Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 44




"Dương đại nhân, hiền đệ và Quận chúa sao còn chưa trở lại?" Đợi đã lâu, Sở Liên Phong có chút nóng nảy nói "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

"Hẳn sẽ không, Hách Liên đại nhân ở nơi thường xuyên có binh lính đi tuần tra, nếu có tình huống dị thường sẽ phát hiện" Dương Hiếu Dân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười vuốt râu một cái nói "Ta thấy nhất định là Quận chúa kéo Hách Liên đại nhân tới chỗ nào đó để tâm tình rồi."

"Hả? Đi tâm tình??" Sở Liên Phong khó hiểu nhìn Dương Hiếu Dân.

Dương Hiếu Dân ý vị thâm trường cười một tiếng "A a ~ Sở Tướng quân chuyện này chỉ có thể tự hiểu, nếu nói ra hết sẽ không có ý nghĩa, chúng ta hay là đi làm việc của mình đi, khỏi chờ hai người đó, phỏng đoán hôm nay họ sẽ không quay lại đâu ~ "

Đúng như lời Dương Hiếu Dân nói, quả thật hôm nay Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt không có quay lại.

Mà Hách Liên Minh Kính ngủ thẳng cẳng tới buổi trưa ngày hôm sau....

Khi một tia nắng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, Hách Liên Minh Kính có chút chật vật mở hai con mắt mỏi nhừ ra. Che mắt ngồi dậy, có cảm giác đã ngủ rất lấu rồi, ý thức còn có chút mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng. Hách Liên Minh Kính lắc lắc đầu có chút choáng váng, ta không phải đang tra sách sao? Sao giờ lại nằm ngủ trên giường?

"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư?" Hách Liên Minh Kính hướng về phía cửa phòng kêu hai tiếng.

Kỳ quái, Đại tiểu thư đi đâu? Hách Liên Minh Kính đứng lên nhìn vòng quanh bốn phía một cái không có phát hiện tung tích Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đi lúc nào?

Nhìn sách trên bàn, vỗ đầu một cái. Đúng rồi! Hôm qua ta đang tra sách về Hồng Liên Giáo. Nhớ lại hình như đã tìm được một ít đầu mối... Tạm thời đem chuyện vì sao không thấy Đại tiểu thư ném ở sau ót. Đi đến trước bàn đọc sách, cầm quyển sách hôm qua lên, lật tới hình ảnh Thích Ca mâu ni.

Ba mươi, một trăm tám mươi, sáu lần, ba tầng? Sáu, ba, sáu tách ra là ba ba, ba mươi mở tách là mười lăm mười lăm? Mười lăm!!! Mới vừa nghĩ đến đầu mối đột nhiên cửa phòng phanh một tiếng mở ra, làm Hách Liên Minh Kính khiếp sợ....

Lý Dũng kinh hô lên "Cám ơn trời đất, đại nhân, ngài cuối cùng cũng tỉnh!"

"Ách? Ân." Hách Liên Minh Kính không rõ cho nên gật đầu một cái."Bây giờ là giờ gì?"

"Vừa vặn buổi trưa."

"Buổi trưa?" Hách Liên Minh Kính tựa như nghe lầm vậy "Thế nào lại là buổi trưa?" Ta cùng Đại tiểu thư tới nơi này lúc cũng đã hơn một giờ rồi, bây giờ cũng phải đến lúc mặt trời xuống núi chứ."

"Nhưng mà, đại nhân, đây chính là buổi trưa a."

Hách Liên Minh Kính liền vội vàng đứng lên nhìn phía ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ trên cao, làm gì có dấu hiệu của hoàng hôn Chẳng lẽ....

"Hôm nay là ngày phá án thứ mấy?" Hách Liên Minh Kính hỏi.

"Hôm nay đã là ngày thứ ba, đại nhân ngài đã ngủ một ngày một đêm rồi." Lý Dũng thận trọng nói.

"Ngươi nói là ta ngủ thẳng tới trưa ngày hôm sau!"

"Đúng vậy."

Nguy rồi! Hách Liên Minh Kính vội vàng cầm hai quyển sách lên, vội vội vàng vàng nói "Mau đi chuẩn bị ngựa xe, ta phải đi Ứng thiên phủ "

Ứng thiên phủ --

"Ta nói hiền đệ ngươi đây là đi đâu, nếu không phải Dương đại nhân ngăn ta, ngu huynh đã đánh liều mang binh đi tìm ngươi rồi" Sở Liên Phong vỗ bả vai Hách Liên Minh Kính một cái nói.

"Tiểu tử ngươi ~ muốn tư tình nhi nữ cũng phải biết chọn thời điểm chứ, chúng ta muốn đi tìm ngươi cũng không có phương tiện quấy rầy. Hôm nay đã là ngày thứ ba!" Dương Hiếu Dân nói.

"Ai nha, bây giờ không bàn chuyện này nữa, hai người mau lại xem này!" Hách Liên Minh Kính không để ý tới Dương Hiếu Dân đùa giỡn, đem đầu mối mình tìm được lấy ra,, mở ra nói "Đây là sách ghi chép lại lịch sử hình thành và phát triễn của Hồng Liên Giáo, ta phát hiện trong quyển sách này có tượng phật ngồi lên hoa sen giống với hoa sen trên khăn tay như đúc."

"Đây không phải giống với Thích Ca mâu ni sao?"

"Hồng Liên Giáo khởi nguyên từ Thích Ca mâu ni, tôn thờ Thích Ca mâu ni, bởi vậy không có gì lạ cả." Dương Hiếu Dân cũng ở một bên bổ sung nói.

"Đúng, chính là bởi vì hai người có liên quan với nhau cho nên các ngươi nhìn đi. Chỗ ngồi bằng hoa sen có một trăm tám mươi cánh, khăn tay có ba mươi cánh, vừa đúng sáu lần." Hách Liên Minh Kính nói ra ý tưởng của bản thân.

"Có phải là ba mươi tháng sáu không?" Dương Hiếu Dân đột nhiên đưa ra ý kiến.

Mọi người ngẩng đầu nhìn Dương Hiếu Dân.

"Nhưng mà ba mươi tháng sáu cũng không phải là ngày đặc biệt gì a."

"Nói cũng phải." bị Sở Liên Phong nói như vậy, Dương Hiếu Dân cũng cảm thấy ba mươi tháng sáu là không thể nào.

Ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm hình vẽ kia.

"Hách Liên đối với cái này, ngươi thấy thế nào?"

"Ta là cảm thấy, hoa sen trong tranh có ba tầng, mà hoa sen trên khăn tay là hai tầng. Ba gấp đôi không phải là sáu sao?"

"Hai nhân ba ba cũng là sáu, vậy có phải là hai tháng ba không,, hoặc là ba tháng ba." Sở Liên Phong phân tích nói "Vừa vặn ba tháng ba là hội múa rồng."

"Vậy theo như Sở huynh suy đoán, ba mươi không phải là mười lăm và mười lăm mà là song thập ngũ, cũng là mười lăm tháng hai nha." Hách Liên Minh Kính cười nói."Mười lăm tháng hai cũng là hội hoa đăng mà."

"Mười lăm tháng hai cũng là hội niết bàn. Chân mày Dương Hiếu Dân nhíu lại, giọng có chút ngưng trọng.

"Cái gì là hội niết bàn?" Đối với người không phải ở cái thời đại này như Hách Liên Minh Kính mà nói, căn bản cũng không biết cái gì là hội niết bàn.

"Tương truyền Thích Ca mâu ni qua đời vào ngày mười lăm tháng hai, cho nên vào ngày mười lăm tháng hai sẽ tổ chức hội niết bàn. Các tín đồ thờ phượng Thích Ca mâu ni vào ngày này sẽ đến miếu mua một ngọn liên hoa đăng, đem tâm nguyện của mình viết vào đó, sau đó đi tới bờ sông thả xuống nước, để nó xuôi theo dòng sông."

"Trùng hợp như vậy, Hồng Liên Giáo khởi nguyên từ Thích Ca mâu ni, như vậy cái ngày lễ này sẽ là đầu mối của chúng ta?" Sở Liên Phong hai tay khoanh trước ngực nói.

"Ừ, quả thật rất khả nghi, đi, chúng ta ra phố hỏi một chút đi."

Ba người lấy điều này làm đầu mối, đi hỏi thăm mọi người, vì vậy cũng đi Thành Hoàng Tự mua liên hoa đăng, đây là ngôi chùa nổi danh ở kinh đô.

Thành hoàng tự ------

"Chúng ta trước tách ra, chia nhau đi điều tra Thành Hoàng Tự này có liên quan gì tới Hồng Liên Giáo hay không."

"Cái chủ ý này không tệ."

Một lát sau-----

Ba người tụ tập ở chỗ cũ "Có phát hiện gì không?"

"Nơi này trừ phật đường cùng tượng phật tương đối nhiều, những thứ khác đều giống với những ngôi chùa khác không có gì khác biệt."

"Ta cũng không có phát hiện địa phương kỳ quái nào."

"Hách Liên còn ngươi?"

"Ta cũng có không phát hiện gì."

"Như vậy, chúng ta đi hỏi một chút đi." Ngay sau đó Sở Liên Phong ngăn cản một vị tiểu hòa thượng đang đi ngang qua.

"A di đà phật ~ ba vị thí chủ hữu lễ."

"Tiểu sư phụ hữu lễ ~ là như vầy, tiểu sư phụ, chúng ta muốn hỏi một chút, mười lăm tháng hai có phải có rất nhiều người đến mua liên hoa đăng lắm hay không?" Hách Liên Minh Kính hỏi.

"A di đà phật, vị thí chủ này lời ấy khác biệt. Phật môn nói tứ đại giai không, tiền là vật ngoại thân, sống không mang theo, chết không mang đi. Làm sao lại nói tới mua, phật môn chỉ nói một chữ "Cầu"." Tiểu hòa thượng nghiêm túc giải thích.

"Vậy à, coi như ta nói sai, vậy có phải vào ngày mười lăm tháng hai tất cả tín đồ cũng sẽ tới nơi này cầu liên hoa đăng hay không?" Hách Liên Minh Kính không muốn đôi co với tiểu hòa thượng này, chỉ muốn nhanh chóng biết thêm manh mối thôi.

"Đúng vậy, ngày mười lăm tháng hai chính là hội tế phật Thích Ca mâu, các tín đồ sẽ đi cầu liên hoa đăng để cầu bình an cho một năm."

"Vậy cũng chỉ có ở ngôi chùa này mới có liên hoa đăng hay sao?" Sở Liên Phong hỏi.

"Dĩ nhiên, chùa của chúng ta hương khói cường thịnh, cho dù ở nơi khác có liên hoa đăng thì các tín đồ cũng chỉ sẽ tới đây cầu thôi." Tiểu hòa thượng thành thật trả lời.

"Kia tiểu sư phụ, có liên hoa đăng ở đây sao? Chúng ta có thể cầu một cái hay không?" Dương Hiếu Dân nói.

"Bây giờ còn chưa tới hội niết bàn, các ngươi muốn liên hoa đăng làm gì?"

"Chúng ta...." Sở Liên Phong còn chưa mở miệng, Dương Hiếu Dân liền ngăn hắn lại nói "Vào ngày hội niết bàn đó sẽ có rất nhiều người đi cầu, nhiều lần chúng ta đến mà không cầu được, cho nên muốn chuẩn bị trước."

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút thấy bọn họ nói cũng có đạo lý, ai bảo Thành Hoàng Tự chúng ta nổi danh đâu."Được rồi, thấy các vị thí chủ thành tâm như vậy liền cho các ngươi một cái vậy."

"Đa tạ tiểu sư phụ."

Sau khi ra Thành Hoàng Tự, Sở Liên Phong cầm liên hoa đăng bằng giấy màu trắng hỏi "Chúng ta lấy liên hoa đăng làm gì? Không phải đi điều tra ngôi chùa này thôi sao?"

"Cho dù ngôi chùa có, cứ tìm như vậy chúng ta cũng tra không ra. Không bằng lấy cái liên hoa đăng này về biết đâu sẽ có ích, Dương đại nhân thấy sao?"

"Hách Liên nói không sai, chúng ta đi thả đèn cầu nguyện đi, có lẽ lão Thiên có thể chỉ điểm cho chúng ta."

"Hai người làm gì mà bí hiểm thế, ta nghe không hiểu?"

Hách Liên Minh Kính và Dương Hiếu Dân hiểu ý cười một tiếng, chẳng qua là khi lọt vào Sở Liên Phong thì cứ như là rơi vào trong sương mù ấy.

Ba người đi tớ bờ sông, Hách Liên Minh Kính đốt đèn thả vào trong nước.

Liên hoa đăng theo con sông từ từ chảy ra hạ du.

"Mau, chúng ta đi theo liên hoa đăng đi...."

Ba người ở bên bờ đi theo liên hoa đăng được một đoạn, lúc tới hạ du thì rẽ sang nhánh khác trôi đi.

"Chúng ta ngồi thuyền đi theo nó đi."

Mua một chiếc thuyền trúc, Sở Liên Phong cầm cây trúc chèo theo hướng liên hoa đăng trôi đi. "Không cần phải để ý đến ngọn đèn kia đâu, cứ chèo một đường đi."

Con sông chật hẹp, dần dần trở nên rộng rãi, nhìn qua là một con sông vô bờ.

Hoàng hôn buông xuống, phía tây mặt trời từ từ chìm xuống, cuối cùng biến mất.

Khi màn đêm sắp hạ xuống, đột nhiên trên mặt sông nổi lên khói mù, tầm mắt mơ hồ. Thuyền nhỏ bị khói mù bao phủ...

"Hỏng bét, là sương mù!" Sở Liên Phong cầm cây trúc không phân rõ phương hướng, nhưng vẫn chèo về phía trước. Càng đi về phía trước khói mù càng dày đặc.

"Hay là ngày mai chúng ta lại tới đi, bây giờ sương mù dày đặt, căn bản không phân rõ phương hướng, đến lúc đó sợ rằng chúng ta sẽ lạc ở chỗ này mất." Dương Hiếu Dân đề nghị

"Được." Hách Liên Minh Kính cũng gật đầu nói.

Đang định chèo trở về, từ trong sương mù bay tới một mùi thơm thoang thoảng.

"Đây là mùi thơm gì a ~" Hách Liên Minh Kính hít sâu một cái nói.

Vì là người tập võ, Sở Liên Phong nhất thời cảm thấy có chút không ổn, liền vội vàng nói "Không tốt! Mau bịt miệng và mũi lại, đây là mạn tình khói." sau đó đẩy nhanh tốc độ chèo về phía trước.

Mới vừa rồi Hách Liên Minh Kính còn hưởng thụ mùi thơm, nghe Sở Liên Phong nói vậy vội vàng che mũi miệng lại.

Mặc dù mùi thơm không nồng, nhưng vẫn rất hấp dẫn.

"Hắc, hắc hắc ~ như thế nào mà ở giữa sông lại có nhiều nữ tử nhảy múa như vậy ~" rốt cuộc Dương Hiếu Dân người chừng năm mươi tuổi không đở nổi, trúng mạn tình khói, choáng váng một chút cười khúc khích.

Hách Liên Minh Kính mặc dù còn chưa tới cái mức kia, nhưng toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng lợi hại.

Sở Liên Phong thấy đại sự không ổn, vứt bỏ cây trúc trong tay, dùng nội lực chưởng một cái xuống sông, thuyền trúc nhanh chóng tiến về phía trước, thoát khỏi làn sương mù.

Ứng thiên phủ --- ---

"Ai, manh mối vốn là gần ngay trước mắt, kết quả thất bại trong gang tấc.." Sở Liên Phong vô lực ngồi xuống rót một chén trà nhỏ, mới vừa rồi dùng nội lực quá nhiều.

"Cái này cũng đành chịu thôi, sương mù dày đặt như vậy căn bản là không thấy rõ phương hướng, hơn nữa trong sương mù còn có độc." Hách Liên Minh Kính đỏ mặt thở hổn hển, mới vừa rồi nàng cũng hít không ít."Ngươi nhìn Dương đại nhân còn nằm ở trên giường này, bất quá hôm nay chúng ta tuy không vượt qua được sương mù nhưng ít nhất chứng minh hướng đi của chúng ta là đúng, hơn nữa chỉ cần nương theo con sông kia thì nhất định sẽ tới được giáo đàn của Hồng Liên Giáo."

"Khó trách lâu như vậy không ai biết được giáo đàn của Hồng Liên Giáo ở đâu, không nói vừa đi vào liền trúng mạn tình khói, chính là sương mù kia cũng đủ khiến người ta khốn đốn ở đó."

"Sương mù không là vấn đề, coi như ban ngày trên mặt sông sương mù dày đặt không thấy rõ nhưng ở dưới nước thì có thể, chỉ cần tìm vài người có tài bơi lội xuống nước dẫn đường là được."

"Đúng vậy, tuy ở trên mặt nước không nhìn rõ nhưng trong nước lại rất rõ ràng. Sao ta không nghĩ ra nhỉ, hiền đệ thật thông minh."

Sở Liên Phong thấy Hách Liên Minh Kính vẫn còn thở gấp, lo lắng nói "Hiền đệ, ta thấy ngươi hít không ít khói độc, có muốn tìm thái y xem qua một chút không?"

"Không cần, ta không hít nhiều như Dương đại nhân, chẳng qua là toàn thân có chút vô lực mà thôi, ta đi về nghỉ một đêm là ổn." Hách Liên Minh Kính ra dấu không cần "Bất quá Sở huynh có làm sao không?"

"Ta đã bế khí công, tự nhiên không có sao. Hiền đệ hay là ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ta sai người đưa ngươi về?"

"Ừ, vậy cũng được."

Trở về phủ đệ Hách Liên Minh Kính cũng không có lập tức đi nghỉ ngơi mà là ngồi ở trên bàn sách, suy nghĩ biện pháp chống lại mạn tình khói kia.

Không phải ai cũng có võ công cao giống như Sở Liên Phong, nếu triều đình thật sự muốn tấn công Hồng Liên Giáo, vậy mạn tình khói kia chính là một vấn đề rất lớn.

Như thế nào mới có thể chống lại mạn tình khói, ai nha, nếu ở cổ đại có mặt nạ chống độc thì tốt quá rồi, đỡ mất công phải dựa vào võ nghệ.

Mặt nạ chống độc? Mặt nạ chống độc! Đúng vậy, cổ đại không có, ta có thể chế tạo một cái a! Nguyên lý chế tạo mặt nạ chống độc mình cũng không phải không biết.

"Người đâu, người đâu ~" nghĩ tới đây Hách Liên Minh Kính liền ra lệnh cho người hầu đi chuẩn bị đồ nàng cần.

Ngày hôm sau --- --------

Hách Liên Minh Kính mang mặt nạ chống độc nàng tự chế tới Ứng thiên phủ.

"Hiền đệ ngươi lấy cái mặt nạ kỳ quái này ở đâu vậy? Sở Liên Phong thấy Hách Liên Minh Kính đang mang cái mặt nạ kỳ quái nói.

"Cái này a, cái này là mặt nạ chống độc ta tự chế tạo đó."

"Mặt nạ chống độc?"

"Đúng vậy, có thể ngăn chặn mạn tình khói đấy."

"Cái này sao, ha ha ha!!" Sở Liên Phong cười lớn "Hiền đệ, không phải ngu huynh cười nhạo ngươi, chỉ bằng cái mặt nạ này có thể ngăn chặn mạn tình khói, ngu huynh không tin."

"Ngươi không tin, tốt lắm, ngươi sai người đi đốt khói dầy đặc lên đi rồi nhìn xem công dụng của mặt nạ này."

Mọi người làm y theo lời Hách Liên Minh Kính lấy quạt ra quạt khói đến chỗ Hách Liên Minh Kính.

Hách Liên Minh Kính đứng nửa ngày cũng không thấy phản ứng gì. Nhíu mày nhìn Sở Liên Phong "Thấy sao hả?"

Sở Liên Phong không nói lời nào giơ ngón tay cái lên "Ngu huynh thật là phục ngươi, hiền đệ, bên trong cái mặt nạ này là thứ gì vậy?"

"Trong này ta bỏ một ít các-bon, cùng mấy tầng vải bông ẩm." Hách Liên Minh Kính đem mặt nạ cởi ra nói.

Sở Liên Phong không thể tưởng tượng nổi nhìn mặt nạ xoay tới xoay lui "Chỉ những thứ đơn giản này thôi sao?"

Hách Liên Minh Kính gật đầu một cái.

"Vậy chúng ta đừng chậm trễ thời gian, chỉ có ba ngày, đi nhanh đi."

"Kia Dương đại nhân ông ấy...."

"Hôm nay cứ để ông ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi." +