Triệu Tĩnh lăn một vòng, nhìn Tiêu Lỉnh Linh quát: “Họ Tiêu kia, ngươi có khuynh hướng bạo lực đúng không! Người như ngươi cẩn thận không gả được đó!”
“Không cần ngươi lo!1′, Tiêu Lỉnh Lỉnh nói.
Triệu Tĩnh hừ một tiếng: “Với tính tình này của ngươi, chỉ có người đàn ông nào não toàn phân mới cưới ngươi, ngươi cứ chờ làm một bà già cô đơn cả đời đi!”
“Ta thấy ngươi đây là đang ngứa đòn rồi”.
“Đừng, nữ hiệp, ta biết sai rồi, ngươi tha cho ta đi!”
Tiêu Linh Linh: “Hừ, nhớ kỹ lời ta nói! Còn có chuyện của ngày hôm nay, nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ lột da của tên cẩu quan nhà ngươi!”
Cho đến khi Tiêu Linh Linh mang theo lửa giận bừng bừng rời đi, Triệu Tĩnh mới dám ra khỏi vườn rau, hắn nhe răng trợn mắt xoa xoa thắt lưng.
Công phu quyền cước của người đàn bà đáng chết này thật lợi hại!
Con mẹ nó, suýt chút nữa đã lấy luôn cái mạng nhỏ này của ông, lần này chịu thiệt rồi, chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cởi sạch họ Tiêu ngươi ném lên giường chà đạp!
Triệu Tĩnh đang nghĩ thì đột nhiên dừng lại, cười he he hai tiếng, hắn nhìn tay mình: “Nhưng mà cảm giác kia đúng là vừa tay, còn có hương vị của chiếc miệng nhỏ nhắn kia, chậc chậc. Cưới làm vợ cũng khá tốt! Nhưng tính cách nàng này hơi tệ, làm sao trở thành vợ cả nổi? Làm thiếp thì còn tạm được!”
Ảo tưởng một hồi, Triệu Tĩnh còn không biết điều gì đang chờ hắn ở tương lai, nhấc chân, khập khiêng quay về.
Huyện nha vừa nhìn thấy Triệu lão gia, tất cả đều sợ điếng người.
Mặt Rỗ lập tức đằng đằng sát khí hỏi: “Lão gia làm sao vậy! Kẻ kia lại dám hạ độc thủ như thế này!”
“Đừng nói nữa, việc này bản quan tự mình xử lý, Mặt Rỗ ngươi dẫn hai trăm người trong huyện, mang theo bạc, nhanh chóng đến các thị trấn xung quanh thu mua lưu huỳnh và thổ tiêu, có bao nhiêu chúng ta lấy bấy nhiêu, đừng sợ tốn tiền.”
“Lưu Hổ, ngươi triệu tập những người khác,
chuẩn bị sẵn sàng hai mươi xe lương thực lấy từ trong kho lương của chúng ta, chi phí bản quan dùng phải ghi chép lại, đến lúc chia hoa hồng cuối năm thì sẽ khấu trừ từ trong sổ sách của bản quan.”
“Rõ!”
Các thuộc hạ chưa bao giờ nghỉ ngờ bất kỳ mệnh lệnh nào của Triệu Tĩnh, dù sao, lúc trước nếu không có Triệu Tĩnh, không chừng những người này đã sớm chết đói và được đầu thai.
Bên kia, khỉ Nữ Đế bệ hạ trở lại khách điếm đã là chạng vạng tối, vừa rồi nàng suýt chút nữa không nhịn được mà lại đến huyện nha tìm Triệu Tĩnh liều mạng, đỉ dạo ở trong huyện hai vòng cũng không thể giảm được lửa giận trong lòng.
Khi trở lại khách điếm, Lục Uyên cũng nhìn ra tâm trạng của Nữ Đế bệ hạ khó chịu, cũng không dám nhiều lời.
Nhìn Lục Uyên một chút, Tiêu Linh Linh nghĩ thầm vẫn là quên đi, dù sao nàng cũng không phạm sai Lâm gì, bèn mở miệng hỏi: “Huyền Sách đâu?”
Lục Uyên vội vàng nói: “Điện hạ sau khi trở lại khách điếm thì đã trực tiếp đi vào phòng của mình vẫn chưa ra.”
Tên nhãi này đổi tính fôỉ?”
Tiêu Linh Lỉnh đứng dậy: ‘Trẫm đi xem sao.”
Trong lòng Lục Uyên niệm một tiếng a di đà phật, điện hạ người cần phải ngoan ngoãn biết điều nha!
Đi theo Tiêu Linh Linh nhiều năm như vậy, nàng ấy đương nhiên là nhìn ra được lúc này Nữ Đế bệ hạ đang cần một nơi trút giận gấp.
Đi tới bên ngoài phòng, nhìn cửa phòng được khép nửa vời, đôi mày thanh tú của Tiêu Lỉnh Linh nhíu lại, đứa nhỏ này không biết đóng cửa sao? Thôi vậy, tên cẩu quan kia chọc mình, làm sao mình có thể dùng đệ đệ để trút giận được.
Lần này là lần đầu tiên hai tỷ đệ cùng nhau xuất cung, mình không nên quá hà khắc với thằng bé.
Tiêu Linh Lỉnh vừa nghĩ vừa đẩy cửa ra, giọng nói cố gắng nhu hòa hết mức: “Huyền Sách.”
vẫn chưa vào cửa đã nghe thấy một tràng âm thanh, có vẻ là người bên trong đang giật mình, tập trung nhìn thì đã thấy thấy hoàng tử điện hạ trùm chăn, hoang mang rối loạn ngồi ở
trên sô pha cất giấu cái gì đó.
Khuôn mặt tươi cười non nớt kia đỏ tới mang tab trong sự hoảng hốt sợ hãi còn có vài phần ửng hồng của sự hưng phấn, Huyền Sách nhìn tỷ tỷ.
“Đại, đại tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Ngươi giấu cái gì đó?
Tâm trạng mà Tiêu Linh Linh cố gắng điều tiết vừa fôỉ đã biến mất tăm.
Tiêu Huyền Sách: “Không có gì đâu, không giấu gì cả!”
“Mang ra đây!”
Tiêu Linh Lỉnh tiến lên phía trước, lạnh lùng nói, hoàng tử điện hạ nhìn như sắp khóc: “Tỷ, thật sự không có gì! Tỷ đi ra ngoài trước đỉ, ta không có mặc quần áo đâu!”
“Lấy ra cho ta!”, Tiêu Linh Linh lại rống lên.
Dưới sự sợ hãi tích tụ nhiều năm, hoàng tử điện hạ đang có tật giật mình làm sao chịu đựng được, run rẩy đưa cuốn sách trong tay ra.
“Không phải là quyển sách sao, có cái gì mà phải giấu!1’, Tiêu Linh Lỉnh nhận lấy cuốn sách bất mãn nói một câu, xem nội dung trong sách.