Chương 42: Thanh Thế Thật To Lớn Mà
Trần Thiên hắn thành công đuổi được Phì Kim Ưng phía sau hắn đám đệ tử đều chấn kinh nhìn lấy Trần Thiên xong bọn hắn liền bùng nổ lên nói:
"Oa chưởng môn đó pháp bảo gì a, ta thấy trông thật là khí phách nhá"
"Nhìn hình thù của nó thật là kỳ lạ nhưng cũng thật xin đẹp thật đấy"
"Chưởng môn ta muốn sờ chút a"
...
Trần Thiên gật đầu lên vênh váo một lúc song hắn lại nghiêm túc nói:
"Tất cả chú ý đề phòng xung quanh cho ta, lần sau ta thấy các ngươi sợ hãi như vừa rồi là ta sẽ đuổi ra khỏi tông môn a"
Lần này cả đám đều nghiêm túc lấy, nội tâm cố gắng xua đi hết nỗi sợ hãi, cả đám ai nấy cũng đều chiến ý bừng lên, bất cứ mục tiêu nào là bọn hắn liền sẽ tiêu diệt hết đấy, nói đùa chứ so với s·ợ c·hết thì bị đuổi khỏi tông môn mới là bọn hắn ác mộng a.
Một đường mạnh mẽ tiến lên, nhiều lần bon hắn đều gặp phải phi hành yêu thú công kích, Trần Thiên hắn hiển lộ ra thần uy liền đại sát tứ phương, chấn nh·iếp bọn yêu thú làm bọn chúng lâm trận bỏ chạy hết, Trần Thiên hắn liên tục dùng đan dược để hồi linh lực đấy vả lại trên người hắn liền bắt đầu hiện hiện ra sát khí xung quanh, dần dần đi đường những con yêu thú kia không dám đến gần Trần Thiên a, đây là bản năng bọn chúng mách bảo đấy.
Chúng đệ tử nhìn lấy thần uy cái thế Trần Thiên liền để bọn hắn không thể tin được rằng, liệu đây có phải là chưởng môn dở hơi của bọn hắn thường ngày hay không đấy.
Lâm Bất Phàm tiến lên quát ta:
"Ngươi là ai a, chưởng môn ta đâu mau trả lại chưởng môn cho ta mau nếu không ta sẽ đ·ánh c·hết ngươi a"
Trần Thiên hắn vừa mới đang nghiêm túc tạo uy thế, thế mà nghe lấy Lâm Bất Phàm nói hắn liền đồ mồ hôi ra liền đỏ mặt quát:
"Con mẹ nhà ngươi mắt mù a, ngươi đéo thấy ta đang ở trước mặt ngươi à"
Trần Thiên hắn tức giận liền giơ Ak47 lên điều chỉnh uy lực xuống một phần ba liền xả liền tục trên người Lâm Bất Phàm đấy, vì cái con hàng này thân thể trâu chó Trần Thiên hắn không ngại xả hết linh lực liền bắn sưng mặt mũi hắn a.
Đi qua được 10 hơi thở thì liền xả hết băng lúc này Lâm Bất Phàm mặt mũi của hắn xưng to lên quay người cao hứng nhìn lấy các đám đồng bọn nói:
"Các ngươi thấy chưa vẫn là Trần chưởng môn a"
Cả đám thấy khuôn mặt biến vẹo Lâm sư đệ liền giơ ngón tay cái lên like một cái khen ngợi hắn cực kỳ là trâu a, đến cả chưởng môn mà hắn cũng dám gây liền để bọn hắn không thể không bội phục được a.
Trần Thiên nhìn lấy bọn hắn liền chỉ biết trợn trắng mắt vô lực nói, xong hắn liền mặc kệ a, tiêu tốn linh lực quá mệt mỏi đấy.
"Gào hmmm"
Trần Thiên hắn vừa mới định ngồi xuống thiền định thì bỗng nhiên có tiếng gầm truyền đến, hắn bỗng thấy đằng trước một con mặt hổ chân chim có cánh đang nhanh chóng tiến đến bọn hắn a, điều này làm Trần Thiên đoán được đây là một kẻ khó chơi a, hắn liền vội vàng lấy ra Ak nhưng hắn vừa mới hết linh lực nên đành nhanh chóng nhìn lấy hệ thống thương thành liền không ngại ngùng tiêu tốn 2500 cực phẩm đổi lấy một quả rocket chỉ sử dụng được một lần a, cũng đủ để miểu sát được Hậu kỳ yêu thú đấy.
Trong lúc này cả đám đệ tử đều biết lấy một kẻ địch mạnh đang tới rất gần a bọn hắn đều chuẩn bị sẵn sàng nghiêng tiếp đón lấy, chưởng môn linh lực đều đã hết thì nên đến lúc đệ bọn hắn ra sân rồi đấy không phải là cứ để chưởng môn che chở bọn hắn mãi được a.
Bọn hắn điều khiển lấy phi điểu liền muốn ra trận thể hiện thì bỗng thấy Trần Thiên vác ra một cây gậy to dài có cán liền đang chỉ hướng Thục Phi Hổ.
Trần Thiên nhằm lấy được mục tiêu liền quát lên:
"Đồ quỷ ăn ta lão Trần một chưởng a"
"Ầm"
Tiếng inh tai nứt óc vang lên liền chưa đầy một cái chớp mặt liền đã đến Thục Phi Hổ nổ ầm lên, v·ụ n·ổ mạnh mẽ đã làm con Hậu Kỳ thượng cấp yêu thú nổ bang xác mau tươi nhuộm đỏ cả một khu vực a.
Nhìn lấy tan tành yêu thú làm cả đám đệ tự trợn mắt há mồn ra lấy không thể tin được hướng Trần Thiên nhìn lấy, mà không thể nói được lên lời nào a.
Trần Thiên hắn trên tay bệ phóng rocket liền biết mất thế là hắn liền khoang chân ngồi xuống nói:
"Tiếp tục tiến lên a"
Trần Thiên không biết cả đám đệ tử ở sau lưng hắn cứng đờ ra đấy nhìn lấy hắn, mà hắn cũng chỉ biết lo nhanh chóng hồi phục để tiếp tục nghiêng chiến a.
Cả đám đệ tử một lúc sau mới tỉnh hồn được lại mới điều khiển phi tước đuổi lấy Trần Thiên, đi song song nhau lại mở hội nói:
"Mẹ A, chưởng môn đây là cũng quá lắm đồ kỳ dị đi"
"Vừa nãy thế mà làm ta suýt nữa tưởng là phải được chiến đấu đấy"
"Chưởng môn lần này ta đoán ngài ấy sẽ chiếm hết sân khấu của chúng ta đấy a"
"Có lẽ là như vậy"
...
Một đường đi thẳng không gặp chút vấn đề gì, đến xế chiều thì cả đám đi ra được khỏi Bích Lạc sâm lâm, khoảng một lúc sau bọn hắn liền dừng lại bên cạnh con suối nhỏ, ở nơi đây toàn là đá lại có ít cây cối liền có thể an toàn làm điểm nghỉ chân a.
Từng ngày qua đi một đường không mấy gặp nguy hiểm, bọn hắn từ khi ra khỏi Bích Lạc sâm lâm liền bắt đấu chú ý quan sát bản đồ hơn vì nơi đây sẽ bắt đầu sẽ xuất hiện rất nhiều khu vực của các môn phái khác đấy, nếu là gặp cửu cấp trở xuống thì bọn hắn đều mặc kệ đi ngang qua còn Bát cấp trở lên thì tránh qua một chút cho đỡ phiền phức a.
Cuối cùng đến sang ngày thứ 5 trước một ngày là Thiên tài chiến diễn ra bọn hắn xa xa nhìn lấy một tòa to lờn đồ sộ Vương cấp thành trì, trên đường đi tới Trần Thiên và chúng đệ tử đều nhìn thấy được trên trời dưới đất thấy người cực kìa đông đúc a, dường như tất cả đều hướng Thiên tài hội tham gia vậy điều này để bọn Trần Thiên không thể không thán phục với thanh thế thật là to lớn mà.