Hách Liên Minh Kính vừa muốn mở miệng, Mộ Dung Hi Nguyệt chỉ nói "Không được nhúc nhích, nếu dám lên tiếng!..." Dao gọt trái cây gác ở trên cổ ép tới gần mấy phần, trực tiếp chạm vào cổ, phiến dao có chút lành lạnh. Hách Liên Minh Kính khóc không ra nước mắt, Đại tiểu thư, cẩn thận một chút a, đây chính là cổ của ta chứ không phải trái cây đâu nha.
"Mở cửa!" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy hắn bất động, dao trong tay lại ép tới gần.
Hách Liên Minh Kính cảm giác được ở cổ hơi đau nhói, sợ là chảy máu. Lo lắng Đại tiểu thư chỉ cần xúc động một cái thì mạng nhỏ của mình đi toi, đành phải bất đắc dĩ mở cửa phòng.
"Đi!!" Mộ Dung Hi Nguyệt đứng ở sau lưng Hách Liên Minh Kính, đẩy hắn đi.
Trong phòng tân khách, đều khiếp sợ đứng lên. Tân nương cầm dao gác trên cổ tân lang? Đây là tình huống gì?
"Xì, đêm động phòng hoa chúc của các ngươi thật đúng là kinh tâm động phách, cùng người khác bất đồng a!" Hạ Lan Yên cười nói.
"Bớt nói nhảm, mau tránh ra, cho ta đi, nếu không đừng trách ta không khách khí." Mộ Dung Hi Nguyệt một lòng nghĩ phải rời đi nơi này đi tìm Hách Liên Minh Kính. Nắm con tin trong tay từng bước từng bước đi ra ngoài.
"Không cần khách khí, nếu ngươi chịu hạ thủ!" Hạ Lan Yên cũng không ngăn cản, nhìn hai người họ giống vậy xem kịch vui, chơi đùa với đồ trang sức của mình.
Mộ Dung Hi Nguyệt chấn động một cái, nàng đây là ý gì, chẳng lẽ biết rằng mình sẽ không hạ thủ sao "Ngươi... ngươi cho là ta không dám sao?"
"Ngươi nên nhìn xem người ngươi bắt là ai đi." Hạ Lan Yên buồn cười nói.
Mộ Dung Hi Nguyệt nghi hoặc nhìn Hạ Lan Yên, đầu hướng về phía trước, chẳng qua là dao trên tay lại không có xê dịch phân nửa.
"Đại tiểu thư ~" Hách Liên Minh Kính lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Keng ~~~ Dao gọt trái cây rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Hách... Hách Liên!"
"Ta nói Tiểu Kính Kính, ngươi cùng Đại tiểu thư nhà ngươi khuê phòng chi nhạc thật là đặc biệt nha!" Hạ Lan Yên híp mắt cười nói. 1
Hách Liên Minh Kính vội vàng nói tiếp "Đúng vậy đúng vậy, đây là thú vui giữa hai chúng ta." Sau đó ôm quyền tạ lỗi với tân khách "Xin lỗi xin lỗi, ta và nương tử đùa giỡn chút thôi, các vị tiếp tục uống rượu đi." Dứt lời, liền kéo Mộ Dung Hi Nguyệt còn đang hóa đá trở lại phòng tân hôn.
Hách Liên Minh Kính nói như vậy, lòng ai cũng hiểu rõ cười một tiếng. Náo nhiệt kết thúc, tiếp tục uống rượu.
"Đại tiểu thư?" Hách Liên Minh Kính đẩy Mộ Dung Hi Nguyệt đang hóa đá một cái.
Sau đó Mộ Dung Hi Nguyệt mới hoàn hồn lại, nhìn người nhìn trước mắt một thân hồng y, kia mũi mắt miệng so với noãn ngọc còn nhu mỹ hơn "Hách... Liên!"
"Đại tiểu thư, là ta Hách Liên đây." Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt kịp phản ứng, lộ ra nụ cười. Đảo mắt cái nụ cười cứng ngắc ở mép.
"Đại... Đại tiểu thư, sao ngươi lại khóc?" Hách Liên Minh Kính ôm người đang khóc thật chặc vào ngực.
"Ngươi hỗn đản, ngươi hỗn đản!" Mộ Dung Hi Nguyệt vừa khóc vừa mắng Hách Liên Minh Kính. Tay lôi ống tay áo Hách Liên Minh Kính thật chặc, rất sợ chỉ cần buông lỏng tay một cái người nọ thì sẽ biến mất.
"Ta khốn kiếp, là ta khốn kiếp, Đại tiểu thư ngươi đừng khóc." Hách Liên Minh Kính không biết làm sao an ủi Đại tiểu thư, chỉ đành phải nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Dung Hi Nguyệt "Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này."
Trong ngực tiếng khóc dần dần nhỏ "Mới vừa rồi là ngươi, tại sao không nói! Ngươi có biết ta rất nhớ ngươi hay không!"
Hách Liên Minh Kính có chút ủy khuất "Mới vừa rồi ta cũng muốn nói a, chẳng qua là ngươi gác cây dao ở trên cổ ta, không cho phép ta lên tiếng. Ta làm sao dám lên tiếng."
Mộ Dung Hi Nguyệt thoát ra khỏi ngực Hách Liên Minh Kính.
"Thế nào?" Chẳng lẽ ta nói sai?
Chỉ thấy Mộ Dung Hi Nguyệt khẩn trương nhìn cổ Hách Liên Minh Kính. Ở đó có một vết máu nhàn nhạt. Thật vất vả mới nín khóc, nước mắt lần nữa rớt xuống. Rất sốt ruột nói "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không biết vừa rồi là ngươi, ta làm sao lại làm ngươi bị thương, ta..."
Hách Liên Minh Kính lần nữa đem người bất an trước mặt ôm vào trong ngực "Ta không có sao, chỉ là vết thương nhỏ xíu, một chút cũng không đau. Ta biết ngươi không nỡ tổn thương ta mà." vỗ vỗ Mộ Dung Hi Nguyệt còn đang khẩn trương bất an. Lời nói ôn nhu rốt cuộc cũng làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt thả lỏng.
"Thật không đau sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt yếu ớt hỏi.
"Thật sự không đau." vì để cho Mộ Dung Hi Nguyệt không còn quấn quít trong chuyện này nữa, đầu nói sang chuyện khác "Đại tiểu thư, ngươi biết không, ta vì tìm ngươi, chính là băng sông vượt núi, ngay cả ngựa cũng mệt mỏi đổi mấy lần."
"Một mình ngươi cưỡi ngựa tới?"
"Không phải, còn có Sở Liên Phong và Ngô thị vệ nữa, ba người lận. Không biết ngươi ở đây thế nào, có quen không cho nên ta không kịp đợi, lúc đại đội còn chưa có lên đường, ta cưỡi ngựa chạy tới đây trước. Qua mấy lần đổi ngựa, rốt cuộc trong vòng một tháng chạy tới biên giới Tây Vực."
"Vậy ngươi vì sao không đi tìm ta, còn có ngươi hôm nay tại sao lại ở chỗ này." Mộ Dung Hi Nguyệt vòng tay qua eo Hách Liên Minh Kính tựa vào ngực trái nàng, nghe tiếng tim đập không mạnh nhưng rất có tiết tấu.
"Sau khi ta tới nơi này liền đi tìm Hạ Lan Yên, bất quá muốn thấy ngươi thì phải có điều kiện, chính là tại Bách hoa tiết giành phần thưởng thì nàng mới đem ngươi trả lại cho ta."
"Đáng giận Hạ Lan Yên, Yên hồ ly, nếu không phải nàng đem ta trói tới nơi này, chúng ta sẽ không... Đều do nàng, thua thiệt ngươi và ta còn xem nàng là bằng hữu. Đáng ghét!" vừa nghĩ tới bị Hạ Lan Yên lừa gạt, Mộ Dung Hi Nguyệt có chút cắn răng nghiến lợi nói.
"A a, chuyện đã qua, dù gì nàng cũng không phải là vì bản thân." Hách Liên Minh Kính dán sát vào Mộ Dung Hi Nguyệt "Ta vì ngươi nha, không chỉ lên đao núi, vào biển lửa còn xuống chảo dầu, qua năm cửa chém sáu tướng, cuối cùng còn đổ máu nữa, để xem ngươi còn dám nói ta không quan tâm không lo lắng cho ngươi hay không."
"A..." Mộ Dung Hi Nguyệt không nghĩ tới nàng đã làm nhiều chuyện vì mình như vậy.
Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đầy kinh ngạc, nhéo lỗ mũi thanh tú của Mộ Dung Hi Nguyệt một cái, bắt đầu kể lại sự tình cho Mộ Dung Hi Nguyệt nghe.
Mộ Dung Hi Nguyệt an tĩnh vùi trong ngực Hách Liên Minh Kính, yên tĩnh lắng nghe, trong quá trình nghe có kinh có hỉ, khi nghe quá trình lên núi đao xuống chảo dầu còn khẩn trương kéo tay áo Hách Liên Minh Kính. Cho đến nghe được Hách Liên Minh Kính giải thích mánh khóe, sẳng giọng "Ngươi làm sao hư hỏng như vậy!"
"Ta nếu không xấu, làm sao cưới được ngươi?"
Trong lúc nhất thời bên trong căn phòng không tiếng nói, nhiệt độ dần dần ấm lên, không khí còn có chút mập mờ. Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều là thâm tình.
Hôm nay Mộ Dung Hi Nguyệt trang điểm nhạt, má hồng xinh đẹp, trong con ngươi hiện lên lộ châu, ánh mắt trong veo như nước, lông mi dài nhọn mà dày đặc. Môi đỏ tươi, duyên dáng làm cho Hách Liên Minh Kính ngây dại. Hách Liên Minh Kính cúi đầu xuống, từ từ đến gần cánh môi kia.
Đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm, cánh môi mềm mại dán lại một chỗ. Nó tựa như làm bùng cháy hỏa tuyến bắt đầu không chút kiêng kỵ ở trong miệng Mộ Dung Hi Nguyệt triền miên. Mộ Dung Hi Nguyệt cũng thâm tình đáp lại, hai cái lưỡi dây dưa nhau. Cũng không biết cái hôn này kéo dài bao lâu, cho đến hai người đều không thở được, Hách Liên Minh Kính mới rời khỏi môi Mộ Dung Hi Nguyệt.
Một cái tay đã đặt ngang hông Mộ Dung Hi Nguyệt, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt bị hôn làm cho sắc mặt ửng đỏ "Hi Nguyệt, ta có thể không?"
Mộ Dung Hi Nguyệt hơi cắn môi dưới, có chút trách cứ nhìn Hách Liên Minh Kính đè ở trên người mình, đã như vậy còn hỏi mình có thể hay không? "Ngu ngốc ~" có chút ngạo kiều quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính thông minh không thể không hiểu được hàm ý của từ "Ngu ngốc" kia. Nhận được sự đồng ý Hách Liên Minh Kính nhẹ nhàng cởi xiêm áo Mộ Dung Hi Nguyệt, rất nhanh, hai người thẳng thắn tương xích.
Hách Liên Minh Kính có chút khẩn trương đỡ sống lưng Mộ Dung Hi Nguyệt. Mặc dù nói không phải lần thứ nhất, nhưng lần đầu tiên là khi mình uống say, lần này thanh tỉnh như vậy, vừa khẩn trương lại xen lẫn hưng phấn.
Mà Mộ Dung Hi Nguyệt so với Hách Liên Minh Kính còn khẩn trương hơn, hai tay nắm thật chặc ra trải giường, tuy nói không phải lần thứ nhất, nhưng lần này lần Hách Liên không có uống say, trong lòng cũng hưng phấn mong đợi.
Hách Liên Minh Kính ở trên trán Mộ Dung Hi Nguyệt hôn hôn, sau đó rơi vào sống mũi rồi tới gò má cuối cùng là môi. Tiếp theo tỉ mỉ hôn cái cổ trắng noãn của Mộ Dung Hi Nguyệt.
Mộ Dung Hi Nguyệt cũng vòng qua eo Hách Liên Minh Kính, nhắm mắt, hưởng thụ nụ hôn giống như gió xuân của Hách Liên Minh Kính. Thân thể theo trận hôn kia trở nên mềm hẳn ra, nhiệt độ cơ thể hai người dần dần tăng cao. Lúc chuỗi hôn ngọt ngào dần dần dời xuống, người Mộ Dung Hi Nguyệt bắt đầu vì khẩn trương có chút cứng ngắc. Lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
"Ân...." Điểm cao nhất ở ngực bị đầu lưỡi chiếm đoạt có chút ẩm ướt.
Mộ Dung Hi Nguyệt xiết chặc eo Hách Liên Minh Kính, trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu truyền khắp cơ thể.
Nóng quá...
Hách Liên Minh Kính không ngại tiếp tục hút lấy, một cái tay cũng gia nhập hàng ngũ. Khi cảm thấy nó trở nên cứng lên, liếm liếm, nhẹ nhàng một cắn.
"Đau ~" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút bất mãn phát ra một tiếng. Bất quá tiếng phẫn nộ yêu kiều này rơi vào lổ tai Hách Liên Minh Kính giống như là khích lệ vậy, tiếp tục chuyên tâm làm việc. Mặc dù đã trải qua một lần, bị giày vò không dậy nổi, giờ Hách Liên Minh Kính chậm rãi tấn công, người có chút khó khăn hơi cong lên. Gò má đỏ thẫm, ngực cấp tốc thở hào hển "Hách Liên ~~~" vốn là muốn khiến cho liêu nhân này làm nhanh lên một chút, nhưng ở động tác kế tiếp của Hách Liên Minh Kính, thẳng tắp ép trở về. Chỉ thấy Hách Liên Minh Kính chuyên tâm hôn, một cái tay khác trượt xuống đùi nàng nhẹ nhàng cọ xát.
"Ân.... Hách Liên!"
"Ân?" Hách Liên Minh Kính nghe Mộ Dung Hi Nguyệt gọi mình. Con ngươi nâng lên tràn đầy nhu tình. Thấy Mộ Dung Hi Nguyệt không có nói tiếp, tiếp tục làm chuyện của mình.
Một đường hôn một cái, hô hấp Hách Liên Minh Kính càng ngày càng gấp rút, nhất là sắp tới nơi thần bí, hôn càng sâu hơn. Lúc hôn tới chỗ thần bí thì dừng lại, điều này làm cho Mộ Dung Hi Nguyệt hơi lấy lại tinh thần.
Khi nhận ra được tầm mắt Hách Liên Minh Kính rơi vào nơi nào, khẽ nâng chân lên, nửa đẩy Hách Liên Minh Kính "Không cho phép nhìn."
Hách Liên Minh Kính nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, con ngươi nhiễm tầng sương mù, tà ác nói "Ta không nhìn..."
"A ------ "
Vừa dứt lời, Hách Liên Minh Kính hôn lên địa phương thơm dịu kia.
"Ngô ------ "
Hai tay Mộ Dung Hi Nguyệt nắm chặc ra trải giường, cảm thấy mình sắp điên rồi, mỗi một lần Hách Liên Minh Kính hút lấy, người của nàng cũng sẽ run rẩy một chút.
Không biết bị đầu lưỡi Hách Liên Minh Kính trêu ghẹo bao lâu, trán Mộ Dung Hi Nguyệt mồ hôi dầm dề, tiếng rên cũng dần dần mơ hồ biến thành tiếng nghẹn ngào.
Trong phòng cảnh xuân vô hạn...
_________________