Trên cành liễu, trăng non như lưỡi liềm.
Trong thiên lao âm u mờ mịt, vô cùng nghiêm mật ngay cả một ánh trăng cũng không thể len vào.
Duy nhất có thể đi vào chỉ có gió thu lạnh lẽo, Sở Yên ngập trong nước, người run bần bật, không biết là do bị nước dơ thấm vào vết thương đau run rẩy, hay là bởi vì gió thu xâm nhập vào trong y phục rách rưới không chịu nổi nên run rẩy.
Sở Yên chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn. Nếu như bây giờ lại chết như vậy, cũng được. Dù sao cuộc đời này cũng không có gì để luyến tiếc.
Chẳng qua là... Vì sao ở trong đầu lại hiện ra bóng dáng người kia, cái người ở trên cành cây ngơ ngác nhìn mình, cái người ở trên cành cây lải nhải không ngừng, rồi khi cưỡi ngựa vô cùng tự tin, và khi ngồi ở trên nóc nhà đau lòng vì mình...
Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, trong lòng lại ấm áp, trên người cũng không còn thấy đau nữa. Rõ ràng, chỉ mới gặp nhau mấy lần mà thôi. Nguyên lai mình đã đối với hắn....
Nếu như có thể thoát ra ngoài, mình nhất định sẽ đi.... Nghĩ tới đây, Sở Yên nếm được vẻ khổ sở, ánh mắt vô cùng đau khổ. Dung nhan va thân phận mình như vậy, làm sao có thể đối với hắn có loại mộng tưởng hảo huyền này.
Sau khi mình chết, hắn có nhớ mình không? Hẳn là có... Ít nhất hắn có nói qua chúng ta là bạn.
Nhớ tới Hách Liên Minh Kính ngây ngốc đưa tay nói chúng ta là bạn trong mắt Sở Yên cũng hiện lên ôn nhu. Bạn, bạn, ta cùng hắn chỉ có thể làm bạn, vĩnh viễn cũng không thể hơn được nữa.
Cũng may là co thể cùng hắn làm bạn, Minh Kính ~ nếu như có kiếp sau, ta nguyện ý tiếp tục làm bạn của ngươi.
Thật sự muốn nhìn thấy mặt ngươi trước khi chết, chỉ cần là ngươi thì cho dù là một cái bóng lưng...
Ngay tại thời điểm Sở Yên sắp ngất xỉu, một đạo ánh trăng xuyên qua đi vào, chiếu vào Sở Yên khiến nàng có chút khó chịu, nửa hí mắt. Ngay cửa phòng giam là một hắc y nhân, cũng che vải đen giống mình.
Là nàng!!! Chính là hắc y nhân đem tội danh sát hại Thục quốc Vương tử giá họa cho mình!
Hắc y nhân cân nhắc lấy một xâu chìa khóa từ tên nha dịch nằm đó.
"Đoán thử xem vì sao ta tới?"
Thanh âm động lòng người truyền tới, mang điểm nghịch ngợm cùng mị hoặc.
Khóe miệng Sở Yên vẻ tự giễu, người có chút lay động, dùng thanh âm yếu ớt lạnh nhạt trả lời nàng "Ngươi vì sao tới, cùng ta có quan hệ gì đâu?"
Hắc y nhân sau đó nhìn Sở Yên, chờ Sở Yên đối với mình cảm kích, không lo lắng sẽ bị người phát hiện.
"Ngươi là muốn ta thay ngươi vĩnh viễn gánh tội danh giết người trên lưng sao?" Sở Yên một lời vạch trần mục đích tới đây của hắc y nhân.
"Ai nha, thật là nửa điểm phong tình đều không có, nhanh như vậy nói ngay, thật không có ý nghĩa." Giọng hắc y nhân tựa hồ có chút ủy khuất cùng than phiền, mắt hạ thấp cân nhắc, Kim Yến Tử này không phải quá ngốc đi.
"A, chẳng qua là ta không nghĩ ra, ta đã là người bị bắt quả tang, coi như ta không trốn thì cũng không có ai hoài nghi hung thủ là người khác, ngươi cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ?"
"Nếu ta nói, vì ngươi thay ta gánh tội giết người nên trong lòng ta có chút áy náy được không ~ "
Sở Yên không nhịn được đảo mắt, lời mà ngươi nói làm gì có ai tin.
"Không cùng ngươi tán dóc nữa ~" hắc y nhân thay đổi thái độ đùa giỡn, xoạt xoạt mấy tiếng, dây trói tay Sở Yên đứt ra. Hắc y nhân ném chìa khóa cho Sở Yên "Có muốn ra ngoài hay không?"
Sở Yên biết võ công của hắc y nhân có khả năng mang mình đi ra ngoài, nhìn chìa khóa trong tay, nếu là lúc trước nhất định sẽ không để cho hắc y nhân đạt được mục đích, nhưng bây giờ nàng không muốn chết....
Đem xiềng xích trên chân cởi ra, hắc y nhân hài lòng cười một tiếng, nàng biết chắc sẽ như như vậy.
Trên thuyền --- -----
Mộ Dung Hi Nguyệt nằm ở mạn thuyền, chỉ cảm thấy dạ dày đảo lộn, ói một lần nữa.
Hách Liên Minh Kính ở một bên đau lòng vỗ bả vai Mộ Dung Hi Nguyệt một cái "Sớm biết ngươi bị say sóng, ta sẽ không để cho ngươi.."
"Không để cho ta cái gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt cầm khăn tay xoa xoa khóe miệng, lần này ngay cả dịch mật đều phun ra "Không để cho ta đi theo, làm sao gặp được hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi cáo ngự trạng!!" Mặc dù lúc này thân thể có chút yếu ớt, nhưng Mộ Dung Hi Nguyệt vẫn lấy giọng Đại tiểu thư trợn mắt nhìn Hách Liên Minh Kính nói "Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, vĩnh viễn bỏ cái suy nghĩ ấy đi, khụ khụ, cái ý niệm này không có hi vọng gì đâu!"
Hách Liên Minh Kính vỗ vỗ lưng giúp Mộ Dung Hi Nguyệt thuận khí "Hảo hảo hảo, ta vĩnh viễn bỏ ý niệm này đi, còn nghĩ gì nữa, ngươi không phải cũng đi theo sao, ngươi không cần kích động như vậy, trước nghỉ một lát đi, ta đi gọi thuyền phu lái chậm một chút là được."
Không cần, chúng ta không có nhiều thời gian, ta không có sao, chịu đựng một chút là được." Mộ Dung Hi Nguyệt cầm khăn tay che miệng, chịu đựng cảm giác muốn ói, nếu lại ói thì sợ rằng không chỉ là dịch mật, ngay cả gan cũng ói ra luôn.
"Nhưng chúng ta còn phải ngồi thuyền thêm hai ngày nữa...."
"Cho nên ngươi càng phải bảo thuyền phu lái nhanh một chút mới đúng, như vậy ta có thể nhanh được lên bờ."
"Lúc này, ngươi còn đùa được sao!" Hách Liên Minh Kính không tức giận nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Bổn tiểu thư bây giờ nơi nào có tâm tư đùa giỡn a, lời ta nói là thật, ngươi mau nhanh đi kêu thuyền phu lái nhanh một chút đi. Ngày mai phải đến nơi." Mộ Dung Hi Nguyệt vô lực ngồi ở trên ghế, đã không có thời gian, lấy khoảng cách giữa Thục quốc và kinh đô, nhanh nhất cũng chỉ mười ngày. Các nàng đến càng sớm càng tốt, nàng biết rõ, nếu như lần này không đi, lấy cá tính Hách Liên sợ rằng vĩnh viễn cũng sẽ sống trong dằn vặt khi không thể giúp bằng hữu, nàng không hy vọng thấy Hách Liên sau này không vui.
"Như vậy sao được, ngươi căn bản là..."
"Ta lấy danh nghĩa Đại tiểu thư ra lệnh ngươi!"
"....."
"Ngồi xuống đi, ta thật sự không sao. Đau lâu không bằng đau ngắn, ngươi nếu là vì tốt cho ta, nên bảo thuyền phu lái nhanh một chút đi. Mộ Dung Hi Nguyệt đã không còn nhiều khí lực nói chuyện.
Hách Liên Minh Kính nhìn sắc mặt cực kém Mộ Dung Hi Nguyệt nửa ngày, sau đó thở dài một cái, rốt cuộc đầu hàng.
Sáu ngày sau --- ----
Sau khi Mộ Dung Hi Nguyệt xuống xe ngựa không có trực tiếp về phủ Thái sư, mà là trở về phủ Quận chúa mà Hoàng thượng ban thưởng cho mình.
"Quận chúa trở lại, Quận chúa trở lại ~" đám người làm thấy chủ tử các nàng trở lại, vội vàng chuyển lời cho nhau.
"Quận chúa, sắc mặt ngài có chút không tốt, có phải ngồi xe ngựa quá mệt nhọc hay không? Thiếp thân nha hoàn Hương Dung của Mộ Dung Hi Nguyệt quan tâm nói.
Mộ Dung Hi Nguyệt gật đầu một cái, Hách Liên Minh Kính mặt đầy mệt mỏi đem Mộ Dung Hi Nguyệt đỡ đến cửa phòng, liền bị Mộ Dung Hi Nguyệt đẩy một cái "Đã đến cửa phòng, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày đánh xe ngươi cũng đủ mệt rồi. Ta có Hương Dung theo hộ, không có sao." Mộ Dung Hi Nguyệt yếu ớt cười với Hách Liên Minh Kính. "Thanh Sơn, ngươi mang Hách Liên đi buồng tây nghỉ ngơi."
Thanh Sơn ở hành lang quét sân nghe Quận chúa căn dặn, vội vàng ném cây chổi sang một bên "Công tử, bên này mời ~ "
"Được rồi, ngươi trước ăn một chút gì rồi đi ngủ, ngày mai ta trở lại thăm ngươi." sáu ngày này, Mộ Dung Hi Nguyệt ăn cái gì ói cái đó, thiếu chút nữa thì hư thoát.
"Ừ, ngươi hôm nay không cần suy nghĩ quá nhiều, ngày mai Hoàng thượng sẽ đến, dưỡng tinh thần thật tốt để gặp Hoàng thượng biết không?"
"Ừm!"
Thấy Hách Liên Minh Kính đi rồi, Mộ Dung Hi Nguyệt phân phó nói "Hương Dung, đi gọi người đem thùng nước tắm đổ đầy nước lạnh tới đây."
"Nước lạnh? Quận chúa ngài đây là...."
Hương Dung còn chưa nói xong, Mộ Dung Hi Nguyệt bày ra dáng vẻ Đại tiểu thư chanh chua trước kia "Mới mấy tháng không thấy, thậm chí ngay cả lời của bổn Quận chúa cũng không nghe sao?"
"Không không không, Hương Dung không dám, Hương Dung không dám."
"Nếu như nước không đủ lạnh, ngươi phải chịu phạt!"
"Dạ, dạ, Hương Dung làm ngay.."
Nhanh chóng đem thùng nước tắm đổ đầy nước lạnh vào trong phòng Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Hôm nay không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống đi."
"Dạ.."
Mộ Dung Hi Nguyệt lấy tay dò xét nước, quả nhiên đủ lạnh.
Lúc này nếu muốn Thánh thượng sớm tới phủ Quận chúa, chỉ có biện pháp này.
Mộ Dung Hi Nguyệt hít sâu một hơi, quyết định, cởi y phục trên người ra, ngâm mình vào trong nước lạnh như băng.
Nước giếng lạnh như băng, lạnh thấu xương. Mộ Dung Hi Nguyệt ngâm trong nước lạnh toàn thân run rẩy, có chút không chịu nổi, đứng lên, một giây kế tiếp ngồi trở về, hai tay ôm đầu gối thật chặc rúc trong thùng gỗ, chỉ cần có thể giúp được Hách Liên, đều đáng giá.
Ngày hôm sau --- -----
Quả nhiên như mong muốn của Mộ Dung Hi Nguyệt, nàng sốt cao, Hương Dung sợ hãi đi hoàng cung tìm thái y, thông báo cho Thái sư.
Hách Liên Minh Kính sau khi nghe được tin này, vội vàng lấy hết can đảm đến phòng Mộ Dung Hi Nguyệt, tại sao có thể như vậy, hôm qua cũng chỉ là thân thể có chút hư nhược mà thôi, sao hôm nay lại sốt cao. Lại còn nghiêm trọng như vậy, nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt nhíu mày nằm trên giường, Hách Liên Minh Kính một trận đau lòng cùng lo lắng.
Hoàng đế Bắc quốc Bắc Sanh nghe tin con gái nuôi mình thương yêu nhất mới vừa trở về liền bệnh nặng, vội vàng buông xuống tấu chương, đi theo Mộ Dung Chính tới phủ Quận chúa.
Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt vốn hoạt bát khả ái, sinh khí bừng bừng lúc này lại bệnh nằm ở trên giường. Bắc Sanh cùng Mộ Dung Chính một trận đau lòng.
"Hi Nguyệt, tham, khụ khụ khụ, tham kiến Hoàng thượng ~ "