Chương 57: Ngươi Mãi Không Vượt Qua Ta.
Chúng người nghị luận lấy Huyền môn tông cho đến khi vòng 4 được bắt đầu
Đến vòng này bọn hắn cũng không thể ngờ rằng Huyền môn tông chiếm gần một nửa a, nếu vòng này bọn hắn tất cả đều thắng hết thì vòng sau chỉ có Huyền môn tông chúng người tranh tài a, quy tắc là không thể trong cùng một tông môn đấu nhau đấy
"Thục Lam tông Lâm Lập Hàn được luân không"
"Ồ" Trần Thiên hắn có chút bất ngờ đấy, lần này lại không phải bọn hắn luân không, nhưng mà kể cả kết quả ra sao vẫn cũng đều lót đường cho Huyền môn a.
Vòng 4 này từng người Huyền môn tông tự mình đi lên bốc thăm đối thủ, nhưng mà trận trước Ngô Bính hắn bạo lộ ra nội tình a, cho dù tất cả đều có Kim đan cảnh nhưng mà vẫn làm cho đối thủ ai nấy đều rất mặc cảm tự tin, vì thế vòng này bọn hắn rất nhanh liền thắng trận a.
Duy nhất Nhật Hư tông liền trực tiếp lý do lý trấu liền nhận thua, chúng người quan ai ai nội tâm cũng kinh bỉ lên bọn hắn lấy, rõ ràng biết lấy nội tình của đối thủ nên ngay từ đầu mới giả vờ để qua mặt chịu thua a.
Trọng tài hắn thấy chẳng cần nghỉ ngơi lấy liền bốc thăm lên có hơi chút nhíu mày nói:
"Huyền Môn tông Lâm Bất Phàm đối đầu Thục Lam tông Lâm Lập Hàn"
Lâm Lập Hàn hắn nghe vậy liền nở ra nụ cười âm lãnh, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn hắn nghĩ đây có thể chính là thượng thiên an bài cho hắn a, hắn đứng dậy lập tức tiến đến chiến đài mắt lạnh nhìn về phía biểu ca hắn
Lâm Bất Phàm hắn cũng nghe thấy được tên của hắn, ánh mắt liền lạnh lùng lên, lần này hắn cảm thấy thượng thiên đây là cho hắn dạy dỗ lấy biểu đệ của hắn a, hắn liền đứng dậy lập tức đi lên đài
Hai người ánh mắt nhìn lấy nhau, cho dù chưa lên đài, mà bầu không khí không hiểu thấu sống động lên, gió bay, mây chuyển, quang cảnh ánh sáng dần dần yếu bớt cứ nhưng là giông bão sắp kéo đến vậy.
Trần Thiên hắn thấy rất là kỳ lạ a, đây chính là thượng thiên an bài nhân vật chính tiết tấu sao, thật là kỳ quái, chẳng lẽ thiên của biết tạo lấy hiệu ứng phụ trợ.
Hai người tiến bước tới gần song song đối mặt nhau, cả hai dù không nói lấy một lời nhưng mà dù sao thiên địa biểu hiện cũng đủ để hiểu lấy vấn đề a.
Lâm Lập Hàn hắn cười nham hiểm chủ động nói trước ra:
"Lần này ta không ngờ được đấy vòng này lại để ta gặp được ngươi biểu ca a, đúng là cơ hội trời cho ta trực tiếp g·iết ngươi"
Lâm Bất Phàm hắn khoang tay cười đáp lại:
"Đúng là một cơ hội thích hợp a, đến đây đi ta thân yêu biểu đệ hãy để biểu ca ngươi dạy ngươi làm người a"
"Hmmm chưa biết ai dạy dỗ ai đâu, dù sao ta đã biết hết điểm yếu của ngươi a"
"Ồ, ta rất chờ mong lấy a, nào bắt đầu đi"
Hai người từ từ tách nhau ra rồi bừng bừng lên sát khí cười lấy lẫn nhau.
Lâm Lập Hàn hắn liền phóng thích ra toàn bộ khí tức, hắn triệt để bạo lộ ra Kim đan cảnh hậu kỳ, đây là hôm qua hắn vì để có thể tranh tài với Trần Thiên nên đã không chút do dự lấy trực tiếp dùng đan dược đột phá, đây cũng là để hắn sau này dung lấy tiến vào Nguyên Anh cảnh đan dược, nhưng hoàn cảnh không cho phép liền trực tiếp dùng.
Giờ hắn thấy Trần Thiên liền khinh thường tham gia thiên tài chiến để hắn mất đi cơ hội có thể nhanh chóng tiến vào Nguyên Anh để hắn hận lấy Huyền môn không thôi a.
Lâm Lập Hàn hắn không mấy chủ động t·ấn c·ông liền chỉ cầm lấy hơn một thước thanh kiếm phòng thủ lên.
Lâm Bất Phàm hắn nhìn thấy biểu đệ hắn hành động liền làm sao không biết a, rõ ràng coi là hắn luyện thể liền tốc độ cũng cực kỳ kém a, vậy hằn liền cố ý trêu đùa Lâm Lập Hàn a.
Hắn liền cố ý di chuyển chậm chạp, nắm đấm hướng về Lâm Lập Hàn
Lâm Lập Hàn thấy được từng động tác của Lâm Bất Phàm liền coi thường né tránh lấy, từng cú đấm cú đá được đưa ra không một cú nào trúng Lâm Lập Hàn để cho hắn càng khinh thường hơn, liền nhanh chóng vòng qua sau Lâm Bất Phàm một kiếm chém lên lưng hắn làm cho áo hắn rách ra một đoạn dài
Lâm Bất Phàm hắn ăn trọn một kiếm, nhưng mà lại không hề chảy ra một tý huyết nào mà chỉ hơi chút nổi lên vết lằn đỏ cũng chỉ như muỗi đốt mà thôi.
Dù chém không đủ trọng thương lấy Lâm Bất Phàm, Lâm Lập Hàn hắn vẫn khinh thường cưới nói:
"Ngươi vẫn mãi chỉ là phế vật thôi biểu ca ạ"
Lâm Bất Phàm hắn không một chút nào nóng nảy đáp:
"Vậy ai trước kia lại chỉ toàn theo sau ta như chó a"
Lâm Lập Hàn hắn nghe được lấy chuyện xưa kia không khỏi bực bội lên nhưng mà hắn vẫn rất nhanh bình tĩnh xuống liền nói:
"Dù sao ngươi ta còn hơn ngươi một kẻ phế vật bị gia tộc bỏ rơi a"
"Ồ, vậy ngươi quên chuyện ngươi đã làm với ta rồi"
"Hahaha ai bảo đều là tại chính ngươi hết a, nếu ngươi không từ chối sư phò ta thì chuyện đã khác a, mà hết lần này đến lần khác ngươi kiên ngạo lấy Thập tinh thiên phú của ngươi nên mới chẳng thèm coi trọng gia nhập các môn phái nào, chính bởi vì ngươi quá mức tin tưởng người nên mới bị hại thảm a"
Lâm Bất Phàm nắm chặt quả đấm mắt hơi chút đỏ chất vấn lên:
"Vậy độc là Thục Lam tông cấp cho ngươi a"
"Đoán đúng rồi đấy a, nếu để ngươi phát triển nhưng lại không thuộc bất kỳ môn phái nào lại đủ để uy h·iếp lấy Thục Lam tông a, giờ hối hận chưa"
Lâm Bất Phàm bỗng hắn cười to lên:
"Sao ta phải hối hận a, mà là phải cảm ơn ngươi mới đúng chứ, không có ngươi làm sao ta gặp được Trần chưởng môn a, chính hắn là người đã cho ta như ngày hôm này khi ta bị cả thế gian quay lưng a"
Lâm Bất Phàm nhìn lấy Huyền môn chúng người không khỏi cười tươi lên, Huyền môn các đệ tử đều cùng cười lấy hắn vẫy tay lên đáp lại.
Trần Thiên hắn hơi có chút mỉn cười lấy nội tâm không khỏi có chút xúc động lên muốn chạy ra ôm lấy Lâm Bất Phàm nhưng mà, nam nhân ai lại làm thế bao giờ.
Lâm Lập Hàn hắn kịt mũi khinh thường nhìn lấy Huyền môn chúng người nói:
"Chỉ bằng bọn hắn đám khỉ này a, nếu để tông chủ tới bọn hắn chẳng là cái thá gì a, người với bọn hắn đều là p..."
Còn chưa kịp nói hết thì Lâm Lập Hàn hắn liền cảm giác người thấy ớn lạnh lên, cảm giác này làm cho hắn giống như lần trước bị Trần Thiên xách a, nhưng mà hắn lại cảm nhận thấy rõ ràng chỉ là phế vật biểu ca hắn a, để hắn nghi ngờ không thôi.
Lâm Bất Phàm hắn bỗng trầm giọng lên tức giận nói:
"Ngươi có thể nói ta thì không sao, nhưng mà ngươi lại dám sỉ nhục bọn họ đây là vượt quá giới hạn của ta rồi, vậy giờ ngươi muốn thế nào a"
Lâm Lập Hàn hắn không chút nào sợ hãi đáp:
"Chỉ bằng ngươi"
"Chỉ bằng ta"
"Đồ phế vật"
Vèo bỗng Lâm Bất Phàm thoắt cái đến trước mặt Lâm Lập Hàn để hắn giận mình lùi ra sau, nhưng mà vừa lùi lại thì hắn vẫn thấy Lâm Bất Phàm ở sát mặt hắn cười quỷ dị lấy nhìn lấy hắn nói:
"Ta là phế vật nhưng mà ngươi mãi mãi không vượt qua ta a"
"Ầm ầm ầm" liên tiếp chục cú đấm toàn thân vào Lâm Lập Hàn liền để hắn vặn vẹo lấy bay đâm vào tường.
Lúc này tất cả thao trường đều như c·hết lặng lấy nhìn Lâm Bất Phàm.