Huyện Lệnh Rất Bận!

Chương 2




"Công tử để em lấy trứng gà xoa trán ngài cho bớt sưng." Giang Liên Nhi đem trứng gà đã bóc vỏ đặt trong khăn tay, nhẹ nhàng giúp Hách Liên Minh Tĩnh xoa.

"Liên Nhi em nói trên trán ta có cục sưng này, có ảnh hưởng đến hình tượng anh tuấn tiêu sái của ta không hả?" Hách Liên Minh Tĩnh cười nói

"Xì ~ anh tuấn? Tiêu sái? Ha ha" Giang Liên Nhi sau khi nghe xong cười lên "Công tử ngài từ trước đến giờ có thèm để ý đến chuyện này đâu."

Hách Liên Minh Tĩnh nghe được hai chữ trước kia, mi hơi giật một cái, liền vội vàng nói "Ách, đây không phải là tính thích chưng diện mọi người đều có sao. Trước kia công tử nhà em là ta đây toàn bộ tâm tư đều đặt ở khoa cử, dĩ nhiên không thèm để ý đến bộ dạng bên ngoài, bây giờ đã là một Phương huyện lệnh, dĩ nhiên là phải chú ý đến hình tượng chứ."

"Công tử nói đúng, ai cũng thích chưng diện, huống chi công tử vốn chính là cô gái. Yên tâm yên tâm, công tử mặc dù có cục sưng nhưng vẫn tuấn mỹ, làm say đắm biết bao thiếu nữ thiếu nam." Giang Liên Nhi cầm gương cho Hách Liên Minh Tĩnh nhìn

Trong gương, tóc mai được vén lên vô cùng nho nhã, lông mày như mực vẽ, mặt hồng như hoa đào. Đầu đội một cái mũ, tóc được búi lên gọn gàng, trông như thư sinh.

"Công tử? Công tử?" Giang Liên Nhi quơ quơ tay trước mắt Hách Liên Minh Tĩnh.

"A, Liên Nhi mới vừa nói cái gì?" Hách Liên Minh Tĩnh hoàn hồn.

"Công tử ngài nhìn gương suy nghĩ gì vậy?"

"Ha ha, không có gì, cũng may không có mất hình tượng. Bộ dạng ai nhìn cũng thích, hoa kiến hoa khai, xa kiến xa bạo thai." Hách Liên Minh Tĩnh lúng túng cười một tiếng, thật mất thể diện, bản thân lại bị dung mạo hiện giờ hấp dẫn.

"Xì ~" Giang Liên Nhi lần nữa bị Hách Liên Minh Tĩnh làm cho tức cười, công tử sau khi mất trí nhớ không chỉ thích ngẩn người, ngay cả tính cách cũng thay đổi, không giống như trước hay phiền muộn.

"Công tử ngài chờ một chút, em đi gọi tiểu nhị đem thức ăn lên, một ngày nay ngài chưa ăn gì, chắc đói rồi."

Giang Liên Nhi sau khi rời khỏi, để lại Hách Liên Minh Tĩnh ngồi một mình trong phòng, nhìn căn phòng cổ kính này, lại nhìn mình trong gương "Hách Liên Minh Kính a Hách Liên Minh Kính, mặc dù dáng dấp ngươi rất đẹp, nhưng mà ta vẫn muốn trở về thế kỷ 21 làm Hách Liên Minh Tĩnh, chỉ là ta trở về bằng cách nào đây?" Hách Liên Minh Tĩnh nhíu mày.

Khoan đã, đúng vậy, ta không phải là sau khi uống say mới bị xuyên qua đây sao, nếu uống say lần nữa là có thể trở về? Ôi, tốt quá, ta có thể về nhà rồi. 2

"Công tử, thức ăn tới rồi." Giang Liên Nhi bưng thức ăn lên.

Hách Liên Minh Tĩnh nghĩ đến biện pháp trở về, miệng mở ra, bưng cơm lên ăn. Đang ăn quay qua hỏi "Liên Nhi, có rượu không?"

"Công tử muốn rượu làm gì?"

"Đương nhiên là uống rồi."

"Cái gì! Công tử ngài muốn uống rượu sao?" Giang Liên Nhi mặt đầy khiếp sợ nhìn Hách Liên Minh Tĩnh.

"Công tử, ngài không thể uống rượu!" Giang Liên Nhi nói.

"Vậy sao, ta mất trí nhớ, cho nên quên." Hách Liên Minh Tĩnh cười một tiếng, tiếp tục ăn cơm, con ngươi sáng ngời đảo qua đảo lại. 1

Sau khi cơm nước xong, Hách Liên Minh Tĩnh cố ý nhìn gương ngắm bên trái chỉnh bên phải một chút nói, "Liên Nhi, em có thể ra phố mua giúp ta cái mão không, ta vẫn cảm thấy cái cục sưng trên trán này có ảnh hưởng tới hình tượng của ta."

"Vậy cũng tốt, Liên Nhi ra phố giúp ngài mua, bất quá ngài phải đáp ứng Liên Nhi không được ra khỏi tửu lầu, còn có đừng xen vào việc của người khác. "

Hách Liên Minh Tĩnh thấy Giang Liên Nhi đáp ứng, vội vàng đáp ứng "Được, ta đáp ứng, ta đáp ứng."

"Vậy Liên Nhi đi đây."

"Không thể tùy tiện mua nha, phải chọn loại đẹp mắt đó."

"Biết "

Hách Liên Minh Tĩnh thấy Giang Liên Nhi ra tửu lầu, vội vàng đi xuống lầu.

"Yêu, khách quan ngài cần gì sao?" Tiểu nhị thấy Hách Liên Minh Tĩnh xuống lầu liền chào hỏi.

"Tiểu nhị mau mang bầu rượu tới cho ta."

"Được rồi ~ "

"Khách quan rượu của ngài tới rồi ~ "

Nhìn rượu trong ly cứ như nhìn mỹ tửu.

Lập tức có thể trở về, không do dự nữa, bắt đầu uống một ly rồi lại một ly.

Uống mấy ly, phát hiện hô hấp dồn dập, đầu đầy mồ hôi.

Hách Liên Minh Tĩnh che ngực, phát hiện tim đập dị thường nhanh. Tệ hại là cổ thân thể này đối với rượu cồn quá mẫn cảm, uống nữa sợ rằng sẽ bị sốc. Nhưng mà mình không có say, không được, coi như dị ứng với rượu cồn vẫn phải uống!

Tiếp theo lại rót một ly.

Mồ hôi ra càng ngày càng nhiều, mặt đỏ bừng, trong mắt toàn tia máu. Đầu có chút choáng váng, mình... mình không thể bị sốc, mình...phải về nhà, mình còn chưa có say đâu.

Hách Liên Minh Tĩnh tay trái chống cái đầu càng ngày càng nặng, tay phải làm đổ rượu.

Giang Liên Nhi ra phố mua cái mão xong trở lại, nhình thấy Hách Liên Minh Tĩnh ngồi ở cửa chính uống rượu. Vội vàng chạy tới, đoạt ly rượu trong tay Hách Liên Minh Tĩnh "Ai nha, công tử, ngài không thể uống rượu!!"

"Đem, đem rượu... cho, cho ta. Ta... Ta phải về nhà" Hách Liên Minh Tĩnh hô hấp có chút khó khăn, mặt đỏ bừng đầu đầy mồ hôi.

"Công tử, công tử, ai nha, tiểu nhị đi nhanh giúp ta kêu đại phu, công tử nhà ta uống rượu sẽ bị bệnh!" Giang Liên Nhi hướng về phía tiểu nhị hô.

Tiểu nhị thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài kêu đại phu.

Trên phố ------

"Chớ chạy, tên ăn trộm kia đứng lại!"

Một cô gái mặc đồ hoàng sắc có thêu hình phượng hoàng, quần lụa màu hồng phấn, tay cầm trường tiên màu đỏ, đang đuổi theo một gã đàn ông đang liều mạng chạy, trong tay còn cầm một cái bọc quần áo.

"Công tử, chúng ta mau trở về phòng" Giang Liên Nhi muốn kéo Hách Liên Minh Tĩnh lên. Không biết làm sao người uống rượu say thật là nặng, căn bản kéo không nổi.

"Không, ta, ta muốn uống rượu" Hách Liên Minh Tĩnh mặt đỏ bừng, lắc đầu. Tay cũng không có nhàn rỗi, với tới cầm bầu rượu.

"Ai! Không thể uống, không thể uống" Giang Liên Nhi thấy vậy, vội vàng đè bầu rượu lại, Hách Liên Minh Tĩnh chỉ cảm thấy bây giờ dạ dày cứ như có một trận sóng biển dập dồn, hình như có thứ gì đó từ trong miệng muốn phun ra, khó chịu muốn chết.

"Dám trộm đồ của bổn tiểu thư, ta mà bắt được, ngươi chết chắc!" Cô gái mặc hoàng sắc tiếp tục đuổi theo.

Không nhịn được! Hách Liên Minh Tĩnh che miệng chạy ra ngoài.

Phanh --- -------

"Ui da! Tên khốn khiếp nào chán sống rồi hay sao mà dám đè bổn tiểu thư!"

"Đứng lên, cút ngay cho ta!" Người bị đè phía dưới là Mộ Dung Hi Nguyệt, muốn đẩy cái người đè mình ra.

"Ngươi cút ngay cho ta, có nghe thấy không" Mộ Dung Hi Nguyệt bị đè sắp không thở nổi.

Không biết làm sao Hách Liên Minh Tĩnh mặt đỏ bừng nửa híp mắt,, đầu óc choáng váng một chút, lỗ tai ầm ầm vang dội, không nghe được bất kỳ thanh âm nào.

Thật khó chịu, dạ dày thật khó chịu...

"Ngươi..., ngươi chớ..." Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Tĩnh dáng vẻ hình như muốn ói, có chút kinh hoàng.

"Ọe ~ " 1

"A!!!!!"

Trên đường phố truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ nhân, mà người đầu têu của chuyện này hôn mê rồi.

Ngày hôm sau ------

Hách Liên Minh Tĩnh tỉnh lại, đầu truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt khiến nàng nhíu mày lại. Ngày hôm qua mình thật sự uống say chứ? Vậy có phải mình đã về nhà rồi không?

"Công tử!!!"

Một tiếng kêu ma quỷ truyền tới hoàn toàn hủy diệt đi hi vọng của Hách Liên Minh Tĩnh, có chút thống khổ nhắm mắt lại, lấy tay che mắt không muốn nhìn thấy Giang Liên Nhi.

"Công tử? Công tử?" Giang Liên Nhi lắc lắc công tử nhà nàng.

Trời ạ, chẳng lẽ ta không thể trở về? Định trước phải ở lại chỗ này làm Hách Liên Minh Kính!

Hách Liên Minh Tĩnh hít sâu một hơi, mở mắt ra.

"Công tử ngài tỉnh rồi." Giang Liên Nhi vội vàng đi tới hỏi

"Công tử, ngài có còn chỗ nào không thoải mái không, tỷ như lòng buồn bực không, hay hô hấp dồn dập, ngày hôm qua em đã dút ngài uống thuốc một lần, hôm nay có muốn uống nữa không? Giang Liên Nhi có chút khẩn trương nhìn Hách Liên Minh Tĩnh.

"Ta không sao, Liên Nhi không cần lo lắng."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt" Giang Liên Nhi thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là ngươi không sao, vậy thì chuyện giữa chúng ta cũng nên thanh toán cho xong chứ." Mộ Dung Hi Nguyệt đứng ở cửa, tay quất cái trường tiên kêu PHÁCH PHÁCH vang dội, khóe miệng cười lạnh, dám áp bổn tiểu thư, còn ói lên người bổn tiểu thư nữa, ngươi chết chắc rồi.