Huyền Môn Phong Thần

Quyển 6 - Chương 16




Đồ Nguyên không thích người khác quỳ cầu mình như vậy. Nếu là mình vô pháp giúp đỡ đối phương, đối phương sẽ cho rằng mình đã cầu xin như thế nhưng ngươi lại không giúp ta, như vậy, có một số người trong lòng sẽ sinh ra oán hận.

Đồ Nguyên hỏi nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Nàng nói con của mình bị trượng phu bán.

Đồ Nguyên hỏi bán đến đâu, nàng nói không phải bán cho Xuân Cúc lâu, mà là trực tiếp bán cho một người.

...

Chu phủ tại Thông Minh quan cũng không phải là nơi đơn giản, Đồ Nguyên thế nào cũng không có nghĩ đến sẽ là người của Chu phủ mua con của nàng.

Chu phủ, Đồ Nguyên có biết, đại gia tộc ở Thông Minh quan này, trong đó Chu Thanh chính là xuất thân từ Chu phủ.

Chu Thanh là ai? Chính là người đem Đồ Nguyên vào Long Trì thiên cung, là đệ tử thân truyền của Tô Cảnh Ngọc.

Tô Cảnh Ngọc là người nào? Là nhân vật sang ngời như mặt trời ban trưa tại Thương Minh châu. Lúc đó Đồ Nguyên vừa tới trên đời này thì liền nghe sư phụ của mình nói tới Tô Cảnh Ngọc. Thời điểm đó, hắn được công nhận là người chạm đến Thiên Nhân đại đạo.

Tô Cảnh Ngọc có thể nói là loại nhân vật vương giả trên một mảnh đại địa này, như mặt trời ban trưa, là đệ tử thân truyền hắn, tất nhiên là địa vị Chu Thanh cực cao, mà Chu phủ, tại vùng này nhưng không có người nào dám trêu.

Đồ Nguyên rất khó xử, bởi vì hắn cũng không biết mình có thể giúp Thụy Hoa đòi lại đứa con này hay không, bất quá, nhìn thấy Thụy Hoa khóc lóc đau khổ như vậy, hắn còn là đáp ứng rồi.

Hắn một mình một người đến trước Chu gia, bảo đệ tử của mình và thi mị chờ mình ở ngoài Thông Minh quan.

Hắn sợ vạn nhất gặp đến Chu Thanh, Chu Thanh muốn báo cừu năm đó vậy thì chỉ sợ mình cũng chỉ có thể bỏ đi xa rồi. Bất quá, trong lòng hắn mơ hồ có một tia mong đợi. Mong đợi gặp được Chu Thanh. Năm đó tại trên tay nàng, hắn không hề có sức phản kháng, mà khi chạy trốn ra Long Trì thiên cung, hắn gặp phải Chu Thanh, chỉ là lúc đó Chu Thanh bị trọng thương, bị hắn dựa vào một thanh pháp phù chế ngự rồi.

Bất quá, vô luận như thế nào, trước tiên hắn phải biết rõ người của Chu phủ mua con của Thụy Hoa làm cái gì.

Hắn không có giống như lúc trước độn thẳng vào Xuân Cúc lâu. Xuân Cúc lâu có thể không có cấm chế, nhưng Chu phủ tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Hắn trực tiếp đi tới trước Chu phủ đưa tay gõ cổng.

Tay gõ lên cổng, một cảm giác tê tê từ khớp ngón tay truyền đến, hắn biết, đó là do cấm pháp trên cổng.

Nếu trên tay hắn không chứa chút linh khí nào thì sẽ không có bất cứ cảm xúc gì, vừa rồi trên tay hắn có ẩn chứa linh khí. Hắn phải thử một chút trên cửa này có cấm pháp hay không, cũng muốn suy đoán một cái là cấm pháp gì.

Âm thanh gõ cửa là bộp bộp bộp. Tuy rằng không lớn, nhưng lại có sức xuyên thấu, truyền đi cực xa.

Chỉ chốc lát sau liền có người đến mở cửa.

Là một người tuổi trẻ, gã hỏi Đồ Nguyên tìm ai, Đồ Nguyên nói tìm Chu Minh.

Gã nhìn Đồ Nguyên từ trên xuống dưới, sau đó hỏi Đồ Nguyên là ai. Đồ Nguyên nói ra tên của mình. Đối phương tự nhiên là chưa từng nghe qua. Nhưng mà gã có thể nhìn ra được Đồ Nguyên bất phàm, biết Đồ Nguyên không phải người thường. Bình thường loại người như Đồ Nguyên tới nhà, bọn họ là sẽ không tùy tiện đắc tội.

Bất quá, từ phía sau truyền đến một giọng nói hơi có vẻ già cả hỏi gã, thanh niên nhân trả lời nói là có người tìm công tử.

Lão giả đi tới, nhìn nhìn Đồ Nguyên, sau đó nói thanh niên nhân đi thông báo cho công tử, mình thì là đứng đó nói hcuye65n với Đồ Nguyên.

Lão hỏi tên của Đồ Nguyên, Đồ Nguyên nói lại một lần.

Lão nhân tựa hồ cảm thấy tên này đã nghe qua, nhưng nhất thời nghĩ không ra. Lão mời Đồ Nguyên vào trong phòng khách ngồi chờ.

Tiếp đó hỏi Đồ Nguyên tìm công tử Chu Minh của mìn có chuyện gì, Đồ Nguyên cũng không có nói công tử nhà ngươi mua con của người khác. Nếu như chỉ là buôn bán bình thường thì Thụy Hoa cũng sẽ không nôn nóng như vậy, chủ yếu là ở bên ngoài đều nói Chu Minh thích làm nhục trẻ nhỏ.

Đồ Nguyên cũng không biết người của Chu gia có biết chuyện của Chu Minh hay không, hắn là muốn trước tiên gặp Chu Minh rồi nói tiếp.

Không bao lâu, người thủ vệ trẻ tuổi lúc trước theo một người trẻ tuổi quần áo hoa lệ đi vào phòng khách.

"Ngươi tìm ta, có chuyện gì sao?" giọng Chu Minh hơi lanh lảnh, hai mắt rất đẹp, mắt đào hoa, nhưng Đồ Nguyên cảm thấy trên người y có một cổ âm lệ chi khí.

Khi y nhìn thấy Đồ Nguyên thì nhãn thần tựa hồ có chút sang lên.

Trên người Đồ Nguyên có một loại tươi mát như ánh nắng sáng sớm chiếu lên sương mai.

"Ta muốn nói chuyện riêng với mình Chu công tử." Đồ Nguyên cười nói.

"Được a." Chu Minh cũng là cười trả lời, khóe miệng của y tựa hồ có vẻ kinh hỉ.

Chu Minh phất phất tay, ra hiệu cho hai người kia rời đi, lão giả còn định nói gì, cuối cùng lại nhịn xuống, sau đó nhìn Đồ Nguyên một cái thật sâu.

Lão nhân ra cửa, trán luôn nhăn, người trẻ tuổi ở bên cạnh hỏi lão nhân đang nghĩ cái gì. Lão nhân nói tên Đồ Nguyên này tựa hồ đã nghe qua, nhất thời nghĩ không ra.

Trong phòng khách, Đồ Nguyên đứng lên, thả bộ hai bước, cân nhắc một chút, sau đó hỏi: "Chu công tử, ngươi có phải vừa mua một đứa nhỏ hay không?"

Lời Đồ Nguyên vừa ra, nguyên bản mặt Chu Minh đang tươi cười lập tức âm trầm xuống.

"Ngươi là có ý gì?" Chu Minh lạnh lùng hỏi.

"Cũng không có ý gì khác, mẫu thân đứa nhỏ kia và ta từng có liên hệ sâu xa, hôm nay đúng lúc cầu ta hỗ trợ tới đây hỏi công tử một chút, nếu công tử đã mua rồi, vậy thì muốn thỉnh công tử nói ra một cái, để mẫu thân gặp hài tử một lần."

"Ha hả, ngươi cho Chu gia là chỗ nào?"

"Chu công tử..."

"Há cho phép ngươi dương oai!"

Lời Đồ Nguyên còn chưa có nói xong, Chu Minh đã giận dữ rống to lên.

"Chu công tử..."

"Cút!" Chu Minh lạnh lùng nói, trong hai mắt đằng đằng sát khí, lệ khí mạnh động, một đôi con mắt đào hoa ẩn đỏ.

Đồ Nguyên thầm hít một hơi, hắn không muốn sinh sự tại Chu gia này, cho nên cố gắng nén giận.

Tiếng Chu Minh hét to làm kinh động hai người bên ngoài, hai người kia vội vàng chạy vào, nhìn thấy công tử giận dữ như thế, vội vàng đi tới bên cạnh Đồ Nguyên, nói ra: "Mời Đạo trưởng rời đi đi."

Đồ Nguyên chắp tay sau đít đứng ở nơi đó, quay đầu lại nhìn nhìn bảng hiệu mặt trên phòng khách, trên biển có ba chữ "Nghinh Phong đường".

"Nếu như, ta không đi thì sao chứ." Đồ Nguyên đột nhiên hỏi.

"Ha ha... Không đi." Chu Minh cực giận trái lại cười: "Không đi, vậy thì vĩnh viễn đi không được, môn đình của Chu gia, yêu ma bị trấn giết đếm không hết, ngươi còn xếp không được danh hào."

"Phải không? Nếu Chu công tử đã cố ý như thế, vậy để cho ta kiến thức một cái, uy thế của Thông Minh quan đệ nhất gia tộc là không chỉ biết mua nhi nữ nhà người, còn có Trấn Ma đại pháp."

Chu Minh xanh cả mặt, đó là phẫn nộ. Người biết rõ y đều biết, tại thời điểm này nghìn vạn lần không nên lên tiếng trước mặt y, bởi vì y muốn giết người, nếu là lên tiếng, y không phân địch ta.

Chỉ thấy y đưa tay ở tại hư không chụp một cái.

Tay đúng là theo trong hư không chụp ra một mảnh linh quang chói mắt. Linh quang nho nhỏ từng sợi, như kiếm quang hướng Đồ Nguyên tuôn đến.

Như băng, như nghìn vạn thanh kiếm.

Nơi này là Chu gia, trong Nghinh Phong đường này tự nhiên là có cấm pháp của Chu gia.

Mà Chu Minh là công tử của một đời này, sao lại không có bản lĩnh nắm giữ cấm pháp chứ.