũ đang quằnquại ôm bụng và không ngừng ho ra máu. Cô chỉ biết nếu nói thẳng với Lục HyThần sự thật, chắc chắn anh sẽ ngăn cản cô đi gặp Tề Vũ. Lục Hy Thần là mộtngười nhạy cảm, đa nghi, sau này chuyên này sẽ trở thành một nút thắt giữa haingười. Nếu cô giải thích với anh rằng cô làm như vậy chỉ xuất phát từ tình bạnvới Tề Vũ thì sao?

Ngay cả cô cũng không tin được.

Khi Đồng Đồng bắt taxi đi tới đường Văn Khúc Nam, xecủa bệnh viện đã tới, Hạ Khả đang cùng mấy nhân viên y tế mặc áo blouse trắngđưa Tề Vũ vào xe. Đồng Đồng lên lầu lấy mấy thứ đồ dùng cá nhân và quần áo đểthay mặc cho Tề Vũ, sau đó cùng Hạ Khả theo xe cấp cứu tới bệnh viện.

Hạ Khả lo lắng lắc lắc cánh tay Đồng Đồng, hỏi:

- Anh Tề Vũ không sao chứ? Em sợ quá!

Đồng Đồng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Vũ, nói:

- Không sao đâu, anh ấy chỉ bị chảy máu dạ dày thôi.Lần này cũng giống như lần trước. Truyền nước vào, một, hai tiếng sau là tỉnhlại. Đừng lo. Có phải mấy ngày vừa rồi anh ấy chỉ ở trong phòng tranh, ăn toànbánh quy không?

Hạ Khả thở phào một hơi như thể vừa trút được một gánhnặng:

- Hôm đó sau khi anh ấy ở trường về cứ im lặng chẳng nói lời nào, em nói chuyệnvới anh ấy, anh ấy cũng chẳng buồn để ý! Suốt nửa tháng nay hầu như ngày nàoanh ấy cũng vẽ tranh suốt đêm, nói là để cho kịp cuộc triển lãm tranh ở BắcKinh. Em ở đấy cùng ăn mì gói với bánh quy với anh ấy, chán tới phán nôn lênđược!

Đồng Đồng nói:

- Trời đất, cách nhà 100m có một quán ăn và quán mìmà!

Hạ Khả lắc đầu, nói:

- Ngoài những lúc đi mua đồ uống, anh ấy không ra khỏicửa – Hạ Khả nhìn Tề Vũ đang nằm hôn mê trên giường, lại hỏi nhỏ. – chị ĐồngĐồng, bây giờ chúng ta nên làm gì.

Đồng Đồng nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ, không biết LụcHy Thần đi tới đâu rồi. Cô bèn đứng lên, nói:

- Bây giờ đi ăn tối. Chị về ký túc xá lấy phích nướcđã, sau đó chúng ta tìm quán ăn nào đó có cháo để ăn cơm.

- Vâng! Em đi cùng với chị!

Hạ Khả cùng Đồng Đồng đi ra khỏi bệnh viện. Họ về kýtúc xá trước, sau đó tới một tiệm ăn ở gần rạp chiếu phim ăn cơm, mua một hộpcháo thơm phức, mùi vị còn ngon hơn rất nhiều so với cháo lần trước Đồng Đồngnấu. Đi được nửa đường, Hạ Khả nói:

- Chị Đồng Đồng, em cảm thấy chị thay đổi rất nhiều.

- Sao lại nói thế?

- Bây giờ chị làm việc gì cũng bình tĩnh, không hoảngloạn, hoàn toàn khác với chị ngày trước.

Đồng Đồng nghĩ, trải qua nhiều việc như vậy, sao cóthể không thay đổi được? Sắp tốt nghiệp rồi, cô không thể là một cô gái ngốcnghếch rụt rè mãi được, lúc nào cũng nhớ tới những u buồn của tuổi xuân và cuộcsống, nếu vậy thì thật là ủy mị, ấu trĩ. Nghĩ tới những điều này, Đồng Đồng lạithấy có chút gì buồn bã.

Tề Vũ tỉnh lại lúc hơn 7 giờ tối, sắc mặt của anh nhợtnhạt, môi không có một chút sắc hồng nào, trông anh vô cùng yếu ớt.

Câu đầu tiên sau khi anh tỉnh lại là:

- Hạ Khả, muộn rồi mà sao em còn ở đây, mau đi về đi!

Hạ Khả ngồi bên cạnh giường, chống tay vào cằm, mở lớnmắt, phụng phịu nói:

- Anh tỉnh dậy là lại đuổi em.

Tề Vũ nhẹ giọng:

- Mai em còn phải đi học, với lại có Đồng Đồng ở đâyrồi!

Hạ Khả vỡ lẽ ra. Cô vui vẻ nói:

- Được rồi, anh đừng vội đuổi em đi, hai người cứ nóichuyện đi. – Lúc đi ra, cô còn ý tứ đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh vẫn còn hai giường để trống, cả phòngyên lặng như tờ, thêm vào đó là màu trắng bao phủ cả căn phòng, khiến không khícàng thêm yên tĩnh. Trên cửa sổ dán một bức tranh phong cảnh màu xanh, nhữngcành cây xanh biếc in bóng mình lay động trên cửa sổ mỗi khi có gió thổi qua.

Tề Vũ nhìn Đồng Đồng chăm chú.

Đồng Đồng cảm thấy không thoải mái, cô quay người đirót cho mình một ly nước, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Tề Vũ nói:

- Mỗi khi anh cần sự giúp đỡ thì em đều xuất hiện.

Đồng Đồng nói:

- Đừng nghĩ em tốt quá, vì Hạ Khả gọi điện thoại choem nên em mới tới.

Tề Vũ nhìn thấy chiếc ba lô du lịch đằng sau cô, kinhngạc nói:

- Em định đi đâu xa hả?

Đồng Đồng khi đó chạy vội quá nên quên bỏ ba lô xuống,lúc về ký túc lấy phích nước cũng quên mang về, không biết làm thế nào vội vàngphủ nhận:

- Không! Em vừa mới mua để đựng sách!

Lời nói dối thật vụng về, chắc chắn Tề Vũ cũng khôngtin. Đồng Đồng đỏ mặt.

Tề Vũ chỉ ly nước đặt trên bàn, nói:

- Anh muốn uống nước.

Đồng Đồng ngồi bên giường, rót nước vào ly cho anh. TềVũ không nhận ly nước, chỉ gọi “Đồng Đồng!”. Nói xong anh kéo mạnh đầu cô vềphía mình, hôn cô. Nụ hôn của anh như cưỡng đoạt, tràn ngập nỗi buồn. Đồng Đồngnhắm mắt lại, đôi môi khô run rẩy.

Tề Vũ hôn cho tới khi cả hai cùng không thở được nữamới buông cô ra.

Đồng Đồng không hề đẩy anh ra. Đôi môi của Tề Vũ dịudàng và ấm áp, mang theo một luồng điện lan xuống khắp cơ thể Đồng Đồng. ĐồngĐồng không biết phải làm thế nào, đôi mắt mở to, như một chú gấu đồ chơi đã hếtđiện. Chiếc ly vẫn nằm trên tay cô, nước bên trong song sánh, trào cả ra ngoài,rớt vào ngực Tề Vũ.

Đồng Đồng biết mình sẽ yêu Tề Vũ suốt đời, anh luônmang tới cho cô một thứ tình cảm cháy bỏng, cảm giác đó bao vây cô lại, khiếncô không không còn đường lùi, muốn thoát ra cũng không được.

Cô biết mình cũng thích Lục Hy Thần, giống như rấtnhiều cô gái bình thường khác lúc nào cũng muốn chọn một người đàn ông chu đáo,yêu mình và cho mình cảm giác an toàn. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác nước mắtĐồng Đồng trào ra.

Tề Vũ ôm chặt cô trong tay, khó hiểu hỏi:

- Em sao thế?

Đồng Đồng lắc mạnh đầu, nước mắt càng rơi ra nhiềuhơn, cuối cùng biến thành một dòng sông.

Tề Vũ nói:

- Đồng Đồng, đừng cảm thấy có lỗi, đều là lỗi của anh,là vì lúc trước anh mê muội quá. Cái cảm giác lớn theo thời gian đó rất mạnhmẽ, chúng gặm nhấm trái tim anh vào mỗi đêm, mặc dù – anh đã không xứng đáng đểcầu xin tình yêu của em nữa…

Đồng Đồng ra sức lắc đầu, sau đó lẩm bẩm:

- Hy Thần đối với em rất tốt, em không thể phụ lònganh ấy, không thể…

Tề Vũ nhìn Đồng Đồng bằng đôi mắt tuyệt vọng, sau đónhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt lăn dài trên má cô:

- Anh biết em sắp đi xa, mặc dù anh không biết có phảianh đã làm phiền tới em và cậu ấy không, nhưng anh hy vọng em có thể nghe theosự lựa chọn trong trái tim mình, chỉ cần em hạnh phúc là được… Nếu anh vẫn cònmột chút hy vọng, anh sẽ không bao giờ bỏ qua… Đồng Đồng, cả đời này… cho dù emở cùng ai, anh cũng chỉ yêu em…

Nước mắt giàn giụa trên mặt Tề Vũ, anh không dám đối mặt với Đồng Đồng, chỉđành vùi mặt vào tóc cô.

Đồng Đồng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, bàn tay nhẹnhàng vuốt má anh:

- Em luôn tưởng rằng chúng ta không thể nào… Tại sao…Tại sao bây giờ anh mới nói với em những điều này? Tại sao?

Tề Vũ không chờ Đồng Đồng nói hết, lại nhẹ nhàng hônlên môi cô, rất lâu sau anh vẫn không muốn rời ra.

Anh dịu dàng vuốt tóc cô, lặp lại câu nói bên tai cô:

- Ông trời trừng phạt anh, tại anh lạc đường nên đểmất em, bởi vậy mới nhốt em vào trái tim anh… Đồng Đồng, anh yêu em, anh xinlỗi…

Nước mắt của Đồng Đồng khó khăn lắm mới khô lại được,giờ lại đua nhau trào ra. Cô biết mình nên từ chối anh, nhưng ba tiếng anh vừanói ra lại khiến cô vứt bỏ mọi nguyên tắc, lần đầu tiên cô đáp trả lại nụ hôncủa anh.

Trái tim cô đầu hàng rồi.

Hình dáng Lục Hy Thần liên tục xuất hiện trong đầu củaĐồng Đồng, tiệm hoa, đường Mục Điền, quán ăn, phòng làm việc, trong cơn mưa…Đồng Đồng dường như đột ngột tỉnh giấc, cô ngồi nhích ra xa, sau đó nói:

- Không thể như vậy. Hy Thần đối với em rất tốt, emkhông thể phụ lòng anh ấy. Bọn em đã thề với cây thánh giá ở nhà thờ, rằng chắcchắn bọn em sẽ ở bên nhau.

Tề Vũ sững sờ, rất lâu sau mới thốt lên được hai chữ:

- Thật sao?

Lúc này, nước trong bình dịch truyền đã sắp hết, ĐồngĐồng vội ấn chuông gọi y tá tới thay bình mới. Sau khi thay bình nước mới, TềVũ nằm trên giường, thất thần nhìn lên trần nhà như thể anh bị lời nguyền phảinằm bất động. Đồng Đồng ngồi bên cạnh anh, cũng không biết nói gì để an ủi.

Hai người họ đã gặp nhau trong phút chốc rồi vĩnh viễncách xa.

.

10 giờ, Hứa Hân Di gọi điện thoại cho Đồng Đồng:

- Sao cậu không ở ký túc xá? Tớ tới phòng mà không thấy cậu, đặt ảnh vào trongngăn kéo của cậu nhé. Có 10 bức ảnh.

Đồng Đồng nói:

- Tớ… ở bên ngoài, cảm ơn cậu!

Hứa Hân Di lại tò mò hỏi:

- Sao cậu đi cả đêm không về? Đang ở đâu đấy? Nhà LụcHy Thần hả?

Đồng Đồng có vẻ mệt mỏi, cũng không muốn giấu Hứa HânDi, bèn nói:

- Tề Vũ bị bệnh, tớ đang chăm sóc anh ấy.

Hứa Hân Di nói:

- Ở cạnh anh ta cả đêm? Cậu si tình quá đấy!

Đồng Đồng chẳng còn tâm trạng nào để nói chuyện, thếlà cúp điện thoại. Khoảng 11 giờ, cô hơi lạnh nên tỉnh giấc. Hai mí mắt củaĐồng Đồng cứ như đánh nhau, một lúc sau lại dựa vào giường của Tề Vũ mơ màngchìm vào giấc ngủ.

Khoảng 3 giờ sáng, Đồng Đồng tỉnh dậy. Cô cảm thấy cógì đó không bình thường, thấy người mình rất ấm. Cô còn chảy cả mồ hôi. Mở mắtra, cô giật mình – thì ra mình đang ngủ trong lòng của Tề Vũ. Tề Vũ ôm cô, dựalưng vào thành giường ngủ rất ngon. Có lẽ anh ôm cô ngủ từ lúc nửa đêm.

Cô khẽ cựa quậy, Tề Vũ cũng tỉnh lại.

Anh nói:

- Thấy em gục xuống giường trông khổ quá… Anh vừa ômem, không nỡ bỏ tay ra nữa.

Đồng Đồng ngồi dậy, nói:

- Anh phải nằm chứ, sức khỏe của anh vẫn còn chưa hồiphục, mệt lắm không?

Tề Vũ cười:

- Hai lần đều là em ở đây chăm sóc cho anh, sau nàyanh phải bảo vệ dạ dày của mình tốt hơn. Lần sau mà còn ngất, chắc chắn em sẽkhông ở cạnh anh như thế này nữa.

Đồng Đồng cười chua xót, nước mắt suýt nữa lại lăn ra.

Tề Vũ nắm tay Đồng Đồng, bàn tay to lớn của anh trùm hết lên bàn tay nhỏ bé củacô:

- Anh không có phúc lớn như Lục Hy Thần… Cho dù thếnào, cũng cảm ơn em lần này ở bên cạnh anh. Em biết không, anh nợ em cả đời,cũng sẽ dùng cả cuộc đời mình để trả nợ cho em theo cách của anh…

- Anh định làm gì? Trả nợ cái gì? Anh chẳng nợ ai cáigì cả, anh là gã ngốc hả? – Đồng Đồng quay người lại ôm anh thật chặt, tronglòng thấy vô cùng buồn bã.

Trong lòng cô thầm nói, Tề Vũ, em yêu anh, sau khitrời sáng, em sẽ bỏ đi, sau này không gặp lại anh nữa, anh phải sống tốt… Khuônmặt vùi trong lồng ngực anh lại ướt đẫm nước mắt. Trong căn phòng chỉ có mộtchiếc đèn tôi tối đặt ở đầu giường, hắt bóng của họ xuống nền nhà, mờ ảo. ĐồngĐồng nhớ lại mấy câu thơ của Tịch Mộ Dung:

Giấcmơ đẹp như một bài thơ đẹp


Đềutình cờ gặp, không thể cưỡng cầu

Chỉ thường xuất hiện vào lúc bất ngờ

Emthích một giấc mơ như thế

Trong giấc mơ, mọi thứ đều có thể trở lại

Mọi thứ đều có thể giải thích

Trái tim còn cảm thấy thời gian đang lướt trôi

Nhưng vẫn quay lại được với niềm vui và sự cảm kích

Tronglòng em tràn ngập niềm vui

Bởi vì anh đang đứng ngay trước mặt

Mỉm cười với em, như năm nào

Em thích một giấc mơ như thế

Dẫubiết rằng anh đã cách xa em

Nhưng lại thấy mùi hương còn phảng phất

Như lần đầu anh với em gặp nhau


Nước mắt cô thấm ướt vai áo Tề Vũ. Tề Vũ không nói gì nữa, chỉ luồn mấy ngóntay lạnh lẽo vào tóc cô, lần này tới lần khác.

Trời sáng, Tề Vũ vẫn chưa tỉnh. Đồng Đồng mua đồ ăn sáng mang về, hâm nóng lạiđặt bên giường Tề Vũ rồi nhẹ nhàng bỏ đi.

4.

8h30, Đồng Đồng đeo ba lô du lịch quay về ký túc xá. Cô rất mệt mỏi, chỉ muốnđược vùi đầu vào trong chăn ngủ một giấc, sau đó quên hết mọi chuyện vừa xảyra. Đồng Đồng nghĩ, Lục Hy Thần có lẽ đã tỉnh lại trên chuyến tàu hỏa tới HàngChâu, bên cửa sổ của anh sẽ lướt qua rất nhiều phong cảnh đẹp.

Đồng Đồng nhận được tin nhắn của Lục Hy Thần vào buổitrưa: Còn 5 tiếng nữa là tới Hàng Châu, tiếc rằng em không ở cạnh anh, nếukhông em sẽ nhìn thấy bầu trời xanh vời vợi, mặt nước hồ trong vắt, những ngôinhà tranh hằn vết tích của thời gian, tâm trạng của em chắc chắn sẽ tốt hơn.

Đồng Đồng nhắn trả lời: Chuyến lữ hành một mình cũng thúvị lắm.

Lục Hy Thần nhắn lại: Anh không thích ở cách em xaquá, nhìn thấy phong cảnh đẹp anh chỉ nhớ tới em. Anh không bình tâm được! Anhmuốn chia sẻ cùng em tất cả. Từ sau khi được ở cạnh em, những lúc một mình đềukhiến anh cảm thấy cô đơn.

Đồng Đồng trả lời: Đừng như thế, ba ngày nữa là anh vềrồi.

Lục Hy Thần nhắn tiếp: Tối qua em đi đâu vậy? Gọi di động cho em, em không bắtmáy, anh gọi tới ký túc xá, họ nói em chưa về.

Đồng Đồng đáp: Hôm qua em đi hát Karaoke cả đêm với bạn.

Đồng Đồng lại một lần nữa nói dối Lục Hy Thần.

Lục Hy Thần lại nhắn: Nếu em mà bị quầng đen ở mắt làxấu lắm nhé. Nhớ anh không?

Đồng Đồng: Có chứ. Không ai đưa em đi ăn cá hấp, embuồn lắm!

Cô lại tiếp tục nói dối, cảm giác xấu hổ khiến cô mệt mỏi, bèn nhắn: Em đi ngủđây. Anh đi đường cẩn thận nhé!

Cô lật sấp ảnh Hứa Hân Di mang tới, thấy mình và HứaHân Di đứng trên thảm cỏ, trên đầu của họ là những bông hoa sơn trà màu hồngphấn nở rộ, rất hợp với những hoa văn nhàn nhạt trên váy của Hứa Hân Di. Họ nắmtay nhau, ánh mặt trời rực rỡ đọng lại trên mặt họ. Đồng Đồng nhìn kỹ gương mặtcủa Hứa Hân Di, phát hiện lông mày của cô hơi nhăn lại, không biết vì sao, mặcdù cô đang cười, nhưng trong mắt của cô lại có vẻ gì không vui.

Hứa Hân Di trưởng thành rồi, không còn thể hiện tìnhcảm trên khuôn mặt nữa.

Ba ngày sau, Lục Hy Thần trở về. Anh ở nhà nghỉ ngơimột ngày rồi lại bận rộn ở tòa soạn một ngày, sau đó hẹn Đồng Đồng gặp nhau ởrừng cây long não.

Lúc đứng trong rừng cây, trong lòng Đồng Đồng có muônvàn cảm xúc. Đã gần sang mùa hạ, không khí thoang thoảng hương thơm tơi mới củanhững chiếc lá cây rụng hòa vào mùi đất. Hạ Dương đã không còn chạy bộ qua đâynữa, Tề Vũ cũng không bao giờ tới đây nữa. Những người bạn đó lần lượt biến mấtkhỏi cuộc sống của cô.

Trong rừng cây, ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, để lại trên mặt đất nhữngtia nắng nhỏ như hạt đậu, cô đơn, tản mát. Gió thổi bay mấy chiếc lá, khiếnchúng xoay tròn trong không trung.

Lục Hy Thần đi về phía cô. Anh đúng là một người đàn ônghoàn mĩ. Đồng Đồng nhìn anh, trong lòng thấy khó chịu vì cảm giác tội lỗi. Nụcười của anh như ánh mặt trời rực rỡ bao trùm lấy cô, anh nắm tay Đồng Đồng,hai người đi sâu vào trong rừng cây.

Hai người đều im lặng. Họ dừng lại bên chiếc giếng cũcủa trường, bên cạnh đó là một khóm dây leo dài quấn quanh miệng giếng mấyvòng. Nước trong giếng vẫn còn rất nhiều, cánh của một chú bướm trắng rơi trênmặt nước đen sâu thẳm, nhìn như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm.

Lục Hy Thần nói:

- Em đang nghĩ gì?

Đồng Đồng nói:

- Cánh của bươm bướm rơi mất một bên, không biết nó còn sống được không?

Lục Hy Thần nói:

- Nếu như suy đoán theo các câu chuyện cổ tích hoặctiểu thuyết thì có lẽ bây giờ đang có một con bươm bướm khác chăm sóc cho nó,nó không cần phải bay nữa.

Đồng Đồng có chút thương cảm:

- Có tình yêu tốt thật, có người chăm sóc mình.

Lục Hy Thần quay đầu lại nhìn sâu vào mắt cô, nói nhẹ:

- Em có thể để cho trái tim ngủ yên và để anh chăm sóc em suốt đời không?

Đồng Đồng cười:

- Em sẵn sàng!

Lục Hy Thần nhìn sâu mắt cô có đến một phút, sự lạnh lùng trong đáy mắt dânglên, anh nói:

- Sao em lại nói dối?

Đồng Đồng sững sờ.

Anh lặp lại:

- Em nói dối!

Đồng Đồng đang định giải thích thì Lục Hy Thần thở hắtra một hơi nặng nề, nhẹ nhàng kéo đầu cô vào ngực mình. Anh đặt cằm lên tóc cô,dịu dàng nói:

- Chúng ta chia tay đi, anh không cần em nữa, em trởvề bên cạnh Tề Vũ đi!

Đồng Đồng đẩy anh ra, mở lớn mắt nhìn anh:

- Tại sao?

Lục Hy Thần không lên tiếng, ánh mắt anh vẫn nhìn ĐồngĐồng không rời, ánh mắt đó như nhìn thấu tâm trạng cô. Đồng Đồng nhìn vào ánhmắt trong vắt của anh, nhận ra mình thật là ích kỷ, tham lam và yếu đuối.

Lục Hy Thần ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch lên,mỉm cười:

- Tại sao? Anh thừa nhận là anh thất bại. Đồng Đồng, đừng nói dối anh nữa. Tớibây giờ em vẫn yêu Tề Vũ. Hôm đó, vì Tề Vũ nên em mới không cùng anh đi HàngChâu. Suốt cả một đêm, hai người luôn ở bên nhau! Em ở bên anh, nhưng chỉ khiếnem nhớ Tề Vũ nhiều hơn. Em sẽ không bao giờ quên rằng em đã mất Tề Vũ, sau đócả đời này em sẽ nói dối anh. Em đi tìm cậu ấy đi, như em nói đấy, trung thànhvới cảm giác của mình. Anh không cần em nữa! Thực sự là không cần em nữa!

Nói xong, anh kiên quyết quay người bỏ đi.

Đồng Đồng thấy họng mình khô khốc, bất động trong rừngcây như đã hóa đá.

Cô chầm chậm ngồi xuống bên miệng giếng như thể vừa bịtấn công bất ngờ, cả người run rẩy, cô nghĩ đi nghĩ lại những lời Lục Hy Thầnvừa nói. Cô ngốc quá, Lục Hy Thần là một người kiêu ngạo, trước khi cô cự tuyệtanh, anh phải cự tuyệt cô.

Đồng Đồng ở lại trong rừng cây rất lâu, mãi cho tớikhi trời tối, cô mới chậm chạp lê chân về ký túc. Cô nằm trong chăn, bất độngnhìn trần nhà, cảm thấy cơ thể mình như bay lên, một cơn gió nào đó cũng có thểthổi cô tới một góc trời.

Chẳng phải vì Lục Hy Thần nên cô mới từ bỏ Tề Vũ sao?Bây giờ thì cô tự do rồi.

Chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông kêu rất lâu,cuối cùng cô vẫn bắt máy.

Là Hứa Hân Di gọi tới. Tiếng của Hứa Hân Di vang lêntrong điện thoại:

- Đồng Đồng, cậu cứ hận tớ đi. Chính tớ đã nói cho HyThần biết là cậu lừa anh ấy…

Đồng Đồng nói:

- Cậu vẫn còn hận tớ…

Hứa Hân Di cười châm biếm:

- Cậu sai rồi, tớ không hận cậu. Anh ấy thích cậu, tớcũng không làm gì được, chỉ đành chấp nhận. Lục Hy Thần đối với cậu một lòngmột dạ, không ai không biết. Nhưng cậu không nên đối xử với anh ấy như vậy! Cậukhông chung thủy, cậu ở cùng anh ấy, nhưng lại lén hẹn hò với Tề Vũ, tớ chỉthấy bất bình thay cho anh ấy. Anh ấy nên biết mọi việc!

Nói xong, Hứa Hân Di lạnh lùng cúp điện thoại.

Những lời nói của Hứa Hân Di khiến Đồng Đồng hoàn toàn không kịp phản ứng – côđã phụ lòng Lục Hy Thần, còn anh lúc nào cũng đối xử tốt với cô.

Đồng Đồng gọi điện thoại cho Lục Hy Thần, lời còn chưara khỏi miệng, cô đã nghẹn ngào:

- Hy Thần, em xin lỗi!

Lục Hy Thần hít một hơi thật sâu, sau đó an ủi cô:

- Đừng có ngốc, em nên ở cạnh Tề Vũ mới đúng.

Đêm hôm đó thật dài. Đồng Đồng cứ mệt mỏi thiếp đi rồilại tỉnh lại. Cuối cùng cô đi đi lại lại trên hành lang. Cô ép bản thân vàogiấc ngủ, nhưng được một lát, cô lại tỉnh dậy. Cứ như vậy rất nhiều lần, chotới khi trời sáng mới nhọc nhằn thiếp đi.

Lục Hy Thần không tới tìm Đồng Đồng lần nào nữa, ĐồngĐồng cũng không đi tìm Tề Vũ.

Luận văn, bảo vệ luận văn, Đồng Đồng bận như con thoicho tới tháng 6. Cô gầy đi trông thấy, tóc cũng đã dài quá vai. Khí hậu nóngbức nên cô lại ra tiệm cắt tóc, cắt thành kiểu đầu nấm, để tóc mái rất dàykhiến mắt cô trông càng to hơn, nhưng lại không có chút thần sắc, cô như mộtcon búp bê đã đánh mất linh hồn. Cuộc họp lớp vào cuối tháng 7, khi mọi ngườicùng cười, cô cũng cười, nhưng trong lòng cô từ lâu đã không còn niềm vui.

Thành tích bảo vệ luận văn của Đồng Đồng khá tốt. Mộtmình cô tới quán ăn bên bồ sông gần đường Mục Điền để tự thưởng cho bản thân.Cô gọi một suất cá hấp lớn và rất nhiều ớt, cay tới mức nước mắt giàn giụa.

Đúng vào lúc cô len lén đưa tay lên chùi nước mắt, cóngười ngồi xuống chỗ bên cạnh cô. Người đó hỏi:

- Ở đây có người chưa?

Đồng Đồng lắc đầu, rồi cảm thấy có gì kỳ quái.

Tay cô đụng phảichiếc khăn ướt lành lạnh. Đồng Đồng quay lại, anh bèn nắm chặt hai tay cô, dịudàng nói:

- Ngồi im.

Anh dịu dàng dùng khăn tay lau nước mắt cho Đồng Đồng,tay anh rất mềm, rất mềm, trên đó còn có mùi vị của màu vẽ và dầu thông. Đôibàn tay đặc biệt này, cả đời Đồng Đồng cũng không thể nào quên.

Tề Vũ nói:

- Đỡ hơn chưa?

Đồng Đồng trả lời:

- Không cay nữa.

Tề Vũ nói:

- Em ăn cá hấp ba, bốn năm nay rồi mà chưa chán sao?

Đồng Đồng lắc đầu:

- Ăn nhiều món rồi, nhưng mùi vị quen thuộc vẫn ngonnhất.

Tề Vũ dịu dàng nhìn cô:

- Thế nên em mới lại cắt đầu nấm hả?

Đồng Đồng vuốt tóc, nói:

- Đúng thế, đây là mái đầu nấm vô địch thiên hạ.

Nhân viên phục vụ mang thêm một bộ bát đũa, cô và TềVũ cùng nhau ăn hết chỗ cá hấp. Cô vẫn ăn rất nhiều ớt, cho dù nó có dính lênmắt, cô cũng không sợ. Bởi vì Tề Vũ đang ở cạnh cô.

5.

Bước ra khỏi quán ăn, Tề Vũ nhẹ nhàng kéo tay Đồng Đồng, nắm chặt những ngóntay cô như thể sợ cô sẽ chạy mất. Hai người đi tản bộ trong vườn hoa củatrường, hoa lan đã nở, giữa những chiếc lá màu xanh là những cánh hoa nhỏ nonnớt vừa mới nhú đầu ra, như những nàng thiếu nữ e ấp che giấu niềm hạnh phúccủa mình.

Tề Vũ nhìn hoa lan một lát rồi nói:

- Đồng Đồng, đi Bắc Kinh với anh nhé. – Hình như anhđang khẩn cầu cô, nhưng trong giọng nói vẫn có vẻ gì kiên quyết.

Đồng Đồng hỏi:

- Tại sao?

Tề Vũ quay người lại, giữ chặt vai cô:

- Bởi vì chúng ta yêu nhau, bởi vậy chúng ta phải ởbên nhau. Tin anh, anh sẽ chăm sóc em suốt đời.

Anh lấy từ trong túi ra hai tấm vé tàu hỏa, nói:

- Anh đã mua vé rồi, tối ngày kia lên đường.

Đồng Đồng nhìn chăm chăm vào bông hoa loan, nhẹ giọngnói:

- Nếu em không đi thì sao?

Tề Vũ ôm cô thật chặt, áp mặt cô vào vòm ngực ấm ápcủa mình, để cô nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập rộn ràng. Những ngón taylành lạnh của anh luồn vào tóc cô, mỉm cười:

- Đầu nấm, chắc chắn em sẽ đi cùng anh, chắc chắn.

Một cơn gió thổi tới khiến tà váy trắng của Đồng Đồngkhẽ phất phơ. Cô nhìn những bông hoa trong thảm cỏ xanh mướt, hình như chúngđang mỉm cười.

Đồng Đồng nghĩ, cuối cùng mình cũng được cùng hoàng tử của mình đi tới chântrời góc biển. Mình yêu anh ấy, bởi vậy mình phải đi theo anh ấy, chuyện nàyrất bình thường…

Đồng Đồng sắp xếp hành lý, cô cho những quyển sách vànhững con búp bê vải mình thích nhất vào túi du lịch. Sau hai ngày bận rộn thuxếp, cô bắt đầu thấy bất an, luôn cảm thấy hình như mình còn cái gì đó quênkhông mang theo. Bỗng dưng cô nhớ ra câu nói mà Lục Hy Thần từng nói – chỉ cầnem mang theo tâm trạng tốt.

Chiếc túi du lịch này cô mua khi định đi Hàng Châucùng Hy Thần, bây giờ cuối cùng cũng đã có chỗ dùng.

Cuốn tạp chí mới của Lục Hy Thần đã ký được hợp đồngvới Tập đoàn xuất bản Phương Nam, anh ấy sắp thành lập một công ty riêng, nơilàm việc cũng đã quyết định rồi. Đồng Đồng tự an ủi mình, một người đàn ông tốtnhư vậy chắc chắn sẽ có một cô gái tốt ở bên cạnh anh, anh không bao giờ khiếnngười khác lo lắng.

Khi cùng Tề Vũ tới ga tàu hỏa, tâm trạng của Đồng Đồngvẫn rất nặng nề, cô cảm thấy chiếc ba lô trên vai đè chặt cô xuống, khiến côkhông thể thở được.

Tề Vũ đưa tay ra:

- Để anh mang cho.

Đồng Đồng lắc đầu:

- Không cần, đeo nó trên vai sẽ khiến em dễ chịu hơn.

Khi nhìn thấy Tề Vũ đứng ở ga tàu, dang rộng hai tayvề phía cô, nghe thấy tiếng anh gọi “Đồng Đồng, chúng ta cùng mạo hiểm”, nhữngkỳ vọng trong lòng Đồng Đồng đột nhiên biến mất.

Nghỉ hè là thời kỳ đỉnh cao của du lịch, cả ga tàu hỏađông nghịt những người, tiếng huyên náo, sự xô đẩy. Tề Vũ kéo Đồng Đồng lêntàu, trong phút chốc, người ít hẳn đi. Trong toa tàu rất yên tĩnh, còn rấtnhiều chỗ trống.

Đồng Đồng đặt ba lô xuống, cô lấy chiếc MP3 trong túira nghe. Dây của MP3 rất dài, được cô buộc gọn gàng rồi để trong túi. Cô rútmạnh nó ra, một thứ trong túi rơi ra theo, rơi lên mặt đất, vang lên tiếng kêukhe khẽ.

Đó là chiếc nhẫn bằng đá mắt mèo.

Chiếc nhẫn vẫn tỏa sáng lấp lánh. Đồng Đồng cẩn thậnlấy tay lau mặt nhẫn, trái tim cô thoáng chốc như bị một sợi dây thừng buộcchặt. Hy Thần! Hy Thần! Trái tim cô bắt đầu gọi tên anh, buồn quá – lần này đi,có thể cả đời này sẽ không được gặp lại anh nữa. Cả đời này không được gặp anh,thật đáng sợ! Chiếc ba lô của cô, cái nhẫn của cô, những thứ đó như một cơnnước lũ ào lên, nhấn chìm mọi suy nghĩ. Cô bật khóc nức nở. Cô hôn lên chiếcnhẫn, áp nó vào ngực mình.

Đồng Đồng lau nước mắt, nói với Tề Vũ lúc đó đang đặt hành lý lên giá:

- Xin lỗi, em không thể đi với anh được.

Tề Vũ kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao?

Đồng Đồng lắc đầu:

- Xin lỗi, em phải đi tìm Hy Thần. Em cảm thấy emkhông thể rời xa anh ấy!

Không chờ Tề Vũ nói gì nữa, cô túm vội lấy chiếc balô, nắm chặt nhẫn trong tay, ra sức chen ra ngoài, chạy như bay xuống khỏi tàuhỏa.

Vừa đặt chân xuống sân thì tàu khởi động. Khuôn mặt TềVũ lướt qua trong mắt cô, đi về phía xa. Trong tiếng ồn ào của động cơ xe lửa,những suy nghĩ của cô càng trở nên rõ ràng, bước chân ngày càng nhanh. Cô chỉhận là mình không thể mọc ngay một đôi cánh để đi tìm Lục Hy Thần.

Ra khỏi ga tàu, Đồng Đồng vội vã bắt một chiếc taxi đivề

trường. Trong xe, cô gọi điện thoại cho Lục Hy Thần – nhưng anh tắt máy. Côliên tiếp gọi hai mấy cuộc, nhưng vẫn không thể liên lạc được. Lòng cô nóng nhưlửa đốt – chỉ sợ anh đã rời trường mất rồi.

Cô phải tìm thấy Lục Hy Thần, sau đó nói với anh rằng,cô nhất định phải ở bên cạnh anh!

Đồng Đồng tới phòng làm việc của tòa soạn ở trường.

Tiểu Phàm đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, cô nói vớiĐồng Đồng, Lục Hy Thần đã đi Hàng Châu rồi. Tiểu Phàm tìm địa chỉ của anh ởHàng Châu rồi đưa cho cô.

Đồng Đồng lập tức lại ra ga tàu hỏa, mua một vé tàu điHàng Châu.

Một ngày một đêm.

Xuống khỏi tàu, Đồng Đồng lập tức bắt taxi tới khu mớicủa Hàng Châu, đầu óc cô quay mòng mòng nhưng trong lòng chỉ mong muốn được gặpLục Hy Thần ngay lập tức. Cô nghĩ, chắc chắn anh sẽ ngạc nhiên lắm.

Đồng Đồng gọi điện thoại cho Hy Thần, nhưng anh vẫntắt máy. Hay là anh đổi số mới rồi?

Điều khiến cô tuyệt vọng nhất là địa chỉ Tiểu Phàm đưacho cô bị sai. Cô tìm tới “nhà” của Lục Hy Thần, ấn chuông cửa, một lúc lâu saumới có một bà già tóc bạc trắng, tay chống gậy bước ra. Bà lạnh nhạt nói ở đâychẳng có ai tên là Lục Hy Thần cả.

Đồng Đồng buồn bã đeo ba lô đi trên phố rồi ngồi nghỉtrên ghế đá giữa đường, rồi cô lại ra ga tàu. Trưa ngày hôm sau, cô về tớitrường.

Ông trời hình như cố ý trừng phạt cô, ai bảo lúc trướccô làm Hy Thần đau lòng như vậy.

Đồng Đồng nghĩ như vậy, chầm chậm đi về ký túc xá. Saukhi sắp xếp lại mọi thứ trong phòng, cô ngồi xuống. 6 giờ, Linh Tử ở phòng bêncạnh sang tìm cô. Bởi vì Linh Tử vẫn còn một môn chưa thi xong nên chưa lấyđược bằng tốt nghiệp, đành phải ở lại trường thêm một thời gian nữa.

Linh Tử nói:

- Bọn mình đi hát Karaoke, thế nào?

Đồng Đồng hỏi:

- Hai người hả?

Linh Tử cười:

- Chính vì chỉ có hai đứa mình nên mới đi hát! Đúngrồi, gọi thêm một người nữa, Hứa Hân Di vẫn chưa đi.

Linh Tử đang định gọi điện cho Hứa Hân Di thì ĐồngĐồng nói:

- Đừng gọi nữa, hai đứa mình đi thôi.

Trong cái phòng hát nhỏ bé, Đồng Đồng và Linh Tử ngồitrên ghế ra sức hát, hát mãi, nước mắt của Đồng Đồng cũng theo lời bài hát màtuôn ra.

Sau đó, em đã học được cách yêu.

Chỉ đáng tiếc, anh đã rời xa, biến mất trong biểnngười.

Sau đó, cuối cùng em cũng hiểu trong nước mắt.

Có những người, một khi đi qua, không bao giờ quaylại.

Đồng Đồng ngồi xuống, những giọt nước mắt im lặng bỗngbiến thành những tiếng nức nở không thể kìm nén được – gặp nhau là sai, chiatay là đau, đi suốt ngày đêm, mà cuối cùng vẫn sai.

Linh Tử hoảng hốt, cô ra sức lay lay vai Đồng Đồng:

- Sao thế, Đồng Đồng?

Đồng Đồng chìm đắm trong tâm trạng của riêng mình,không nghe thấy gì cả. Cô bật lon bia đặt trên bàn, tu một hơi hết sạch. Khi cômở lon bia thứ hai, Linh Tử định ngăn cô lại, nhưng không có tác dụng. Linh Tửkhuyên cô một hồi rồi bỏ cuộc, cô đã chuẩn bị tâm lý để cõng cô bạn buồn rầucủa mình về rồi, thế là một mình cô ngồi hát, trong căn phòng nhỏ bé chỉ vanglên tiếng hát của Linh Tử.

Trên mặt bàn lăn lóc những lon bia rỗng.

6.

Tất cả đều như một giấc mộng.

Đồng Đồng cảm thấy cơ thể mình bỗng chốc rất nhẹ, hìnhnhư cô đang ở gần biển, dưới chân cô là những bậc thềm được làm từ các khómmây.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đang đứng trướcmặt mình – quần áo trắng, khuôn mặt gầy gầy, ánh mắt lấp lánh như ngọc, nụ cườiấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.

Lục Hy Thần nhìn cô, mỉm cười:

- Em khóc trông xấu thật.

Đồng Đồng hỏi anh:

- Sao anh lại ở đây?

Lục Hy Thần kéo tay cô, dịu dàng ôm cô vào lòng, cằmanh đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng nói:

- Anh có mặt ở mọi nơi.

- Linh Tử đâu? – Đồng Đồng hỏi.

Lục Hy Thần mỉm cười:

- Anh bảo với cô ấy là Lục Hy Thần phải cầu hôn vớiĐồng Đồng, thế là cô ấy “biến” rồi.

Lục Hy Thần không hề nói là anh xin cầu hôn cô mà chỉkhoát tay tỏ ý mời cô. Trong tiếng nhạc du dương, sau lưng hai người là biển cảbao la, ánh mặt trời như những vì sao lấp lánh trên mặt biển. Đồng Đồng nhắmmắt lại, tựa đầu vào vai anh, trong lòng cô thấy bình yên đến lạ lùng.

Thời gian chầm chậm lướt qua trước mắt họ, dưới mỗibước chân của hai người là những vì sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh.