Chương 47: Lâm Lập Hàn
Thiên Địa pháp điển là một loại phụ trợ tu luyện, có thể giúp Trần Thiên bọn hắn thấu hiểu sâu hơn trong vạn vật, luyện đan, luyện khí, phú văn... đều có thể phù hợp với thiên địa quy tắc tạo nên các loại loại siêu phẩm đan dược hay siêu phẩm pháp bảo.
Nếu nhưng Trần Thiên hắn không phải một lần học tập đến viên mãn giờ có lẽ nhìn lấy Thiên địa pháp điển thì hắn chẳng có lẽ muốn t·ự s·át đều có a, cho dù có lĩnh ngộ thất thì ít nhất cũng phải hàng vạn năm.
Điều này để cho hắn may mắn không thôi nhưng mà đám đệ tử của hắn thì không giống vậy a, phải tự lĩnh ngộ lấy thì không biết đến bao nhiêu lâu nữa.
Trần Thiên hắn mở ra hệ thống kích lấy học tập nhưng mà
"Đinh! ký chủ xác nhận hiện tại học tập, điều này có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh hiện nay đối với ký chủ bất lợi liệu có xác nhận học tập Thiên Địa pháp điển hay không"
"Là/Không"
Nghe lấy hệ thống Trần Thiên hắn tò mò hỏi:
"Hệ thống có vấn đề gì à"
"Đinh! bởi vì nếu ký chủ muốn lĩnh ngộ thì ít nhất cũng phải là hai tháng để hấp thu lấy toàn bộ kiến thức và quy tắc, mọi thứ liên quan đến thiên địa quy tắc thì không phải là sớm một chiều là có thể"
"Đinh! hệ thống xác nhận lại ký chủ phải chăng muốn học tập" "Là/Không"
"Không"
Trần Thiên hắn không ngần ngại từ chối, nói đùa hắn hiện tại lấy đâu ra hai tháng chứ, mai là THiên tài chiên rồi hắn hiện tại giờ chỉ quan tâm đến thi đấu thôi.
Trần Thiên hắn liền chuyển sang đến phần thưởng khác, Linh mạch tăng lên đẳng cấp thì hắn không cần phải nhìn nhiều, hắn chỉ quan tâm đến mỗi Vương cấp Tụ Linh trận thôi a.
Vương cấp Tụ Linh trận (Trận pháp phân chia Địa Thiên Vương Đế mỗi cấp
uy lực đều dựa vào người tạo ra) đúng nhưng cái tên, liền tích tụ lại thiên địa linh khí xung quanh vào trong trận pháp, tốc độ của trận pháp dẫn độ linh khí là gấp 5 lần
Bởi vì hệ thống xuất phẩm trận pháp liền bao trùm lấy toàn bộ Huyền môn tông đấy, điều này có thể trợ giúp cho bọn nhỏ càng nhanh chóng tu luyện hơn a.
Một lúc sau Trần Thiên hắn đi xuống dưới sảng điếm gọi lấy một trận bữa ăn phong phú, hắn ném lấy một viên thượng phẩm linh thạch liền để tiểu nhị đi gọi đám đệ tử xuống lầu ăn cơm.
Ngoài trời lúc này đã tối đi canh thứ 11 đã tới, ở đây Hạ Long tửu điếm đèn đuốc sáng trưng nhất Hạ Vương thành, nơi đây mọi thứ cũng dần dần náo nhiệt lên, bởi vì ngày mai là THiên Tài chiến bắt đầu diễn ra, tửu điếm đêm nay vì dạ hội làm nên một trận giao lưu hội.
Trong Hạ Long tửu điếm số một phòng đối ẩm lúc này Trần Thiên và đám đệ tử đang chờ lấy thức ăn dọn lên, ở đây bọn hắn lại có thể tiện lấy quan sát mọi thứ bên dưới hội sảng.
Cả đám Huyền môn đệ tử giờ lúc này đang trò chuyện lấy rất vui vẻ bọn hắn lại nghị luận đến Thiên tài chiến đại hội ngày mai diễn ra, cả đám ai nấy đều cầu mong đừng để gặp nhau trên đài bọn hắn sợ nhất không phải là Lâm Bất Phàm mà là Hàm Linh Tuyết sư tỷ a
Còn Lâm sư đệ thì thôi đi, hắn tốc độ chậm nhất trong cả đám đấy, dù hắn ra chiêu thế nào thì bọn hắn vẫn có thể né được a chỉ là người nào mệt trước thì người đấy thua thôi.
Nhưng mà bọn hắn đều luôn có cách nhanh nhất để giải quyết đối phương đấy.
Bữa ăn đều được dọn lên, lúc này cả đám đều nhìn lấy nhau rồi chúc phúc lên:
"Chúc chưởng môn ngài ngon miệng a"
"Chúc mọi người ngon miệng a"
Trần Thiên ở chủ đạo liền khoát tay lên nói:
"Các ngươi mau ăn đi, ăn nhiều vào để bổ sung thể lực cho ngày mai nhé"
"Vâng ạ"
Cả đám bắt đầu động đũa xông lên ăn uống, phía dưới dòng người vây quanh lấy sân khấu chờ đợi âm nhạc bắt đầu, từng người một đều cấp tốc mua xuống chỗ ngồi, cả đám tranh giành lấy kêu gọi xem ai gọi được đắt hơn thì người đấy liền chiếm chỗ ngồi tốt nhất a.
Lúc này bỗng có tiến hô lên:
"Đại hoàng tử đến, đại hoàng tử đang đến đây a, mọi người nhanh chóng im lặng a"
Nghe lấy tiếng hô, cả đám đều ngừng nghị luận lại, đều mong chờ lấy thấy được nhan sắc Đại hoàng tử của Hạ gia a.
Một lúc sau phía ở cửa lớn liền xuất hiện lấy một người mặc bào trắng trên áo khắc lên hoa văn thần thú Kỳ lân, mà bên cạnh hắn đi song song là một thiếu niên nén mặt hơi có chút âm lãng hắn liền đang nói chuyện với Đại hoàng tử.
Ở trên lầu Trần Thiên hắn cũng rất tò mò nhìn đến, hắn chưa bao giờ thấy người của hoàng gia a, ngoài Hàm Linh Tuyết ra thì cả đám đều ai nấy đứng lên nhìn xuống quan sát lấy phía dưới.
Lúc này Lâm Bất Phàm nhíu mày lại nhìn lấy người thiếu niên bên cạnh đang nói chuyện với Đại hoàng tử kia, bỗng nhiên hắn khó chịu chửi lên nói:
"Con mẹ nó tên khốn kiếp này"
Trần Thiên với chúng đệ tử nghe lấy đều không khỏi hướng đến Lâm Bất Phàm nhìn lấy, Trần Thiên hắn đi đầu hỏi:
"Ngươi biết hắn à"
Lâm Bất Phàm liền gật đầu cắn răng nói:
"Đó là biểu đệ của ta Lâm Lập Hàn, hắn là con trai của Đại trưởng lão của Lâm gia, ta chỉ có thể biết chính hắn với nhà hắn đều đã đầu độc ta đến tình trạng này a"
"Ồ, hóa ra là hắn đã đầu độc ngươi bằng Vô Thiên tán a, thật là quỷ quyệt a"
Trần Thiên hắn cũng bất ngờ đấy nhưng mà, cũng liền thấy cái tên Lâm Lập Hàn thật đáng thương a, hắn đây này là làm bàn đạp cho Lâm Bất Phàm trưởng thành a.
Chúng đệ tử nghe vậy liền chửi ầm lên:
"Hóa ra là hắn a, cmn các ngươi tránh ra để ta đếm đập hắn a"
"Con mẹ ta lúc đầu thấy hắn liền thấy hắn thật nham hiểm a, tránh ra để ta trả thù giúp Lâm sư đệ a"
"Ngươi lên đi có ai cản ngươi đâu"
"Mẹ nó sao không ai giữ ta lại a"
Lâm Bất Phàm nhìn lấy đồng môn đều tức giận hay cho hắn để hắn ấm áp lắm, hắn liền chen ngang cười tươi nói:
"Cảm ơn moi người a, chuyện của Lâm gia ta để ta tự mình giải quyết a"
Cả đám nghe vậy đều cười tươi đi lên, Dương Hoàng Khôn hắn tiến đến vỗ vai lấy Lâm Bất Phàm nói:
"Lâm sư đệ ngươi tiến lên nhớ đập hắn ra bãi cho ta, cho dù ngươi đập c·hết hắn ta đều sẽ bảo kê ngươi a, cứ to gan đi làm chúng ta đều ủng hộ ngươi đấy"
Tất cả nhìn lấy Lâm Bất Phàm cười tươi lấy, cảm xúc dâng trào lên cổ vũ cho nhau, bỗng có Trần THiên phá lên chen ngang nói:
"Mẹ các ngươi không biết be bé cái mồn thôi à, con mẹ nó người ta đều nhìn lấy bọn ngươi này"
Cả đám đệ tử đều giật mình lấy, ánh mắt nhìn xuống phía đại sảng thấy được ai nây đều hướng đến bọn hắn nhìn lên điều này làm Trần Thiên hắn lùi lại ra sau che mặt đi làm như hắn không tồn tại a, chỉ để cả đám đệ tử tự giải quyết a, quá mất mặt.
Lúc này Hạ gia Đại Hoàng tử nhìn đến chưởng quỹ chỉ hướng Huyền môn đám người nói:
"Bọn hắn là ai a, sao mà mất lịch sự vậy"
Chưởng quỹ cúi thấp đầu nói:
"Thưa hoàng tử ta cũng không biết được a"
"Ồ vậy ngươi mau đuổi đám người này đi cho ta nhanh"
"Chuyện này"
"Sao không dám à"
"Vâng ta đi làm ngay ạ"
Trường quỹ hắn vừa định rời đi liền bị một bàn tay cản lại người kia hướng Đại Hoàng tử nói:
"Vương hoàng tử đám người này trong đó có biểu ca ta đây, có gì để ta tự giải quyết a không cần ngươi chen vào a"
Hạ Lưu Vương liền gật đầu đáp:
"Vậy ngươi tự giải quyết a"
Lâm Lập Hàn nghe vậy liền nhảy lên không trung đi đến Lâm Bất Phàm âm lãnh tươi cười nói:
"Biểu ca ngươi vẫn còn sống a, ta tưởng ngươi ấm ức quá đi tìm chỗ đâm đầu c·hết toi rồi"
"C·hết cm ngươi à, rang con chính ngươi làm gì ngươi lại không biết a"
Hai đôi mắt nhìn nhau đối chọi lên toát ra từng tia lửa điện.