Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 67: Triệu Tĩnh đâu!




'Thu phục được vị hoàng tử này, Triệu Tĩnh cũng an lòng đôi chút, rồi hản nhìn sang mọi người đang ngơ ngác.

Hản bình tĩnh nói: “Nếu lão thái sư bị bệnh nặng rồi thì coi như bữa học hôm nay kết thúc. Các vị vương tử công chúa

quay về chỗ ở đi, ngày mai lại tới học”.

Dù sao cũng chẳng thầy giảng bài nào cả, lão già kia ngất rồi, mình có thể quyết định nhỉ?

Trong lòng Triệu Tĩnh suy nghĩ. Mọi người giải tán, Tiêu Huyền Sách không chờ kịp, vội lấy ra ngân phiếu mà Triệu Tĩnh hiến cho nhìn, thấy hoa văn là

thoả mãn vô cùng.

Đang suy tính xem nên dùng tiền này thế nào thì sau lưng, Triệu Tĩnh lại kêu hắn ta một tiếng.

“Điện hại”

Tiêu Huyền Sách quay đầu, thấy là Triệu Tĩnh thì vội cất ngân phiếu.

Triệu Tĩnh tiến lên, hắn nghĩ trước lo sau vẫn cảm thấy mình nên nịnh bợ tên loắt choät này một chút.

Băng không chẳng có ai đứng ra nói giúp, người phụ nữ kia sẽ kiếm chuyện với mình mất!

Triệu Tĩnh thở dài: “Không có gì ạ, chỉ là ta nghĩ tới việc điện hạ lại thường xuyên bị lão già kia quát nạt thì tim thần đau quá!”

“Ai bảo không phải chứ! Triệu Tĩnh à, ngươi không biết đâu, lão già kia như cục đá kê trong nhà xí, vừa cứng vừa thúi, không chỉ mắng người còn dùng thước đánh ta nữa”.



Tiêu Huyền Sách buồn khổ, ấm ức như người vợ nhỏ: “Nhưng bản điện hạ không làm gì được ông ta, ông ta có điều lệnh của bệ hạ! Hôm nay ngươi đã giúp ta trút giận!”

“Khụ khụ! Đây đều là công lao của điện hại”, Triệu Tĩnh cố gắng đẩy “công” sang cho Tiêu Huyền Sách.

Nhưng Tiêu Huyền Sách không ngu, hắn ta vội xua tay: “Ôi cha, đừng nói lung tung, việc hôm nay không liên quan gì tới tat"

Khá lắm, thu tiền xong phủi đít quên hết à? Trước kia không phát hiện ngươi cũng bỉ ổi thế nhé!

Triệu Tĩnh lại giận dữ nói: “Cũng đúng, đáng tiếc, sau chuyện hôm nay, điện hạ vẫn phải tiếp tục tới Thượng thư phòng nghe lão thái sư răn dạy!”

Nghe nói như thế, Tiêu Huyền Sách cũng cảm thấy ngân phiếu trong tay không còn sướng tay nữa, tìm một u đá ngồi lên lắc lư: “Đúng rồi, bản điện hạ khổ quá mài!”

Thấy Triệu Tĩnh yên lặng bên cạnh, hai mắt Tiêu Huyền Sách toả sáng: “Triệu Tĩnh, hay là ngươi tới Thượng thư phòng dạy học! Để lão già kia đi đâu thì đi!”

“Chuyện này không ổn đâu””, trong lòng Triệu Tĩnh vui vẻ.

Tiêu Huyền Sách kích động nói: “Chuyện này có gì không ổn chứ, ngươi thú vị hơn lão già kia nhiều!”

“E là bệ hạ sẽ không đồng ý!”, Triệu Tĩnh nói.

Tiêu Huyền Sách: “Ta đi nói với bệ hại”

“Bệ hạ sẽ nghe lời điện hạ?”. Triệu Tĩnh tỏ ra nghỉ ngờ.,ụ



Tiêu Huyền Sách cứng lại: “Cũng không biết nữa!

Triệu Tĩnh cười thần bí: “Ta có cách, phải coi điện hạ có dám làm hay không?”

Nghe nói vậy, Tiêu Huyền Sách lại lập tức dũng cảm: “Biện pháp gì, nói mau, nói mau đi!”

Triệu Tĩnh kề sát nói vào tai Tiêu Huyền Sách, hắn ta hoài nghỉ: “Chuyện này có thể thành công không?”

“Chắc chẳn, nếu bệ hạ thấy người múa bút thành thì sẽ vui mừng, đến lúc đó người thuận miệng nhắc tới, sau này chẳng phải người được giải phóng rồi à?”

Triệu Tĩnh nói xong, Tiêu Huyền Sách không nhịn được gật đầu: “Để ta thử xem. Người đâu, chuẩn bị giấy và bút!”

Rất nhanh, chuyện bên Thượng thư phòng đã truyền tới tai Nữ đế.

Lúc này Tiêu Linh Linh đang đăng đăng sát khí lao tới hậu cung nhưng không thấy bóng dáng Triệu Tĩnh đâu.

Chỉ thấy Tiêu Huyền Sách đang bình thản viết gì đó trong Ngự hoa viên, thấy kiếm Thiên Tử trong tay bệ hạ thì tay đang cầm bút run lên.

“Triệu Tĩnh đâu!”, Nữ đế lạnh giọng hỏi.

Tay Tiêu Huyền Sách run lên, vội hỏi: “Bẩm bệ hạ, Triệu Tĩnh về rồi!"

“Đệ đang làm gì đớ?”. Triệu Tĩnh nhìn án thư mà chẳng hiểu ra sao.

Tên này thường ngày vừa thấy sách là gụ, sao hôm nay lại có hứng múa bút vẩy mực?