“Ngươi đoán xem”.
Triệu Tĩnh ha ha một tiếng, cất kim chỉ đi, nhìn một đám thị vệ binh mã tư: “Còn có các ngươi, những ngày này theo dõi chặt chẽ cho bản quan, một khi phát hiện có người đi đại tiểu tiện lung tung thì lập tức bắt lại, các ngươi nếu làm không
được việc thì ta sẽ khâu lỗ đít của các ngươi!”
Sau khi giáo huấn mọi người xong, Triệu Tĩnh chắp tay ngâm nga một ca khúc rồi đi tìm nơi uống trà.
Phía sau có người nhỏ giọng nói: “Ngài ấy chắc chắn đã từng làm loại chuyện
này". “Đúng vậy, nào có đại nam nhân mang theo kim chỉ bên người!”
“Má ơi, nói không chừng người này sẽ làm thật đấy, cứ cầm kim chỉ là khâu sống luôn!”
“Phải cách xa ngài ấy một chút”.
Thời gian mười ngày trôi qua, sáu mươi nhà vệ sinh công cộng mà Triệu Tĩnh cần đã được xây xong, trên tường còn viết thêm khẩu hiệu.
Mấy người dân nhìn chữ viết trên tường có hơi không hiểu, hỏi thị vệ binh mã tư ở bên cạnh.
“Quan gia đây là có ý gì?”
“Đây là khẩu hiệu mà Triệu đại nhân viết, người đại tiểu tiện lung tung sẽ đoạn tử tuyệt tôn”.
“Còn dòng này, người đổ uế vật lung tung thì cha chết mẹ làm kỹ nữ!” “Thi đua văn minh làm đầu, cùng xây dựng đế đô xinh đẹp!” “Đi ¡ thì hãy chọn nhà vệ sinh công cộng!”
“Đi vệ sinh công cộng thì cứ yên tâm đi!”
Dân chúng khiếp sợ, mấy chục năm rề có thể làm ra trò như vậy.
n đầu tiên nghe nói là đại tiện còn
Một người thị vệ đi ra: “Nào nào, nhìn qua đây nào, tất cả nhớ kỹ hai chữ này, nhà vệ sinh công cộng, chỗ có viết hai chữ này thì chính là chỗ đại tiện, Triệu đại nhân nói người đầu tiên đại tiện ở nhà vệ sinh công cộng sẽ thưởng thưởng một trăm đồng!”
Vừa nghe nói có tiền, dân chúng xung quanh đều vây quanh, đại tiện còn có thể được tiền? Thật lạ lùng.
“Mặt khác nhớ kỹ, nam nữ có sự khác biệt, bên trái là nhà vệ sinh nam, bên phải là nhà vệ sinh nữ, bên trên đều có chữ, nếu có chỗ nào không hiểu, nhớ hỏi người khác, Triệu đại nhân nói, nếu có nam nhân nào dám đi vào nhà vệ sinh công cộng khi có nữ nhân đang đi, bắt được sẽ khâu lỗ đít lại, để cho sau này hắn †a đi vệ sinh bằng miệng!”
“Đã nhớ rõ chưa!” Tất cả mọi người đều bị doạ sợ, lui về phía sau vài bước nhìn nhà vệ sinh kia có hơi hãi hùng, dù sao mấy ngày nay thanh danh của Triệu Tĩnh truyền ra khắp
ngoại thành.
Dân chúng đều biết có một ác ma là Triệu đại nhân, động một chút là thích khâu lỗ đít của người khác.
“Sao vậy? Cứ tới thử đi, cái nhà vệ sinh này còn chưa có người dùng qua, người đầu tiên dùng nó sẽ được thưởng một trăm đồng”. Thị vệ ném tiền xu trong tay lên.
Có một người trong dân chúng đi ra: “Để ta!”
Mọi người vội vàng nhường đường, người đàn ông hít sâu một hơi, đi vệ sinh mà như đi đến pháp trường.
Đợi đến khi người đàn ông đi vệ sinh trở về, dân chúng đã thấy thị vệ kia lại đưa cho hắn ta một trăm đồng thật, lúc này đã bắt đầu kích động.
Thì ra đại tiện thật sự, con mẹ nó, được tiền thật!
Lúc này tất cả mọi người đều chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Binh mã tư.
Ba người Triệu Tĩnh đang uống trà, vài tên thị vệ phụ trách trông coi nhà vệ sinh công cộng đi vào, sợ hãi nhìn Triệu Tĩnh một cái mới mở miệng n‹
báo đại nhân, điện hạ, dân chúng đã bắt đầu dần dần chấp nhận nhà vệ sinh công cộng”.
“Làm tốt lắm”. Triệu Tĩnh đặt chén trà xuống nói với Lưu Kiên An: “Lưu đại nhân”.
“Mời ngài nói”. Mặc dù quan hàm lớn hơn Triệu Tĩnh, nhưng Lưu Kiên An thật sự có hơi sợ người này.
Triệu Tĩnh: “Làm phiền Lưu đại nhân dán một thông cáo, triệu tập ba năm trăm người thành lập thành một đội vệ sinh, những người này mỗi ngày đều phải ra đường tuần tra, kiểm tra các nhà vệ sinh, còn phải dặn người là lúc nào cũng chú ý đến nhà vệ sinh công cộng, đầy thì lấy lên, những thứ này đều là phân bón rất tốt”.
“Hiểu rồi, nhưng mà Triệu đại nhân, xây mấy cái nhà vệ sinh công cộng thật có thể giải quyết vấn đề bẩn thỉu của ngoại thành sao?”, Lưu Kiên An nghỉ ngờ vô cùng.
Triệu Tĩnh: “Đây chỉ là bước đầu tiên, muốn cho dân chúng chậm rãi hiểu được tầm quan trọng của vệ sinh lành mạnh, qua một thời gian ngắn ta sẽ chuẩn bị làm một lô xà phòng”.
Đây mới là mục đích cuối cùng mà Triệu Tĩnh muốn chính là chỉnh đốn và cải cách môi trường vệ sinh của đế đô.
Bị người phụ nữ chó má kia lấy hết trăm vạn lượng bạc trong phút mốt khiến hẳn rất đau lòng, phải tìm cơ hội lấy về, ý thức vệ sinh của dân chúng được nâng cao, xà phòng này không phải có đất dụng võ rồi sao?
“Xà phòng?”, Lưu Kiên An và Tiêu Huyền Sách đều có chút mơ hồ. Triệu Tĩnh: “Cái này không liên quan đến chuyện của các ngươi, Lưu đại nhân vẫn phải phiền ngài tìm người chép lại quyển sách này của ta ra, chép một nghìn bản đi”.
Triệu Tĩnh quăng chiếc sổ tay vệ sinh mà mấy ngày nay hắn đã viết ra.